Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 10: Sân thi đấu cơ giáp

Khuôn mặt sau khi trải qua biến hóa, cùng dung mạo chân chính của Ninh Hữu vẫn khá tương tự, cả người thoạt nhìn cứ như là một Ninh Hữu bản phóng đại.

Còn tên, Ninh Hữu phi thường thiên chân ngây thơ thống khoái đem tên họ thật của mình điền xuống.

Sau khi đã làm xong hết thảy, Ninh Hữu mới phát hiện cậu xuất hiện ở trên một đường phố, trước mặt có mấy cái bảng hướng dẫn, phía mặt trên phân biệt viết đại sảnh triển lãm cơ giáp, sân thi đấu cơ giáp, trung tâm chế tạo cơ giáp vân vân.

"Vị tiên sinh này, ngài muốn chạy đi đâu?", Bên cạnh bảng hướng dẫn có một người lái xe hỏi.

Ninh Hữu chớp chớp mắt, có chút mờ mịt.

Ánh mắt trôi đi liền thấy được bảng giá gã dán ở trên cửa xe.

Đại sảnh triển lãm cơ giáp, 50 điểm giả lập.

Sân thi đấu cơ giáp, 50 điểm giả lập

......

Người vừa rồi nói chuyện theo ánh mắt của Ninh Hữu tự nhiên là biết cậu đang nhìn cái gì, "Hắc hắc" cười, "Vị tiên sinh này, cái này giá cả mạng giả lập quy định, rất công bằng. Ngài muốn đi đâu, tôi mang ngài đi?"

Ninh Hữu vội vàng lắc lắc đầu, giống như trống bỏi.

Lúc trước người dẫn đường kia đã nói với cậu, ở chỗ này đều phải tiêu phí điểm giả lập, cậu chính là một phân tiền cũng đều không có.

Tài xế thấy Ninh Hữu không có ý tứ muốn đi, bĩu môi, lúc này lại có một người xuất hiện ở nơi này, tài xế lập tức đi qua nhiệt tình tiếp đón.

Không có người nói chuyện với Ninh Hữu, cậu lại có thể an an tĩnh tĩnh quan sát nơi này.

Ở chỗ này, linh thức của cậu không thể phóng ra, điều này làm cho cậu mười phần không quen, cứ cảm thấy bó tay bó chân. Nhưng dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, Ninh Hữu cũng không có rời khỏi nơi này, ngược lại chuẩn bị đi khắp nơi nhìn một chút.

Bất quá, rốt cuộc nên đi nơi nào trước?

Ninh Hữu nhấp miệng, đau khổ suy nghĩ.

Chẳng qua suy nghĩ nửa ngày vẫn không có kết quả gì, lúc này, cậu nhìn thấy một chiếc xe đang rời đi, cậu dứt khoát chạy đi theo kia chiếc xe kia.

Bọn họ đi chỗ nào, mình cũng đi nơi đó là được rồi!

Ninh Hữu cảm thấy mình vẫn là rất thông minh đó nha, nhịn không được nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Tài xế lái chiếc xe bị đuổi theo kia vừa vặn là người vừa mới hỏi Ninh Hữu có muốn ngồi xe hay không, lúc này gã đang tán gẫu cùng hành khách trên xe. Bởi vì cần điều khiển, gã sẽ thường thường nhìn kính chiếu hậu một cái.

Vừa nhìn đến hình ảnh bên trong kính chiếu hậu, tài xế mặt vô biểu tình dời đi tầm mắt của mình.

Đợi một chút, mình như thế nào lại bắt đầu nằm mơ rồi?

Lúc này, hành khách lại khϊếp sợ mà hưng phấn gào lên, "Tôi đi, người này thật là lợi hại! Thế nhưng có thể ở trong mạng giả lập chạy nhanh giống như xe! Trời ạ, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!"

Tay tài xế run run một cái, tầm mắt lại một lần nữa chuyển qua kính chiếu hậu, mà bóng người bên trong cũng càng ngày càng rõ ràng.

Tài xế "......"

Đây không phải là tiểu tử nghèo không có tiền vừa rồi sao?!

Dưới sự khϊếp sợ, tài xế dừng ngay lập tức, trực tiếp đem xe đỗ ở ven đường, hành khách bởi vì không quá chú ý, lại không cài hệ thống đai an toàn, theo quán tính trực tiếp bay ra ngoài một cái, đυ.ng vào kính chắn gió phía trước.

Ninh Hữu vốn là chạy theo chiếc xe, kết quả lại phát hiện gã kia đi được nửa đường đã ngừng lại. Ninh Hữu nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện ở chung quanh có bất kỳ kiến trúc nào, vô cùng nghi hoặc khó hiểu. Mà lúc này, lại có một chiếc xe "Vèo" một cái từ bên người Ninh Hữu chạy qua, hai mắt cậu sáng lên, bước chân chậm lại cũng lập tức khôi phục tốc độ lúc trước, không nhanh không chậm đi theo sau chiếc xe kia.

Nhìn tiểu tử nghèo phảng phất như một cơn gió đi theo sau chiếc xe phía trước kia, tài xế vừa rồi mặt không biểu tình véo véo cánh tay của hành khách bên cạnh.

"Ngao" một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng chửi rủa che trời lấp đất.

"Tôi sát, anh có phải hay không có bệnh a! Không lái xe thì không tính đi, anh con mẹ nó như thế nào có phải là bị bệnh tâm thần không a!"

......

Ninh Hữu đi theo chiếc xe vừa rồi tới trước một toà nhà thật lớn.

"Sân thi đấu cơ giáp" năm chữ khổng lồ được gắn ở trên cửa, toàn bộ tòa kiến trúc rất có một loại khí thế to lớn sắc bén.

Cái miệng nhỏ của Ninh Hữu khẽ nhếch, ngốc ngốc nhìn tòa kiến trúc trước mắt, "Thật xinh đẹp a......"

Tuy rằng cậu đã gặp qua không ít các kiến trúc hoa mỹ to lớn, trong Tu Chân giới cũng có khá nhiều, nhưng là tòa kiến trúc này cùng những cái trước kia lại cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác nhau, làm cho cậu có một loại cảm giác nội tâm bị kinh chấn.

Ninh Hữu khϊếp sợ không được bao lâu, đã bị tiếng gào bên cạnh đánh gãy.

"Ai tới cùng tôi so đấu một hồi!"