Tuyết Hoa tu luyện trong rừng cây dưới trời tuyết, dạo chơi, đợi đến
hừng đông thì nghỉ ngơi. Sau đó nằm sấp lên một thân gốc cây nhô lên,
nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nếu đã là sinh tồn dã ngoại, nàng vẫn dựa theo
thời gian hoạt động nghỉ ngơi như hồ ly bình thường.
Trời đất rông mênh mông, nàng một thân tuyết trắng ẩn mình trong tuyết,
nếu các động vật khác không tiến tới gần thì không thể phát hiện ra sự
có mặt của nàng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, nàng cứ lang thang trong núi tuyết, huấn
luyện năng lực sinh tồn nơi dã ngoại, luyện tập pháp thuật biến dị của
hệ thủy. Chỉ có không ngừng tu luyện, tu vi linh lực của nàng mới tăng
trưởng, nàng mới có thể tiến giai, mới có thể biến hóa trưởng thành.
Một chiếc đũa băng mảnh dài bắn vào con sói xám đang chạy thục mạng phía trước. Tuyết Hoa không nhịn được đắc ý ngửa đầu gào rú. Nàng nhớ rõ lúc đầu thu, chính mình bị con sói lớn đuổi nàng chạy thục mạng, vừa nhìn
tới sói, mặc dù biết không phải con sói kia, nhưng vẫn không nhịn được
truy kích.
Đây là một con sói xám bình thường, thể hình nhỏ nàng không thể đọ sức
với nó, vì vậy nàng phát ra pháp thuật công kích, một lần đã xuyên thủng thân thể nó.
Chứng kiến con sói kêu gào lăn lộn trên mặt đất, máu tươi không ngừng
nhuộm đỏ mặt tuyết, nàng đoán mảnh băng kia đã đâm trúng chỗ yếu của nó.
Săn bắn thành công!
Tuyết Hoa thầm nghĩ trong lòng, không biết thịt sói ăn được không. Đêm
nay sau khi tu luyện nàng bắt đầu săn bắt xung quanh, tới tảng sáng mới
bắt được con sói này. Dưới tình huống bình thường, hồ ly không thể đánh
lại sói, gặp được sói rất có thể trở thành đồ ăn cho chúng, nàng ngoại
trừ tâm lí muốn trả thù, cũng bởi vì đói bụng rồi.
"Oa ô, oa ô..." Xa xa truyền tới tiếng kêu của hồ ly, Tuyết Hoa cảnh
giác nhìn quanh, nhìn thấy một thân ảnh hồ ly tuyết trắng như ẩn như
hiện chạy vội tới phía nàng.
"Oa ô, oa ô." Nàng đáp lại. Nàng nhận ra tuyết hồ kia rồi, đó là tam
phẩm Tuyết Linh linh sủng của đồ tôn Hạ Lăng Vân, linh căn Băng là giống linh hồ hiếm thấy.
Tuyết Linh chạy tới phụ cận thì dừng lại, nhìn Tuyết Hoa sau đó oa ô
gọi. Theo ánh mắt hồ ly, nhìn Tuyết Linh cũng dễ nhìn, còn xinh đẹp hơn
hồ ly lông đỏ Hồng Linh, không biết vì sao Hạ Lăng Vân lại cảm thấy nó
không xứng với tiểu hồ ly của mình.
Tuyết Hoa chăm chú phân biệt ý tứ tiếng kêu của đối phương, rồi đáp lại.
Tuyết Linh là tam phẩm linh hồ, nhưng về phương diện linh trí kém linh
hồ Mị nhi rất nhiều. Tiếng kêu của nó không phải phức tạp, Tuyết Hoa dựa vào bản năng hồ ly rất nhanh lí giải được ý của nó.
Đây là lãnh địa săn bắn của Tuyết Linh, nó hi vọng nàng đi tới khu vực khác.
Cũng không có kế thừa trí nhớ của nguyên chủ hồ ly, Tuyết Hoa căn bản
không biết hồ ly hoang dã vốn chỉ là sống một mình, sau khi phát dục sẽ
cùng sinh hoạt với hồ ly đực khác. Tiểu hồ ly sau khi lớn lên cũng bị mẹ nó đuổi ra khỏi lãnh địa của mình.
Lúc nàng xuyên tới, tiểu hồ ly đã sinh sống gần dòng suối nhỏ trong dãy
núi Hằng Cổ, cho nên nàng mới không nhìn thấy các hồ ly khác. Bây giờ
nàng thông qua tiếng kêu của Tuyết Linh đã rõ ràng, hồ ly cần tìm lãnh
địa mới cho mình, nếu nàng muốn sinh tồn nơi này, trừ phi đánh bại Tuyết Linh, đuổi Tuyết Linh đi khỏi đây.
Đánh nhau với linh hồ mình quen biết? Hơn nữa vì tranh giành địa bàn?
Muốn biến thành người là mục đích cuối cùng cho nên Tuyết Hoa khinh
thường làm vậy, lập tức chạy về phía dốc núi hướng đông bắc. Hồng Linh
bế quan, Thiên Linh Môn trước mắt có ba con linh hồ, bình thường hồ ly
hoang dã không dám tranh đoạt với linh hồ, nàng muốn chiếm địa bàn quá
dễ dàng, không thèm tranh giành với nó đâu.
"Oa oo ~~" Tuyết Linh hướng về phía bóng lưng Tuyết Hoa kêu to: Ngươi
cầm đồ ăn đi. Với tư cách là một linh hồ, săn bắt là việc rất đơn giản,
nó cũng không muốn cướp đoạt con mồi của người khác.
"Oa ô." Tặng cho ngươi.
Tuyết Hoa rất cao ngạo kêu lên, chạy nhanh trên đất tuyết, thân thể nhẹ
nhàng gần như là không nhìn thấy dấu chân trên nền tuyết.
Mùa đông đồ ăn thiếu, đó là đối với động vật bình thường, linh thú biết
sử dụng pháp thuật lại có thể chết đói vì mùa đông? Trừ phi nó bị lâm
vào tuyệt cảnh, chung quanh không có động vật và thực vật!
Vượt qua một sườn núi một ngọn núi, Tuyết Hoa tới rừng cây tùng mà đám
linh sủng từng dắt tới một lần. Tuy rằng ở chỗ này nàng ngửi thấy mùi
khai của hồ ly hoang dã dùng để phân chia lãnh địa, nhưng nàng vẫn xâm
nhập, tiếp tục bắt thỏ hoang, sau khi ăn no thì dừng lại tìm một gốc cây khô héo, bò vào ngủ.
Hồ ly ở lãnh địa biết có hồ ly khác xông tới, nhưng không dám xua đuổi.
Bởi vì rừng cây tùng cũng không có sinh vật cường đại uy hϊếp được Tuyết Hoa cho nên nàng ngủ một giấc thật ngon, đợi lúc tối lại tiếp tục chạy
về phía đông bắc, thăm dò địa phương nàng chưa từng đi, chủ động công
kích mãnh thú trước kia nàng không dám công kích, huấn luyện năng lực
chiến đấu của bản thân, bức bách bản thân mau chóng trưởng thành.
Mùa đông rét đậm, Tuyết Hoa tu luyện bên ngoài. Đôi khi ở dốc núi, cũng
có khi ở dòng suối, hoặc trong rừng, lúc thì ở thung lũng, thân ảnh
tuyết trắng nho nhỏ xuyên qua đống tuyết, thân thể càng ngày càng thon
thả, càng ngày càng linh hoạt nhẹ nhàng.
Nàng công kích đối tượng càng ngày càng hung mãnh, một lần là gϊếŧ chết
một con rắn hoang dã tu vi nhị phẩm dài một hai mét. Máu thịt linh thú
có linh khí, nàng không thể lãng phí. Trước khi linh khí của mãng xà bị
tản mất, nàng chịu đựng mùi tanh uống máu mãng xà, ăn ba ngày thịt xà
nướng. Vì muốn nhanh chóng biến thành người, nàng dốc sức liều mạng đấy!
Bầu trời trong xanh, càng ngày càng ấm áp, trên cây bắt đầu có giọt
nước, những cọng cỏ non xanh đã xuất hiện sau khi tuyết tan ra, suối
nước bắt đầu biến động, Tuyết Hoa biết rõ mùa xuân sắp về rồi.
Nàng rời khỏi nam thần đã bao lâu?
Gần đây tập trung tu luyện và sinh tồn Tuyết Hoa không nhớ rõ rồi. Hắn
nói bế quan hai tháng, nàng lúc ấy cũng tính toán qua, lúc xuất quan
khoảng trung tuần tháng hai mùa xuân, bây giờ đã tháng hai sao? Nàng trở về sớm liệu hắn có hài lòng? Dù sao tu luyện bên ngoài một thời gian
dài như vậy, ở bên ngoài vài ngày nữa nàng vẫn sống tốt.
Tuyết Hoa nghĩ như vậy, không vội vã trở về, mà tiếp tục tu luyện trong
khe núi. Bởi vì nàng có thần khí, nên dù tu luyện thế nào, cũng có thể
hấp thu đầy đủ hỏa linh khí và thủy linh khí.
Một tháng tròn, trời sáng cũng như đêm tối, nàng vẫn tu luyện, đem thần
khí "Chuyển đổi ngưng tụ linh khí thiên địa" đặt dưới thân, sau đó tiếp
nhận tinh hoa nhật nguyệt, hấp thu linh khí thiên địa.
Hỏa linh lực, thủy linh lực ở trong kinh mạch nàng tràn ngập, so với
trước, kinh mạch lúc này của nàng đang bị căng kín, bị linh lực đè nén
tới mức trướng đau.
Thân thể đã đạt tới cực hạn! Chính là lúc này.
Đã sớm nghe Hạ Lăng Vân giải thích hiện tượng này, Tuyết Hoa không chút
hoang mang, thử dụng ý niệm áp chế linh lực. May mắn chính là, tinh thần lực của nàng rất cường đại, trạng thái vận hành linh lực trong cơ thể
bắt đầu co rút.
Một vòng tuần hoàn, hai vòng tuần hoàn... Sau chín mươi chín vòng tuần
hoàn, thủy hỏa linh lực lập tức dung hợp lại, vì vậy kinh mạch bắt đầu
rộng rãi... áp lực cũng không còn, linh lực lại tiếp tục vận hành đều
đặn trong kinh mạch.
Dưới ánh trăng, tiểu hồ ly tuyết trắng nhắm mắt trên người được bao bọc
bởi hai luồng linh quang đỏ xanh, linh quang sáng ngời, có thể đua nhau
với ánh sáng của trăng. Trên mi tâm nàng dần dần hiện ra một phù chú cổ, sau đó phù chú càng lúc càng rõ, rõ tới một mức độ nào đó đột nhiên vỡ
vụn, hóa thành tinh quang rồi biến mất.
"Phong ấn thứ nhất được giải trừ."
Đang tu luyện Tuyết Hoa đột nhiên nghe được giọng nói bất nam bất nữ, giọng nói chính là của nhân viên quản lý n.
Ngươi muốn ta tẩu hỏa nhập ma?
Tuyết Hoa kinh hãi suýt kêu ra tiếng, cũng cảm thấy thân thể khác
thường, nhẹ nhõm, yết hầu giống như có cái gì biến mất, kinh mạch lập
tức rộng hơn mấy lần, trước đó còn có cảm giác thủy hỏa linh lực chiếm
giữ một nửa trong kinh mạch, lúc này thì chỉ cảm thấy một phần mười,
đồng thời chỗ đuôi cảm giác ngứa, giống như có cái gì muốn chui ra,
nhưng lại không đi ra được.
Chuyện gì đang xảy ra?
Nàng một mặt cố gắng điều khiển linh lực tiếp tục tuần hoàn, một mặt thì hỏi thăm.
"Vẫn chưa tới thời điểm để nói cho ngươi biết." Nhân viên quản lí thứ n
ra vẻ khôi hài nói, "Ngươi không cảm thấy, nếu ngươi biết hết mọi chuyện thì cuộc sống còn có gì là thú vị? Chân tướng được công bố từng chút
một, cuộc sống của ngươi mới có ý nghĩa."
Không cảm thấy!
Tuyết Hoa nói. Đáng tiếc là nàng đợi trong chốc lát, nhân viên quản lý
thứ n, thần long thấy đầu không thấy đuôi kia cũng không liên hệ với
nàng, nàng đoán chừng hắn đã rời khỏi.
Bởi vì đã ép linh lực thành trạng thái dịch, cho nên kinh mạch rộng hơn
rất nhiều, Tuyết Hoa không ngại vất vả tiếp tục tu luyện. Linh khí thiên địa không ngừng lao về phía nàng, thông qua thần khí tiến vào trong cơ
thể nàng, dung hòa với linh lực bên trong. Linh lực trạng thái dịch lại
một lần tuần hoàn, dần dần lấp kín, nàng lại lần nữa ép lại, nhiều lần
như vậy, cho tới lúc nàng mệt mỏi, mới dừng lại thu công, đem thủy linh
lực và hỏa linh lực nhét vào quả cầu trong đan điền.
Linh lực được ép vào quả cầu trong đan điền xoay tròn theo chiều kim
đồng hồ, giống như hai con cá nhỏ xoay quanh hạt châu. Tới lúc nàng ép
linh lực quả cầu ngừng xoay, quả cầu lập tức ngừng lại.
Một quả cầu thủy tinh trong suốt chỉ to bằng ngón cái, chia ra giống
thái cực âm dương, một bên là đỏ rực như lửa, một bên xanh biếc, hai con cá âm dương bao quanh, bên trong màu đỏ có một điểm xanh, bên trong màu xanh có một điểm đỏ.
Quá đẹp.
Bất tri bất giác học "Thái Cực" Tuyết Hoa kinh ngạc cảm ứng trạng thái linh lực của mình.
Thưởng thức một hồi, nàng theo thói quen kêu lên Ngao ngao, đồng thời
thu thần khí vào cơ thể, sau đó duỗi người. Á, chuyện gì xảy ra, cơ bắp
toàn thân có chút cứng, giống như đã lâu không rèn luyện.
"Rốt cuộc ngươi cũng bế quan xong." Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu nàng.
Tuyết Hoa lập tức sững sờ vội ngẩng đầu nhìn, đã trông thấy nam thần
tuyệt mĩ của nàng đứng trên đỉnh cây tùng phiêu dật, chậm rãi bay xuống, trên người không dính chút tuyết.
"Tuyết Hoa, ngươi sơ suất quá, dưới tình huống không chuẩn bị chu toàn đã tùy tiện bế quan."
Hạ Lăng Vân cúi người vuốt về cái đầu nhỏ vô cùng bẩn của Tuyết Hoa nói: "Lần sau nếu ngươi có cảm giác muốn bế quan tu luyện thì phải sớm nói
cho ta biết." Hắn sẽ tìm cho nàng chỗ an toàn, chứ không phải là bên
cạnh một gốc cây già.
"Nam thần, ngươi làm sao tìm được ta? Ta không có bế quan." Tuyết Hoa
gặp được nam thần ngày ngày mình mong nhớ, hưng phán bổ nhào vào chân
hắn thân mật liếʍ.
Ồ, vân...vân. đợi một lát, ta nói chuyện được?
Động tác của nàng hoàn toàn đình chỉ, miệng hồ ly lại đóng đóng mở mở, một lúc lâu mới nói: "Ta có thể nói chuyện?"