Gió mát mang theo mùi vị của biển, sóng biển nhẹ nhàng theo tiết tấu của cơn gió đập vào vách núi đảo Hỏa Vân, bãi biển và đá ngầm, phát ra
thanh âm rì rào, giống như lời ru của mẫu thân vỗ về hài tử.
Quỳnh Ngọc Lâu của Hỏa Vân Cung nằm ở phụ cận sườn núi, ở đây canh xanh tốt muôn hoa đua thắm.
Xa xa thấy có người bay tới, cung chủ đảo Hỏa Vân Tần Đạo Nguyên mang
theo sư huynh đệ đồng môn, còn có vài đệ tử thân truyền đi ra sảnh ngoài Quỳnh Ngọc Lâu để nghênh đón.
"Đạo Nguyên, Triệu trưởng lão, Lưu huynh, thật có lỗi, chúng ta đến
chậm." Hạ Lăng Vân gật đầu với Tần Đạo nguyên và đồng môn sư huynh của
hắn, bàn tay đang ôm eo Tuyết Hoa buông lỏng, nói: "Tuyết Hoa, cẩn thận
một chút đứng cho vững."
Mọi người cảm thấy sắc trời đã muộn, vội gia tốc bay về hướng này. Lâm
Vân Phàm, Lệ Quân Hoa đều ngự kiếm phi, Lệ Nhi và Thanh Đồng không cần
có ngự kiếm vẫn có thể bay, chỉ có Tuyết Hoa, ngũ phẩm tu vi lại không
biết bay.
Lệ Quân Hoa, Lệ Nhi còn có cả Thanh Đồng đều nguyện ý đưa nàng đi. Cúi
đầu nhìn thấy nàng nhìn hắn, ánh mắt chờ mong, hắn lập tức chủ động ôm
eo nàng đưa nàng tới. Tuyết Hoa không muốn xa rời hắn, còn vì hắn mà rời khỏi phụ thân, hắn không chỉ gánh trách nhiệm làm phụ thân nàng, còn
phải bảo vệ nàng gấp bội.
Chờ Tuyết Hoa đứng vững vàng, Hạ Lăng Vân giới thiệu: "Đạo Nguyên, đây
là Tuyết Hoa, chính là linh hồ huynh thấy hôm qua. Tuyết Hoa, đây là bạn tốt của ta Đạo Nguyên tiên quân, còn có Triệu trưởng lão và Lưu chân
quân, Vân chân quân, ngươi mau chào hỏi mọi người."
Tuyết Hoa lập tức tiến lên, học lễ nghi mà hôm nay Lệ Quân Hoa dạy nàng, quay về phía Tần Đạo Nguyên phúc thân: "Tuyết Hoa bái kiến Tiên Quân,
Tiên Quân kim an."
Tần Đạo Nguyên lập tức nâng tay, cười nói: "Tuyết Hoa, miễn lễ." Không
ngờ ba hồ ly này khi biến thành người lại tuyệt mĩ tới vậy, nếu bọn họ
có ý muốn câu dẫn, ai có thể thoát!
"Triệu trưởng lão, Lưu chân quân, Vân chân quân." Tuyết Hoa đứng dậy,
sau đó nở nụ cười với ba người đã tặng nàng lễ vật, còn phúc lễ với họ.
Sư huynh của Đạo Nguyên, Triệu trưởng lão, sư đệ Lưu chân quân, bọn họ
đều biết Tuyết Hoa, cũng thích nàng. Thời gian ở Thái Hư Huyễn Cảnh có
lẽ đã qua hơn mười, một trăm năm, nhưng thời gian ở đại lục Ngũ Nguyên
mới chỉ hơn mười ngày. Tuyết Hoa có vẻ xa cách, nhưng kí ức của bọn họ
với tiểu hồ ly Tuyết Hoa vẫn còn mới mẻ, đối với cơ duyên của nàng là
thật tâm cao hứng.
Vân Hiên chân quân cười thân thiết với Tuyết Hoa, chỉ là hai mắt cất dấu tiếc nuối. Bởi vì Tuyết Hoa tấn cấp rồi, bây giờ đại lục Ngũ Nguyên còn xuất hiện một bát phẩm thiên hồ, linh sủng Thanh Linh của hắn không có
cơ hội giao phối cùng Tuyết Hoa. Không cần nói, những giống cái ngoài
thất phẩm phần lớn đều nguyện ý tiếp nhận sự cầu hoan của cường giả
Thanh Đồng.
Tuyết Hoa làm xong lễ tiết, lập tức trở lại bên người Hạ Lăng Vân, hai
mắt xoay chuyển, dò xét tình hình xung quanh Quỳnh Ngọc Lâu.
Tần Đạo Nguyên chứng kiến sự thông minh của Tuyết Hoa thì vô cùng kinh
ngạc, nói với Hạ Lăng Vân: "Lăng Vân, vận khí của đệ thật tốt, đi tìm
kiếm linh sủng với đệ tử, lại cũng tìm được một bảo bối đáng yêu như
vậy."
Hắn không biết rõ thân phận Tuyết Hoa nhưng biết Tuyết Hoa và Hạ Lăng
Vân không có khế ước linh sủng, chỉ có thể coi là quan hệ chủ nhân và
linh sủng thông thường.
"Đạo Nguyên, vận khí của huynh cũng không kém, có được hai đệ tử tiền đồ vô lượng." Hạ Lăng Vân lập tức cười nói.
Triệu trưởng lão nghe, lại nhìn qua Lưu chân quân, nói: "Lăng Vân, Đạo
Nguyên, vận khí của hai người thật tốt." Giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn
ẩn giấu sự hâm mộ. Tương lai Lệ Quân Hoa, Lâm Vân Phàm có khả năng thăng lên Cửu phẩm tiên tôn, lại là đệ tử dòng chính của Hỏa Vân Cung, các đệ tử chi thứ của bọn hắn về sau phải chấp nhận việc Thiên Lôi sai đâu
đánh đó.
Tần Đạo Nguyên rất vui vẻ nói: "Lăng Vân, đồ đệ Quân Hoa này chính là huynh đưa ta đấy, ta cần phải cảm tạ đệ."
Hắn nhìn Tuyết Hoa chăm chú, lắc đầu kinh ngạc khen ngợi: "Lăng Vân, hai mươi lăm năm trước đồ đệ Thanh Viễn của đệ mang Quân Hoa tới chỗ ta đã
nhắc tới, Tuyết Hoa chỉ là nhị phẩm linh hồ, không ngờ tới lúc gặp nàng, nàng đã trở thành một ngũ phẩm linh hồ có thể biến hóa một nửa rồi."
Quân Hoa linh căn tuyệt hỏa, thể chất đặc biệt dễ dàng hấp thu linh khí
thiên địa, tốc độ tu luyện nhanh kinh người, mà tốc độ tu luyện của tiểu hồ ly này cũng không kém Quân Hoa, linh khí khí hậu ở dãy núi Hăng Cổ
thật tốt, có thể xuất hiện nhân tài đặc biệt có thể chất tu luyện tốt?
Hạ Lăng Vân lập tức cười giống như gió xuân, "Tuyết Hoa có cơ duyên tốt, tu luyện khắc khổ, nên khả năng tấn cấp thần tốc giống như Quân Hoa
hiền chất." Trong lòng của hắn có chút kiêu ngạo.
Đợi các trưởng bối kết thúc cuộc nói chuyện, Lệ Quân Hoa và Lâm Vân Phàm đứng bên cạnh lập tức tiến đến hành lễ.
Tần Đạo Nguyên cao hứng nâng bọn họ dậy, hỏi: “Sao bây giờ các ngươi mới đến?” Hai đồ đệ này của hắn đều thông qua thí luyện của huyễn cảnh,
tương lai sẽ trở thành người có thành tựu.
“Sư phụ, không liên quan tới nhị sư huynh, là đệ tử dẫn Tuyết Hoa và Lệ
Nhi thăm quan đảo Hỏa Vân nên mới đến muộn.” Lệ Quân Hoa nói.
Lệ Nhi nhìn sang Lâm Vân Phàm, rồi nhìn Tuyết Hoa, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Tần Đạo Nguyên lập tức dừng nói chuyện, nhìn Lệ Nhi nhẹ nhàng cười nói,
“Lệ Nhi, ngươi cũng là khách của ta, nhanh mời vào trong.”
Hắn cùng nhìn về phía Thanh Đồng chắp tay, nói: “Thanh Đồng các hạ, cũng mời ngươi vào.”
Hai vị này thân phận rất đặc biệt nha.
Ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh hắn từng giao thủ với thất vĩ thiên hồ Lệ
Nhi, tuy rằng Lệ Nhi thua nhưng thực lực vô cùng cường hãn hắn không dám khinh thường. Về phần nàng vì sao đi theo Vân Phàm, lại không kí khế
ước, hắn cảm thấy tuy rằng người thú khác với bình thường, nhưng ở đại
lục Ngũ Nguyên không phải chưa phát sinh chuyện này, nên chính mình mở
một con mắt nhắm một mắt.
Mặc dù Thanh Đồng là linh sủng của Quân Hoa, nhưng bọn họ lại là thú
mạnh chủ yếu, lực trói buộc của khế ước rất thấp, người khác không thể
coi hắn như là một loại vật thấp kém. Nhìn cũng biết Thanh Đồng ra ngoài là vì đuổi theo Lệ Nhi, hắn hi vọng nhị đồ đề đáng thương của mình
không bị Thanh Đồng gϊếŧ chết vì đố kị.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài Quỳnh Ngọc Lâu treo vô số đèn l*иg. Đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng quang cảnh bên trong.
Mọi người(hồ) phân chủ khách ngồi xuống, đón gió tẩy trần chính thức mở tiệc.
Bởi vì trên bàn có linh sủng hình người, mà linh sủng lại có thiên tính
luyến chủ, chủ nhân cũng không cố ý phá vỡ tình cảm của họ. Tuyết Hoa
được như ý nguyện ngồi cạnh Hạ Lăng Vân. Lệ Nhi ngồi cạnh Tuyết Hoa, sau đó là Lâm Vân Phàm, Lệ Quân Hoa, Thanh Đồng, rồi Vân Hiên chân quân,
Lưu chân quân, Triệu trưởng lão, ngồi vị trí chủ nhân là Tần Đạo Nguyên.
Hai đệ tử bình thường bưng một bình rượu được đậy kín đặt trên chiếc bàn gỗ trong đại sảnh.
Sau khi cởi bỏ tầng niêm phong cuối cùng, mùi hoa quế nồng đậm phiêu tán bốn phía. Ba mũi hồ ly nhạy bén lập tức ngửi thấy, không hẹn mà nhìn về phía đó.
“Đây là rượu trong truyền thuyết?” Thanh Đồng tò mò hỏi, môi mỏng khẽ nhếch.
“Là rượu hoa quế, ngọt thấm, ngoại trừ dùng hoa quế ngàn năm, còn ngâm
ít linh hoa linh quả. Thanh Đồng, Lệ Nhi, Tuyết Hoa, các ngươi có muốn
dùng thử một ít?” Chủ nhân Tần Đạo Nguyên nhiệt tình hỏi, Hạ Lăng Vân là bạn tốt của hắn, không cần hỏi, trực tiếp rót là được.
“Ta muốn uống.” Tuyết Hoa lập tức nói. Vân Hiên chân quân từng hứa, nếu
có cơ hội sẽ bảo linh sủng Thanh Linh của hắn cho nàng một bình rượu hoa quế, nhưng mà đến giờ nàng vẫn chưa nhận được.
“Rượu hoa quế là gì, uống ngon không? Ta cũng muốn.” Lệ Nhi nói, vẻ mặt
nóng lòng muốn thử. Phụ thân nàng chỉ uống trà hoặc nước linh tuyền,
nàng chưa từng nghe nói đến rượu, nhưng khi ngửi được mùi hoa quế nồng
đậm, cảm thấy nếu Tuyết Hoa muốn uống, chắc là dễ uống.
“Nam nhân các ngươi uống gì, ta cũng uống?” Thanh Đồng nói. Nam nhân
ngồi bên cạnh hắn là linh sủng của người khác, quần áo của hắn còn vướng mùi hồ ly, hắn không ngăn cản hắn ta ngồi cạnh mình.
“Tuyết Hoa, tiểu hài tử không thể uống rượu. Lệ Nhi, rượu không phải thứ tốt, uống rất dễ hiện nguyên hình.” Hạ Lăng Vân lập tức ngăn cản, “Đạo
Nguyên huynh sai người mang trà hoa, hoặc trà mật ong tới cho Tuyết Hoa
và Lệ Nhi.”
Hắn nói với Thanh Đồng: “Thanh Đồng, tuy rằng ngươi tu vi cao, uống một chút cũng không ảnh hưởng, nhưng tốt hơn là uống trà giống Lệ Nhi và
Tuyết Hoa.” Quân Hoa không thể khống chế hắn, nhỡ Thanh Đồng uống say
mượn rượu làm càn, xử lí không tốt sẽ gặp rắc rối.
“Ta muốn uống rượu!” Thanh Đồng kiêu ngạo nói, “Nam nhân các người uống
gì, ta uống cái đó.” Lệ Nhi và Tuyết Hoa thích nam nhân nhân loại, hắn
sẽ học làm một người đàn ông của nhân loại.
“Mọi người đều là người thanh tu, chỉ nên uống một chút.” Triệu trưởng lão hòa giải.
Tần Đạo Nguyên gật đầu, phân phó đệ tử bên cạnh pha một bình trà.
Các đệ tử bắt đầu rót rượu cho tu sĩ từ phẩm chất cao nhất, rượu quế hoa mùi hương nồng đậm, sau khi rót xong, Tần Đạo Nguyên nói với Lệ Nhi,
Tuyết Hoa: “Hai vị tiểu cô nương đợi chút, trà sẽ được mang tới ngay.”
Nói xong, hắn cầm chung rượu đứng dậy mời mọi người.
Những nam nhân khác và Lệ Quân Hoa lập tức cầm chung rượu đứng dậy hoàn
lễ. Ba hồ ly trên bàn tiệc nhìn thấy, lập tức đứng dậy bắt chước, tuy
rằng trước mặt Lệ Nhi và Tuyết Hoa không có rượu cũng chẳng có trà.
“A! Thật là cay!” Thanh Đồng uống một ngụm lớn vào miệng, lập tức cảm thấy cay, mùi hoa quế nồng đậm, lập tức phun ra.
Lần đầu không nên uống nhiều như vậy nha.
Mọi người đều mỉm cười, nhưng vì tu dưỡng tốt, không cười thành tiếng.
Lệ Quân Hoa đành nói: “Đây là rượu, không phải nước, nên uống từng ngụm nhỏ.”
Đợi sư phụ và trưởng bối, khách nhân ngồi xuống động đũa, nàng lập tức
gắp hai gắp nộm sứa đặt vào bát của hắn, nói: “Nhanh dùng, sẽ giảm bớt
mùi rượu.”
Miệng Thanh Đồng tràn ngập mùi rượu, lập tức gắp miếng sứa cho vào miệng.
Các tu sĩ nhân loại nhìn thấy trong lòng thầm lắc đầu. Xem ra hồ ly này cần phải học tập rất nhiều.
Nhìn hắn chật vật như vậy, Lệ Nhi và Tuyết Hoa hai mặt nhìn nhau, không hề có ý muốn thử rượu.
“Tuyết Hoa.” Hạ Lăng Vân cầm đũa gắp một miếng thịt gà đặt trước mặt
nàng, dịu dàng nói: “Cầm đũa ăn, động tác nhẹ nhàng.” Vài ngày cuối ở
trong huyễn cảnh, hắn nhìn thấy nàng dùng tay cầm thức ăn, hắn vội làm
hai cây đũa chỉ cách nào sử dụng.
Tuyết Hoa cầm đũa để ở trước mặt, xoay người hỏi muội muội, “Lệ Nhi,
muội biết sử dụng không?” Chắc Lệ Nhi sẽ biết, bởi vì muội muội lớn lên
bên cạnh phụ thân, còn biến hóa rất sớm.
“Biết. Nhưng không quen lắm.” Lệ Nhi cầm chiếc đũa, nói: “Tỷ mới khống
chế được thời gian biến hóa, hơn nữa tỷ cảm thấy dùng hình thái hồ ly
chơi đùa trong huyễn cảnh thật vui.” Nàng ở bên ngoài săn bắn kiếm đồ
ăn, phụ thân không hề có ý kiến, chỉ lúc ở Thái Nguyên Cung, người mới
chỉ nàng các lễ nghi trên bàn ăn.
Nghe đối thoại của các nàng, Lệ Quân Hoa lập tức có cảm giác Thanh Đồng không thông minh bằng hai tiểu hồ ly.
“Thanh Đồng, ngươi nhìn ta.” Nàng cầm đũa dạy hắn cách sử dụng.
Thanh Đồng biết bản thân mình đã thất thố, tuy rằng không phục lắm, nhưng cũng thu hồi kiêu ngạo chú ý học tập.
Chỉ bảo linh sủng vốn là nhiệm vụ của chủ nhân, hi vọng hồ ly tinh có
thực lực cường đại nhưng đầu óc đơn giản này được sự chỉ dạy của Lệ Quân Hoa, sẽ sinh ra hảo cảm với chủ nhân, về sau có thể chấp nhận một ít
ước thúc của Lệ Quân Hoa.