Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 77: cont

Lời nói của Phí Dạ còn chưa dứt thì Lôi Dận đã chặn ngang lời, lại bất ngờ nói ra thân phận của Mạch Khê. Hắn gằn từng tiếng nói, "....là con gái của Bạc Tuyết!"

Phí Dạ sửng sốt, vẫn còn chưa hiểu mục đích của Lôi Dận. Ngón tay Mạch Khê khẽ run lên. Giọng nói của Lôi Dận lạnh như cái rét tháng chạp. Lời tuyên bố như lưỡi kiếm hung hăng xuyên qua tâm Mạch Khê khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng trở nên tái nhợt...

Khâu Cát viện trưởng cũng sợ ngây người, kinh ngạc nhìn Mạch Khê, mãi lâu vẫn không rời ánh mắt đi.

Ánh mắt của ông khiến Lôi Dận không vui. Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc vòng lấy Mạch Khê ôm vào lòng, che khuất cho cô khỏi ánh mắt thăm dò kia. Mi tâm hắn cũng lộ ra vẻ uy nghiêm vô hạn...

"Bệnh viện này ông có thể tiếp tục kinh doanh nhưng mỗi ngày bệnh nhân không được vượt quá mười người!"

Phí Dạ kinh ngạc nhìn về phía Lôi Dận...Khâu Cát viện trưởng như được ban ơn, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, kích động đến sắp khóc, "Cám ơn, cám ơn cậu. Yên tâm đi, tôi sẽ làm như lời cậu nói."

Tuy rằng ông không biết người đàn ông trước mặt này là ai nhưng từ khí thế tản ra từ hắn thì hẳn người này còn ở địa vị trên Phí Dạ. Chẳng lẽ hắn chính là người đại danh... Lôi Dận?

Ông cũng không dám nghĩ nhiều nữa.

"Ông ra đi!" Phí Dạ nói.

Khâu Cát viện trưởng lại nói lời cảm ơn sau đó dắt con gái rời đi...

"Phí Dạ!" Ánh mắt Lôi Dận thâm sâu nhìn theo bóng viện trưởng đang xa dần, đôi môi hơi hé mở.

Phí Dạ lập tức tiến lên, "Lôi tiên sinh có gì phân phó?"

"Có hai việc!" Lời nói của Lôi Dận ngắn gọn nhưng lại quyết đoán, "Thứ nhất, phái người kiểm tra từng bệnh nhân vào đây, thứ hai..." Hắn hơi nghiêng thân mình cao lớn về phía Phí Dạ, ghé vào tai hắn thì thầm...

"....theo dõi nhất cử nhất động của Khâu Cát viện trưởng!"

Phí Dạ cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Lôi Dận thì liền gật đầu một cái, "Lôi tiên sinh yên tâm, tôi lập tức đi làm!" Nói xong, hắn sải bước rời đi.

Tất cả lại trở về vẻ yên tĩnh...

Cho đến khi cảm giác ấm áp bao phủ đầu vai và hương thơm nam tính thoảng qua chóp mũi, Mạch Khê mới đột nhiên phản ứng lại. Đôi mắt đen nháy của cô mở to như mang theo vẻ nghi hoặc...

"Ông...sao ông lại đồng ý trả lại bệnh viện cho ông ta?"

Hắn tốt như vậy sao? Không thể nào!

Đôi mắt thâm thúy của Lôi Dận liếc Mạch Khê một cái. Trên khuôn mặt hắn cũng hiện lên vẻ hiền hòa, đôi môi mỏng khẽ gợn lên."Đây không phải là yêu cầu của em sao?"

Câu hỏi này càng khiến Mạch Khê không hiểu ra sao, ngây ngẩn hỏi lại, "Không phải là ông không bao giờ thay đổi quyết định sao? Sao hôm nay lại có lòng tốt đến vậy?"

Lôi Dận hơi nhíu mày, "Là do em đã hứa với cô bé con kia, tôi cuối cùng cũng phải nhân nhượng một chút mới khiến em không bị thất thố. Lần sau không nắm chắc thì đừng có nói loạn."

Mạch Khê bị lời nói của hắn khiến cho á khẩu. Cô trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng lại như chảy qua một dòng nước ấm nhưng cũng là lo lắng...

"Có phải ông còn âm mưu khác không?"

Đối với sự thỏa hiệp bất ngờ của hắn, cô cảm thấy sao thật quá dễ dàng nên trong lòng có chút bất an.

Khuôn mặt bình tĩnh của Lôi Dận đột nhiên biến đổi. Gương mặt tuấn tú dần trở nên ảm đạm, phảng phất chút âm u như mây đen cuồn cuộn. Hắn hơi cúi đầu, nói bằng âm giọng áp lực khiến người ta không thở nổi...

"Tuy rằng ông ta là một ông già thật đấy, nhưng người phụ nữ của tôi lại công khai quan tâm đến người đàn ông khác. Điều này là chuyện không vui nhất!"

Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ bá đạo, như thể loài sói dữ dằn đang giữ những thứ thuộc về mình.

Tim Mạch Khê lơ đãng đập nhanh hơn. Cô hơi cúi mặt, cũng hạ tầm mắt xuống, che lấp đi vẻ thê lương trong đôi mắt, sau đó thấp giọng nói, "Cám ơn ông đã nhân nhượng. Nhưng mà hình như ông đã quên, tôi là con gái ông, không phải là....người phụ nữ của ông!"

Giọng nói dịu dàng của cô có chút yếu ớt. Cô hơi nhíu mày làm cho khuôn mặt hoa phấn có chút mù mịt, âm u, khiến người khác nhìn thấy không khỏi đau lòng.

Ngay sau đó, khuôn mặt Mạch Khê liền bị ngón tay Lôi Dận nâng lên, ngón tay cái vuốt ve trên da thịt gần như trong sáng của cô. Hắn cúi đầu nói, hơi thở lạnh băng phả vào gò má cô...

"Tôi muốn em là người phụ nữ của tôi, không thể thay đổi được!"

"Ông... " Ánh mắt Mạch Khê long lanh, không chịu thua kém mà nổi lên một tầng hơi nước, bàn tay theo bản năng nắm nhanh lại.Lôi Dận ngược lại nở nụ cười, vẫn là lạnh băng và vẻ khí phách như trước. Hắn cúi người xuống, dùng nụ hôn để giam lại lời tranh cãi của cô...

Hắn không thích bị người khác cự tuyệt hoặc là phản bội. Người cự tuyệt hay phản bội hắn thì kết cục chưa bao giờ tốt cả...Trong đó bao gồm cả người phụ nữ hắn muốn nhất!

_________________

Đêm tịch liêu...

Ngày hôm sau, bệnh viện lại bắt đầu hoạt động bình thường. Theo yêu cầu của Lôi Dận, mỗi ngày số bệnh nhân vào đây không được vượt quá mười người, nhưng lại chỉ có thể là bệnh nhân thuộc hàng thượng lưu. Cho dù vậy, bệnh nhân đến đây vẫn đứng xếp hàng không dứt. Ai cũng biết bệnh viện này có những chuyên gia hàng đầu thế giới nên họ tình nguyện xếp hàng chờ.

Bởi số lượng bệnh nhân có hạn nên khi màn đêm vừa buông xuống, toàn bộ bệnh viện đều yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả tiếng thở.

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi lá cây xào xạc, âm thanh như tiếng đôi tình nhân thủ thỉ tâm sự.

Nhưng, cũng có ngoại lệ, yên tĩnh chỉ là tương đối. Vẫn có chỗ còn người nói chuyện, dần dần tiếng ồn ào vọng lại, phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh...

Mạch Khê đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say. Âm thanh ồn ào mơ hồ khiến cô chợt hoảng sợ. Bỗng nhiên cảm giác buồn nôn ập đến, cô che cái miệng nhỏ nhắn lại, vất vả lắm mới dịu đi cảm giác khó chịu. Đã nhiều ngày, phản ứng mang thai của cô dần rõ rệt, ngay cả cảm xúc cũng bị ảnh hưởng không ít.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ. Lúc này đúng vào thời điểm bọn vệ sĩ thay ca. Cô theo bản năng dịch thân mình về sau, tiếp xúc với phía sau cũng chỉ là không khí lạnh lẽo. Cô giật mình sửng sốt, sau lại không khỏi cười khổ...

Cô đã quên mất, Lôi Dận hôm nay về công ty dự hội nghị, suốt đêm xử lý công việc trong bang nên đương nhiên không ở bên cạnh cô.

Chính là, dường như cô bắt đầu quen với nhiệt độ cơ thể phía sau mình, quen với việc mỗi khi bừng tỉnh từ trong mộng thì sẽ có cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, hoặc là sẽ nhẹ nhàng vỗ về thân mình cô để cô bình yên mà đi vào giấc ngủ một lần nữa. Đêm nay khi bừng tỉnh, cô lại theo thói quen mà tìm kiếm l*иg ngực rắn chắc kia...

Mạch Khê ơi Mạch Khê, mày muốn thỏa hiệp sao? Vẫn cam tâm làm người phụ nữ của hắn sao? Không thể, không thể quen như thế được....

Trong lòng cô thầm cảnh cáo cùng tự giễu chính bản thân mình, nhất thời cũng hết buồn ngủ.

Cô đang muốn đi đến bên cửa sổ hít thở chút không khí trong lành thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra. Ngay sau đó, mùi máu tươi tràn đến, nhanh chóng lan ra khắp không khí...

Mạch Khê hoảng sợ, chắm chú nhìn lại, đột nhiên đôi mắt trừng lớn...

Ánh đèn tường vàng vọt chiếu xuống một cảnh quỷ dị. Người đẩy cửa vào không ai khác chính là người cô vừa biết – Khâu Cát viện trưởng. Giờ khắc này cả người ông toàn là máu, hệt như bị người ta truy gϊếŧ.

Cảm giác buồn nôn dữ dội ập đến, Mạch Khê không nhịn được mà liên tục nôn khan. Cô muốn cất tiếng thét lớn nhưng một chút khí lực cũng không có, thân mình loạng choạng, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch!

"Không, không phải sợ... Tôi, tôi không làm cô bị thương đâu."

Khâu Cát viện trưởng cố nén cơn đau trên người, gian nan ngẩng đầu nhìn cô, "Tôi có mấy lời muốn nói với cô, là về mẹ cô."Mạch Khê khϊếp sợ, hít thở cũng gấp gáp hơn. Cô vội vàng tiến đến nâng viện trưởng dậy...

"Mẹ tôi? Ông còn biết chuyện gì của mẹ tôi nữa? Còn nữa, sao ông lại bị thế này?"

Khâu Cát viện trưởng dựa cả thân mình vào tường. Lúc này Mạch Khê mới phát hiện ra trên người ông có một chỗ đang chảy máu không ngừng, hình như là...trúng đạn!

"Tại sao có thể như vậy?" Mạch Khê cả kinh che miệng lại, vội vàng nói, "Tôi gọi y tá đến băng bó cho ông..."

"Ngàn vạn lần đừng!" Khâu Cát viện trưởng kéo lấy cánh tay Mạch Khê, ánh mắt có hơn một tia phức tạp, "Có thể nói cho tôi tên cô không?"

"Mạch Khê... "

"Mạch Khê... " Khâu Cát viện trưởng thều thào một câu, gật gật đầu, "Mạch Khê tiểu thư, cô thật sự là con gái Bạc Tuyết?"Mạch Khê gật đầu.

"Cô đã gặp mẹ chưa?" Khâu Cát viện trưởng hỏi lại.

Mạch Khê lắc đầu...

"Khâu Cát viện trưởng, ông biết chuyện liên quan đến mẹ tôi?" Cứ nhìn tình thế lúc này thì biết, hôm đó ông đã che giấu chuyện gì đó.

"Không sai, hôm nay tôi muốn nói cho cô một chuyện. Hôm đó tôi không nói, tôi...tôi bây giờ không thể giữ tính mạng được. Có người...có người muốn gϊếŧ tôi... " Giọng nói của Khâu Cát viện trưởng có vẻ rất yếu rồi.

Mạch Khê sửng sốt, "Ông nói... có người muốn gϊếŧ ông diệt khẩu? Là vì ông biết một chuyện của mẹ tôi sao?"

Khâu Cát gian nan gật đầu, cố gắng giữ vững thân mình. Nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa, ông đột nhiên trở nên hoảng sợ, ngón tay cũng run lên.

"Viện trưởng, ông không cần sợ, ngoài cửa là vệ sĩ bảo vệ tôi, họ sẽ không làm ông bị thương đâu." Mạch Khê thấy thế lập tức nói.Khâu Cát viện trưởng lắc đầu, "Mạch Khê tiểu thư, có điều cô không biết. Đêm nay có rất nhiều vệ sĩ chết... Hiện tại, Phí Dạ tiên sinh đang đi phái thêm người... "

"Cái gì?" Trong lòng Mạch Khê thực kinh sợ. Cô ngủ say đến nỗi không biết chuyện lớn như vậy đã xảy ra.

"Mạch Khê tiểu thư, những người đó muốn đối phó với tôi... Tôi nói cho cô, mẹ cô – Bạc Tuyết, trước khi chết có đến tìm tôi...Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy, khụ khụ... "

Khâu Cát viện trưởng cố gắng nói. Hẳn là ông bị trúng đạn ở phổi nên khi ho khan dữ dội cũng chỉ thấy ra toàn là máu. Mạch Khê thấy thế cũng cố gắng không thể hiện sự hoảng sợ, vội vàng lấy băng gạc che lại miệng vết thương. Bên ngoài loạn như vậy chắc chắn không tìm ra bác sĩ hay y tá nào cả.

"Khâu Cát viện trưởng, trước tiên ông không cần nói gì cả. Phí Dạ sẽ nhanh chóng đến thôi, bọn tôi sẽ đưa ông đi... "

"Không còn kịp rồi, Mạch Khê tiểu thư, tôi...tôi trọng thương rồi cũng không còn sống được bao lâu nữa. Mẹ...mẹ cô lần cuối cùng gặp tôi thì tinh thần không được tốt cho lắm. Cô ấy nói với tôi, có người muốn gϊếŧ cô ấy, cô ấy không còn sống được lâu nữa... "Khâu Cát viện trưởng giữ chặt lấy cánh tay Mạch Khê, khó khăn nói: "Lúc ấy, tôi cho rằng cô ấy chỉ bị áp lực tâm lý quá lớn mà thôi. Nhưng mà...cô ấy nói rất nghiêm túc. Cô ấy nói, nếu cô ấy chết thì bí mật được giấu ở một chỗ... "

"Chỗ nào?" Mạch Khê vội vàng hỏi.

Khâu Cát viện trưởng đưa bàn tay run run vào túi áo lấy ra một thứ đưa cho Mạch Khê...

"Cái này...trao cho cô."

Mạch Khê đón lấy, ánh mắt ngẩn ra, "Chìa khóa ư?"

Đây là chìa khóa chỗ nào?

"Đây là chìa khóa của một căn hộ. Nhiều năm như vậy...là tôi nhát gan...tôi không đến đó, cũng không biết khu chung cư đó còn hay đã bị phá đi. Lúc ấy Bạc Tuyết nói, chuyện này nếu có người khác biết thì tôi sẽ chết nên ngày ấy tôi không dám nói ra. Nhưng cô là con gái cô ấy...cô phải được biết... "

"Chung cư này ở đâu?" Tâm Mạch Khê kinh hoàng không thôi.

Khâu Cát viện trưởng hơi động thân mình, lấy tay chống đỡ lấy một thân đau đớn, "Ở Hongkong... chung cư Thuyên Loan Lưu Bích. Đây là cái chìa khóa điện tử, trên đó có ghi lại số căn hộ... Mạch Khê tiểu thư, cô...cô nhất định phải giữ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để kẻ khác biết được. Nếu có cơ hội, cô sẽ tra ra được nguyên nhân Bạc Tuyết chết... "

"Viện trưởng, ông cố gắng gượng một chút..." Mạch Khê cất kĩ cái chìa khóa đi, thấy bộ dáng hấp hối của ông, cô cực kỳ lo lắng.

"Mẹ cô lúc ấy còn nói..."

"Bà ấy còn nói gì?" Mạch Khê không nghe rõ lắm giọng nói của ông bởi giọng nói suy yếu rất nhỏ như không vậy.

Đúng lúc này, Mạch Khê chỉ cảm thấy bên tai ập đến cơn gió lạnh, ngay sau đó nghe thấy tiếng rên của Khâu Cát viện trưởng. Ông đột nhiên mở to hai mắt nhìn, miệng hét lên...

"Oành..."

Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh lại bị mở ra. Người bước vào là Phí Dạ. Hắn ra lệnh một tiếng, vài tên vệ sĩ ào ào lao ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

"Tiểu thư Mạch Khê, cô có bị thương không?" Phí Dạ sải bước tiến lên, lại nhìn thấy cả người viện trưởng đầy máu thì nhíu mày chặt lại.

Mạch Khê luống cuống tay chân, thấy miệng vết thương của viện trưởng rỉ máu ngày càng nhiều thì không ngừng run rẩy. Cô lo lắng nói với Phí Dạ: "Viện trưởng bị thương, mau đưa đi thôi!"