Hồ Nữ

Chương 77: Mộng

Tuyết Hoa đi đến chính phòng, ánh trăng sáng chiếu lên bộ lông hồ ly

tuyết trắng, khiến nàng giống như là một tinh linh xuất hiện giữa ban

đêm.

Bởi vì được phụ thân dạy bảo, cho nên nàng đã biết cách khống chế linh

quang phát ra từ ánh mắt mình, nếu người bình thường gặp phải cũng chỉ

cho rằng nàng là một hồ ly tuyết trắng xinh đẹp mà thôi.

Tiên Quân đã khóa trái cửa rồi, nàng làm sao để đi vào?

Tuyết Hoa ở đây năm sáu ngày, đã hiểu rõ mọi ngóc ngách. Nàng đi dọc

theo hành lang gấp khúc, sau đó rẽ trái, đi về phía cánh cửa phía Tây

phòng ngủ của Hạ Lăng Vân. Quả nhiên, cửa sổ vẫn mở để thông gió.

Nhẹ nhàng nhảy lên, nàng nhanh nhẹn leo qua cửa sổ, quan sát tình hình một chút rồi nhảy vào.

Bên trong, màn lụa buông xuống, che lại thân ảnh đang nằm trên giường.

Tuyết Hoa lặng yên không tiếng động đi đến giường, hít sâu một cái ngửi

thấy mùi rượu hoa quế kèm theo hơi thở quen thuộc, nàng cuộn thân mình

nằm xuống, bắt đầu ngủ. Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nàng vụиɠ ŧяộʍ bò

lên giường nam thần, nam thần lập tức tỉnh lại còn bóp cổ nàng thật

chặt, ánh mắt hung ác tràn ngập cảnh giác. Nàng không muốn một lần nữa

bị nam thần bóp cổ đâu.

Thật lâu, trên giường truyền đến giọng nói thương tiếc: "Đứa nhỏ này..."

Tiên Quân biết nàng vào phòng?

Lỗ tai hồ ly của nàng dựng thẳng lên.

"Lên đây đi!"

Hạ Lăng Vân nói, đưa tay kéo rèm che.

Ở đây không phải Thiên Linh Môn, giấc ngủ của hắn rất nông. Tuyết Hoa

ngủ bên cạnh, khoảng cách hơi xa, hắn lo nàng bị người(hoặc hồ ly đực)

quấy rối, hơn nữa người ở đảo Hỏa Vân cũng biết trên người hắn có một

vài báu vật trong Thái Hư Huyễn Cảnh, cho nên hắn chỉ nhắm mắt, chứ

không ngủ.

Từ lúc nàng đi ra hắn đã phát hiện. Nàng rất biết điều, không chạy loạn

xung quanh, hắn phát hiện ra điểm này khi ở trong huyễn cảnh.

Chờ nàng nhảy vào phòng ngủ rồi tới gần giường hắn nằm xuống, hắn cân

nhắc tuổi nàng tương đương với thiếu nữ ở nhân loại, quyết định tùy ý

nàng. Nhưng một lát sau, hắn không đành lòng, chủ động gọi nàng.

Tuyết Hoa thì mặc kệ mâu thuẫn tâm lí của hắn, đạt được sự đồng ý vội

vàng mừng rỡ nhảy phốc lên giường, tố khổ: "Tiên Quân, ta không ngửi

được mùi của người, không ngủ được. Chỉ ở cạnh người ta mới an tâm ngủ."

Nghe lời Tuyết Hoa nói... Hạ Lăng Vân dịu dàng vuốt ve bộ lông hồ ly

tuyết trắng của nàng, bất đăc dĩ nói: "Bây giờ ngươi đã khôi phục nguyên hình, vậy cứ ngủ cạnh ta đi."

Đại đa số động vật rất nhạy cảm với mùi, cảnh vật xung quanh biến đổi cũng khiến chúng bất an, nôn nóng.

Lần này Tuyết Hoa biến về hình thái hồ ly, trước chiều mai nàng không có khả năng biến hóa thành người. Nàng cũng thí luyện trong huyễn cảnh,

chưa có được giấc ngủ ngon, bây giờ đi ra, hắn nên bảo vệ nàng, để cho

nàng có cảm giác thoải mái yên tâm mà ngủ.

"Ta biết rõ, Tiên Quân ngủ ngon." Được sự đồng ý của Hạ Lăng Vân, Tuyết

Hoa hưng phấn nằm lên gối hắn, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn bắt đầu ngủ.

Nàng ngoan ngoãn, đáng yêu, thật khiến người ta muốn yêu thương.

Hạ Lăng Vân mỉm cười nằm xuống nghỉ ngơi.

Trong chốc lát, nghe được tiếng thở quen thuộc, hắn cảm giác bình thản, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Cơn gió mát mẻ từ phương xa thổi tới, mang theo hơi nước, Hạ Lăng Vân

tinh thông pháp luật thủy mộc cảm nhận được rõ ràng, hướng gió thổi có

thể là một ốc đảo, bởi vì bầu trời bên đó không có mây đen, sẽ không

xuất hiện bão cát.

Sau khi đi khoảng một nén hương, hắn phát hiện được ốc đảo hiếm hoi trong sa mạc.

Gió thổi càng mát, kèm theo mùi vị của cây cỏ. Hắn đi vào một ốc đảo cây cối um tùm, một hồ nước hình trăng lưỡi liềm xuất hiện trước mặt hắn.

Rất nhiều nước, tuy rằng hắn tích trữ nước ở dạng băng trong vòng tay

Càn Khôn, cũng không phải quá khát, nhưng vẫn chạy tới hồ vùi đầu uống

nước, để nước trong hồ làm thoải mái thể xác lẫn tinh thần của hắn.

Sa mạc hoang vu, ban ngày nóng tới mức khiến người ta khô kiệt, ban đêm

rét lạnh khiến người đông cứng. Dưới sự chênh lệch nhiệt độ quá mức này

cho dù là tu sĩ có linh lực và pháp thuật cũng sẽ nguy hiểm tới tính

mạng.

Nếu chỉ như vậy, hắn đã trải qua vô số thí luyện cảm thấy không sao cả,

khảo nghiệm lớn nhất là, bốn phía chỉ có cát vàng, cô tịch đến chết.

Nước mát gột hết bực bội, hắn nhanh chóng tỉnh táo.

Đây là khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm có!

Phóng thần thích cảm ứng tình huống xung quanh, hắn nằm bên trong nước, chỉ để lộ ra mũi, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

Ban đêm, có người khác đi vào hồ. Hắn lập tức cảnh giác. Khảo nghiệm mới?

Hắn từ từ ngồi dậy, xoay mặt nhìn, lông mày bỗng nhăn lại.

Hai cô gái xinh đẹp mặc xiêm y mỏng manh đứng cách hắn 4-5m.

Nữ tử có gương mặt tròn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc trang phục màu tím mỏng, lụa mỏng ẩm ướt dính sát vào cơ thể quyến rũ, quấn

quanh vòng eo nhỏ, thân hình giống như rắn. Còn thiếu nữ gương mặt trái

xoan thì tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc trang phục sa mỏng màu vàng,

tuổi trẻ nhưng cũng quyến rũ không kém.

Sắc dụ?

Hắn rất bình tĩnh nhìn các nàng, giống như hai người chỉ là cột gỗ dựng trước mặt hắn.

"Mau tới đây." Mĩ nữ gương mặt hơi tròn hé cặp môi đỏ mọng, giọng nói

uyển chuyển ngọt ngào kéo dài âm cuối gọi. Hai con ngươi màu đen lưu

chuyển, đuôi mắt xuân tình nhộn nhạo.

"Tiên Quân..." Thiếu nữ mặt trái xoan xấu hổ gọi, đôi gò má trẵng nõn ửng hồng.

Giọng nói trẻ trung như chuộng bạc hơi giống với "Thiếu nữ Tuyết Hoa"

trong mộng của hắn, hơn nữa còn giống gương mặt trái xoan, nhưng mà

"Thiếu nữ Tuyết Hoa" có đôi mắt hồ ly hẹp dài, mà thiếu nữ này thì có

đôi mắt hạnh.

Nhìn thoáng thiếu nữ mặt trái xoan hắn lại nhớ tới gương mặt Tuyết Hoa, vội vàng đứng dậy, xua tan nước rồi đi ra khỏi hồ.

Trong sa mạc tất cả mọi thứ đều là thí luyện, khó có được cảm giác mát

mẻ ngâm mình dưới nước. Nơi đây đã có người, vậy hắn sẽ để lại cho hai

nàng, còn bản thân sẽ tiếp tục đi thám thính sa mạc rộng mênh mông.

"Tiên Quân, đừng bỏ ta." Người có gương mặt giống "Thiếu nữ Tuyết Hoa" kêu lên, nhào về phía hắn.

Tính cảnh giác của hắn trong sa mạc vô cùng cao, sao có thể để nàng ta nhào tới?

Hắn nhẹ nhàng nghiêng người tránh né, nói" "Cô nương, xin tự trọng." Lúc còn thiếu niên khi lịch lãm rèn luyện, có rất nhiều thiếu nữ, thiếu

phụ, nữ yêu thổ lộ tình yêu say đắm với hắn, hắn chưa từng động tâm,

cũng không cho các nàng có cơ hội chạm vào người mình.

"Đừng chạy nha, tỷ muội chúng ta sẽ cho người hưởng thụ cảm giác tốt đẹp nhất nhân gian." Nữ tử gương mặt tròn đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, nhảy vào l*иg ngực hắn.

Lần nữa tránh đi, hắn sẵng giọng: "Tránh ra." Hắn có thể cảm giác linh

lực cường đại trên cơ thể hai người, biết các nàng là người biến hóa.

Linh thú cần phải có tu vi thất phẩm mới biến hóa được, hắn một địch hai không có khả năng thắng.

"Định lực không tồi." Mĩ nữ mặt tròn cười ha hả, "Tỷ muội ta quan sát

ngươi lâu rồi, rất thích ngươi. Ngươi chọn một trong hai tỷ muội chúng

ta làm linh sủng được không? Có chúng ta cùng ngươi thí luyện, ngươi sẽ

không tịch mịch."

"Ta là Hoa Hải Đường, muội muội ta là Hoàng Oanh. Ngươi chọn một đi." Mĩ nữ mặt tròn nói, thần thái trở nên nghiêm túc.

"Tinh linh thảo mộc có thể kí khế ước lính sủng với tu sĩ nhân loại?" Hạ Lăng Vân kinh ngạc.

"Đương nhiên, chỉ là do tinh linh thảo mộc biến hóa thành công rất ít,

cho nên tu sĩ đại lục Ngũ Nguyên không biết." Hoa Hải Đường mỉm cười.

"Tiên Quân ta thích người." Thiếu nữ Hoàng Oanh mặt trái xoan e lệ nói, đứng cạnh Hoa Hải Đường hi vọng hắn chọn nàng.

Tiên Quân, ta thích người, người nhất định phải thích ta nha.

Nghe được giọng nói này... hắn lập tức nhớ tới tiểu hồ ly tuyết trắng.

Đó là sủng vật của hắn, hắn cũng vì nàng mà bị kéo vào Thái Hư Huyễn

Cảnh, tuy rằng thời gian trôi qua thật lâu, nhưng hắn vẫn nhớ nàng.

"Hai vị cô nương, thật có lỗi, ta có linh sủng rồi." Hắn ôm quyền, nói:

"Hai người tuyển tu sĩ khác đi." Tuy Tuyết Hoa không phải linh sủng của

hắn, nhưng trong lòng hắn nàng là linh sủng, là nữ nhi, là đồ đệ, hắn

thu linh sủng sẽ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của nàng.

"Chúng ta biết rõ người không có linh sủng. Chúng ta..."

Hoa Hải Đường uyển chuyển nói, chỉ là lời chưa nói hết, hắn đã từ chối: "Ta phải tiếp tục thí luyện. Hai vị, sau này gặp lại."

"Tiên Quân, ta thật sự thích người." Hoàng Oanh nói xong, không biết sử dụng pháp thuật gì, nhào vào l*иg ngực hắn."

Rất nóng, rất nóng....

Sau khi cảm giác được mềm mại trong ngực lập tức nóng lên.

Đây là... không phải! Nhất định là mộng, tỉnh lại, lập tức tỉnh lại!

Hắn mệnh lệnh cho ý thức ép mình thoát khỏi sự khống chế của giấc mộng.

Hai mắt mở ra, xung quanh tối đen, sáu trăm năm trước Hạ Lăng Vân có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm tối.

Hắn nằm mơ, trong mộng lại thấy được khảo nghiệm kiều diễm. Cơ thể của

hắn nóng quá, miệng có chút khô, chắc do uống nhiều rượu hoa quế.

Hắn phán đoán, sau đó cảm thấy một vật mềm mại trong ngực.

Tuyết Hoa tiến vào chăn của hắn. Thảo nào hắn lại cảm thấy ngực nóng bởi vì bộ lông ấm áp của nàng.

Ồ, độ lớn không đúng! Nàng... Biến thành hình người rồi!

Thấy mái tóc trắng xõa trên ngực, lỗ tai lông xù, hắn không dám tin nhanh chóng đẩy Tuyết Hoa toàn thân không mảnh vải ra.

Buổi tối nàng biến về hình thái hồ ly, sao đến đêm lại biến thành người?

Đại khái là bị đẩy mạnh, Tuyết Hoa cũng tỉnh, hai mắt hẹp dài khẽ run rẩy như cánh quạt, chậm rãi mở ra.

"Tiên Quân, người muốn tu luyện à." Nàng ngồi dậy vừa ngáp, vừa định vươn tay duỗi người.

"Ta cũng đi. Ah!"

Vừa ngáp được một nửa, động tác giơ tay của nàng đột ngột dừng lại, giống như bị người khác đè lại.

"Ta, ta.... người, người..." Nàng lắp bắp nói. Nàng toàn thân không mảnh vải ngồi trên người Hạ Lăng Vân, chăn mỏng rơi xuống eo nàng.

Hạ Lăng Vân ngồi dậy kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, tỉnh táo nói: "Ta đi ra ngoài trước, ngươi mặc y phục vào."

Đây là chuyện ngoài ý muốn, là chuyện tốt ngoài ý muốn!

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, cái này có thể gọi là mộng xuân không?

Mọi người gần đây thích tàu ngầm nha, mau nhanh nhanh nổi lên.

Tiểu hồ ly lắc lư cái đuôi hoan nghênh mọi người trồi lên.