*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Thế Ninh nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng ngây ngốc hồi lâu mới có phản ứng.
Trong khoảnh khắc đó, biểu tình trên mặt hắn có chút phức tạp, không thể nói rõ là tiếc nuối nhiều hơn, hay là dở khóc dở cười nhiều hơn.
Tiết Nhàn liếc mắt nhìn hắn, chú ý tới vẻ mặt của hắn, liền chỉ vào hắn mà nói với Thạch Đầu Trương rằng: “Lão đầu, lúc trước có phải ngươi sợ quỷ không? Gặp một con quỷ ngốc như thế này, có còn sợ nữa không? Ngẫm lại bộ dáng run rẩy lúc trước của ngươi, có phải hơi bị dọa người không?”
Lão đầu…….
Trạch Đầu Trương quay đầu yên lặng lau mặt, nhủ thầm trong lòng: Ta chẳng qua là bộ dáng trông hơi nóng vội một tẹo, tuổi tác không còn trẻ thôi mà, nhưng vẫn có thể vác có thể khiêng có thể đi có thể chạy, gọi lão đầu có phải hơi quá không?
Nhưng mà vị tổ tông này không thể trêu vào được.
Cảm xúc thẫn thờ của Giang Thế Ninh vừa dâng lên, liền bị một câu nhẹ tênh của tổ tông này kéo về. Hắn tức tối nhìn Tiết Nhàn: “Có lẽ ta chính là gần mực thì đen, ở cùng các ngươi lâu ngày nên mới thành ngốc.”
Hắn mang theo áo choàng đứng qua một bên, khoa tay múa chân làm một tư thế mời hướng về phía cửa: “Giữa ban ngày ban mặt ta không nháo quỷ được, các ngươi ai tới gọi cửa đi.”
Ánh mắt mọi người nhất trí nhắm vào Thạch Đầu Trương.
“Ta…….. Ta á?” Thạch Đầu Trương mờ mịt chỉ vào mũi mình, chung quy những mưa gió trên đoạn đường này đều không phải thứ hắn có thể đối phó được, đây là lần đầu tiên cần hắn ra mặt.
Tiết Nhàn nghiêm túc chỉ vào Lục Nhập Thất: “Bói mệnh.”
Lại chỉ vào mình: “Tàn phế.”
Rồi chỉ vào Huyền Mẫn: “Hóa duyên.”
Dứt lời, y xòe tay ra: “Có kẻ nào bình thường không?”
Toàn bộ đội ngũ chỉ có đúng một người như vậy, quả là có hơi thảm không đành nhìn.
Thạch Đầu Trương chỉ có thể câm nín đi lên phía trước, đến gõ cửa.
Trong viện lại vang lên tiếng rít the thé, cô nương ban nãy có vẻ bị dọa càng ghê hơn.
Thạch Đầu Trương mặt đầy vẻ vô tội quay đầu: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không trách ta được.”
“Tiểu cô nương ơi, mở cửa đi, không phải quỷ đâu ——” Thạch Đầu Trương thả nhẹ thanh âm dụ dỗ, “Ta là người tốt mà.”
Mọi người: “………”
Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi dòm bóng lưng hắn hồi lâu, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, vươn tay xách hắn về: “Đừng có gọi hồn nữa, ngươi mà cứ gọi thế là có thể dẫn Chung Quỳ tới luôn đấy.”
(Chung Quỳ là vị thần chuyên bắt ma đuổi quỷ trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc =v=)
“Hạnh Tử, kêu la cái gì đó? Đừng làm kinh sợ khách nhân ở tiền đường.” Giọng nói của một bà lão vang lên trong viện.
Giọng nói của cô nương loáng thoáng truyền ra trong viện, nghe có vẻ sắp bị dọa khóc rồi: “Trần tẩu, có quỷ!”
“Vớ vẩn, đang yên đang lành lấy đâu ra quỷ?” Trầu tẩu dở khóc dở cười đáp một câu, “Dược đường của chúng ta chỉ cứu người, không hại người, làm gì có quỷ chứ?”
“Thật mà, con vừa mới thấy Giang thiếu gia, đang đứng ở ngoài cửa kia kìa.” Hạnh tử đáp.
“Giang……. thiếu gia?” Trần tẩu sửng sốt, “Con đang nói đến……..”
“Đúng vậy!” Hạnh Tử nói, “Con vừa mới, vừa mới nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra thì thấy ngài ấy đứng ở đó, còn cười với con, mở miệng gọi tên con nữa. Sao mà nhận nhầm được chứ?”
Thanh âm của cô nương nọ nghe như nức nở chực khóc, hiển nhiên không thể chịu thêm nỗi kinh hách nào nữa.
“Gõ cửa?”
“Vâng, lúc nãy vừa gõ thêm một lần nữa, con còn chẳng dám nghe…….”
Nghe đến đó, bàn tay Tiết Nhàn đúng lúc đang gõ cửa.
Cốc cốc cốc…….
Một già một trẻ trong nhà đều bị dọa khóc.
Huyền Mẫn cạn lời xách móng vuốt của y về.
Giang Thế Ninh: “……..”
Cuối cùng, mãi một hồi lâu sau, cửa mới mở ra. Người mở cửa là một lão nhân tóc xám trắng, nét mặt ôn thuận cung kính.
Phía sau lão nhân là hai người co đầu rụt cổ, một người là Hạnh Tử lúc trước bị dọa chạy, người phụ nữ lớn tuổi còn lại hẳn là Trần tẩu.
Để tránh dọa người lần nữa, Giang Thế Ninh đã kịp thời biến về người giấy, tạm thời chui vào trong túi Tiết Nhàn, song vẫn nhịn không được mà ló đầu ra dò xét một chút, yên lặng xem sự tình phát triển, dù sao đầu sỏ vẫn là do hắn gây nên.
“Trần thúc…….” Khi nhìn thấy lão nhân tóc bạc nọ, hắn thấp giọng thì thào một câu.
Tất cả người trong hiệu thuốc Phương gia hắn đều biết hết, có vài người thậm chí còn coi như thân quen. Bởi vì Phương gia và Giang gia đã có chút qua lại từ rất nhiều năm trước, một nhà nhiều đời hành nghề y, một nhà có tổ tông kinh doanh dược liệu, sau khi cơ duyên xảo hợp mà quen biết thì vẫn thường có chút liên hệ.
Trước kia Giang Thế Ninh từng đến Phương gia làm khách, sau này tỷ tỷ của hắn lại gả sang Phương gia.
Mới trước đây thôi, Trần thúc và Trần tẩu còn cho hắn bánh đường ăn.
Cố nhân gặp lại, đã là âm dương cách trở, ngay cả đối mặt kêu một tiếng cũng khó.
Tai Trần thúc đã không thể so với năm đó, có hơi còng đi, không nghe thấy tiếng thì thầm của Giang Thế Ninh.
Ông híp đôi mắt đã có chút đυ.c ngầu, nhìn lướt qua đám “yêu ma quỷ quái” trước cửa một vòng, mở miệng nói: “Xin hỏi chư vị……. có chuyện gì?”
Trần tẩu ở phía sau chớp mắt mấy cái với Hạnh Tử: “Không phải con bảo là nhìn thấy Giang tiểu thiếu gia sao? Ở đâu? Đây toàn là người sống sờ sờ mà?”
Bà dùng giọng khí nói thì thầm.
Hạnh Tử mặt đầy mờ mịt lắc đầu, ý bảo chính mình cũng chẳng hiểu ra sao nữa.
Kẻ bị mọi người đẩy lên đầu giải thích vẫn là Thạch Đầu Trương.
“Làm phiền.” Thạch Đầu Trương không hổ là người thường xuyên giao tiếp với mấy đại lão gia, mặc dù khi đối mặt với đám Tiết Nhàn thì luôn run lẩy bẩy, nhưng khi đối mặt với người bình thường, cấp bậc lễ nghĩa nên có vẫn rất chú trọng.
Hắn chắp tay nói: “Chúng ta từ Ninh Dương ở Huy Châu đến, tới tìm ——”
Hắn bỗng nhiên ngắc ngứ, xoay mặt nhướn mi nháy mắt nói với Tiết Nhàn: “Tìm ai ấy nhỉ?”
Còn chưa đợi Tiết Nhàn trả lời, Trần tẩu liền theo bản năng nói xen vào: “Tới tìm…… thiếu phu nhân hả?”
Giang Thế Ninh thấp giọng nói: “Đúng.”
“Đúng!” Thạch Đầu Trương gật đầu.
“Quả nhiên!” Hạnh Tử bật thốt lên: “Con đã nói không có chuyện trùng hợp như vậy mà, con vừa mới thấy Giang tiểu thiếu gia, liền có người từ Ninh Dương tìm đến! Chẳng lẽ con không hoa mắt thật? Vậy…… Vậy…… Giang thiếu gia…….”
Trần thúc thở dài với nàng một tiếng, lại quay đầu chắp tay với Thạch Đầu Trương: “Vị lão gia này, mạo muội hỏi một câu, ngài có tín vật gì không?”
Thạch Đầu Trương ngơ ngác quay đầu lại, dùng khẩu hình khoa trương vô thanh hỏi: Tín —— vật —— đâu?
Tiết Nhàn đang định nói không có, lại chợt nhớ tới gì đó, liền vỗ tay: “Đúng rồi!”
Nói đoạn, y vươn tay mò vào trong túi hông của Huyền Mẫn như thể chẳng thấy người ngoài.
“…….” Huyền Mẫn đè cái tay lộn xộn trong túi của y lại, “Ngươi muốn tìm cái ——”
“Cho sờ chút.” Tiết Nhàn giật giật cổ tay, “Buông tay coi.”
Huyền Mẫn buông lỏng tay ra, Tiết Nhàn thu cái móng vuốt đang làm loạn kia về, giữa ngón tay có kẹp một chiếc y linh bằng bạc.
Lúc trước Giang Thế Ninh không tiện cầm, y liền thuận tay nhét vào trong túi Huyền Mẫn, bây giờ lại thuận tay móc ra, như thể đây là túi của y vậy.
“Chiếc y linh này có thể xem là tín vật không?” Tiết Nhàn giơ y linh lên phía trước, miễn cưỡng hỏi.
Y vẫn ngồi trên khối thạch điêu cạnh cánh cửa, bị Thạch Đầu Trương chắn mất một nửa, bấy giờ vừa lên tiếng, ánh mắt của đám người Trần tẩu mới chuyển sang đây.
Hạnh Tử nhìn lên lên xuống xuống đánh giá y một phen, bỗng dưng đỏ mặt, có chút ngại ngùng nép vào phía sau Trần thúc.
Trần thúc nhận lấy chiếc y linh kia, chỉ nhìn một cái liền nói: “Ta đã từng thấy vật này, năm xưa Giang đại phu luôn mang nó theo.”
Ông thấy trên một mặt của y linh có khắc chữ “Giang”, liền trả nó cho Tiết Nhàn.
Song Giang gia dù sao cũng không phải thọ chung chính tẩm
(sống thọ và chết tại nhà), cả nhà đều chết trong hỏa hoạn, bây giờ lại có người lạ chưa từng gặp mặt cầm theo vật của Giang gia đột nhiên tìm đến cửa, lòng có hoài nghi cũng là rất bình thường.
“Các vị là gì của Giang gia…….” Lão Trần vẫn không yên tâm lắm.
“Là hàng xóm.” Không thể nói là họ hàng xa, Thạch Đầu Trương đành phải nói cái khác, “Được tiểu công tử Giang Thế Ninh của Giang gia nhờ vả, đến để giao lại y linh tổ truyền đời này cho trưởng tỷ của cậu ấy, ngoài ra còn có một ít việc của cha mẹ cậu ấy vẫn chưa xong, cần tìm trưởng tỷ của cậu ấy để bàn bạc.”
“Chẳng trách……” Hạnh Tử bỗng nói, “Nhưng thiếu phu nhân hiện tại không ở nhà, các vị có muốn vào trong viện uống miếng trà không?”
Thái độ này của nàng rõ ràng khác hẳn bộ dáng sợ hãi muốn chết lúc trước, Trần thúc và Trần tẩu nghe vậy thì ngạc nhiên.
Chẳng phải lúc nãy con còn sợ đến mức hét toáng lên sao?
Song cô nương này căn bản chưa từng chú ý tới ánh nhìn của Trần tẩu, ánh mắt của nàng lặng lẽ dừng lại trên người Tiết Nhàn.
“Làm phiền.” Thạch Đầu Trương đáp chẳng hề khách sáo. Dù sao đoạn đường này hết lên trời rồi lại xuống nước, có ghế để ngồi có trà để uống, quả đúng là cầu còn chẳng được.
Nếu Hạnh Tử đã mở lời mời như vậy, Thạch Đầu Trương lại nhận lời rồi, Trần thúc mặc dù trong lòng vẫn có chút hoài nghi, nhưng cũng chỉ có thể dẫn mấy người này vào cửa.
Trần thúc và Trần tẩu ở phía trước dẫn đường, Hạnh tử nán lại một lát để đóng cửa ——
Thạch Đầu Trương vào cửa, Lục Nhập Thất cũng bước qua cửa, có điều phải lần mò sờ soạng một chút, Trần thúc đang quay đầu liền chú ý tới.
“Vị tiểu thiếu gia này…….” Trần thúc chần chờ nói.
“Nửa mù.” Lục Nhập Thất lạnh lùng thờ ơ đáp một câu.
Trần thúc: “……..”
Hạnh Tử dừng phía sau Lục Nhập Thất, đang định dẫn đường cho Tiết Nhàn còn đang ngồi trên thạch điêu.
Kết quả nàng vừa ngẩng đầu, liền trơ mắt nhìn Huyền Mẫn bế Tiết Nhàn lên.
Hạnh Tử: “…….”
Trần thúc vừa quay đầu lại cũng thấy được một màn mù mắt này, nhịn không được lại hỏi tiếp: “Vị công tử này……”
“Nửa tê liệt.” Tiết Nhàn cũng trả lời chẳng e dè gì.
Trần thúc: “…….” Cái nhóm này rốt cuộc là sao đây……..
Một người nửa tê liệt, một người nửa mù, một người trung niên béo lùn, một hòa thượng không phản ứng người khác……..
Nhìn kiểu gì cũng thấy không gây được uy hϊếp gì cho người khác.
Trần thúc đơn giản gạt bỏ nỗi nghi ngờ, thành tâm tiếp đón.
“Thiếu phu nhân nhà các ngươi bao lâu nữa thì trở về?” Tiết Nhàn thấy Hạnh Tử cứ đỏ mặt, cảm thấy cô nương này rất thú vị, lại chẳng có bụng dạ hay phòng bị gì cả, liền hỏi nàng một câu.
Nghiệp chướng này lúc không làm loạn thì có thể dựa vào diện mạo để lừa người, khi nói chuyện rất khéo léo hữu lễ, giọng điệu lại có chút biếng nhác, tạo nên một loại phong vị mạn bất kinh tâm
(thong dong tùy ý, không để trong lòng).
Hạnh Tử thấy y hỏi mình, mặt lại càng đỏ hơn, ôn hòa nói: “Thiếu phu nhân đi bắt mạch cho phu nhân của Triệu lão gia rồi, thiếu gia cũng đi cùng. Chưa đến canh năm đã đi, chắc cùng lắm một canh giờ nữa là trở về.”
“Bắt mạch?”
“Thiếu phu nhân nhà chúng ta lợi hại lắm!” Hạnh tử nói, “Các vị phu nhân tiểu thư trong huyện nếu thân thể không khỏe, đều đến mời thiếu phu nhân, chẩn bệnh chuẩn lắm đó, thuốc đến bệnh trừ. Nhưng mà có hơi vất vả……”
Không hổ là xuất thân từ y gia.
Mọi người đều thầm cảm thán đồng thời không tránh khỏi sinh ra chút lo lắng, dù sao cũng đang có lời đồn dịch bệnh trong huyện Thanh Bình tàn sát bừa bãi, làm đại phu, hẳn là dễ bị lây nhiễm nhất……
Bọn họ ở một gian phòng khách phía sau viện vừa uống trà vừa đợi, vốn tưởng chỉ phải đợi một lát, không ngờ chưa đến thời gian một chén trà, một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi chật vật lảo đảo xông vào, vừa vào trong viện liền kêu: “Không xong rồi không xong rồi! Thiếu gia và thiếu phu nhân xảy ra chuyện!”