Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 3 - Chương 44: Dịch bệnh huyện (Huyện dịch bệnh) – 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Họ Tiết này từ nhỏ đã muốn làm việc lớn, dù dẫn người chạy trốn cũng phải chạy cho kinh thiên động địa, sấm thét mây trào, như thể thanh thế chỉ nhỏ hơn một xíu xiu thôi cũng không xứng với cái mặt của y vậy. Hạ thân y bất tiện, cho nên cái đuôi khó mà phối hợp tốt được.

“Dọc đường đi toàn là ta đưa tới cuồng phong lúc đẩy lúc nâng mới có thể khống chế phương hướng một chút.” Tiết Nhàn ướt đẫm cả người ngồi dựa vào thân cây, vỗ vỗ chân, uể oải nói: “Ngươi dùng chân mà nghĩ thì cũng biết ít nhiều sẽ có chút không ổn định, đây chẳng phải quá rõ ràng sao.”

Trên thực tế, cũng không phải “có chút” không ổn định, mà là cực kỳ không ổn định, có thể nói là mạo hiểm đến cực điểm ——

Toàn bộ hành trình này Thạch Đầu Trương đều điên cuồng cầu nguyện móng vuốt của tổ tông này nắm chặt một chút, hắn chỉ hận mình không có tám cái chân, không thể quấn chặt lấy móng rồng như con mực được. Mỗi khi Tiết Nhàn quay cuồng một vòng trong màn mây, hoặc là bay lên cao hơn, hắn bao giờ cũng là vừa kích động đến khó mà đè xuống cảm giác mình đang lên trời, vừa sợ tới nỗi la oai oái như quỷ khóc sói gào, quả là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ hồn lìa khỏi xác luôn.

Lúc bay trên trời, Giang Thế Ninh còn có chỗ may mắn, cảm thấy may mà mình sáng suốt, khi ở quán trọ đã biến về giấy da trượt vào trong túi Lục Nhập Thất. Giấy da rất nhẹ, giấu vào trong góc túi, không cần lo bị rớt xuống, không đến mức chật vật khổ sở như Thạch Đầu Trương.

Ai ngờ may mắn của hắn không duy trì được bao lâu, bởi vì tốc độ của Tiết Nhàn quá nhanh, thời điểm rơi xuống đất chỉ dựa vào gió đã không thể ngăn đỡ được, cái đuôi của y không dễ khống chế, nhất thời chẳng nghĩ được cách nào thích hợp hơn, liền chọn cái hồ đủ sâu đủ rộng gần thành làm điểm dừng chân.

Một con hắc long to lớn như vậy, trực tiếp lao xuống thì không khéo làm tóe ra nửa cái hồ, dập nát nguyên cái tường thành.

Tổ tông này cũng thông minh ghê cơ, y thấy phanh không kịp, nửa đường liền ném người đi biến về nhân hình, còn không quên túm lấy bộ quần áo trong tay Huyền Mẫn trong chớp mắt.

Vì thế, liền nghe nghe mấy tiếng tùm tùm tùm tùm vang lên, mọi người rơi tõm vào trong nước.

Tiết Nhàn vừa rơi xuống nước, liền bị Huyền Mẫn chặn ngang vớt lên.

Nói là hai người này bơi lên bờ, kỳ thực Tiết Nhàn liệt nửa người chỉ động đậy cổ tay mang tính tượng trưng thôi, trên thực tế là được Huyền Mẫn mang lên bờ.

Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất bị nước xô đẩy tán loạn, Giang Thế Ninh suýt chút nữa bị ngâm nát tươm —— Chỉ là một tờ giấy da, cũng đâu phải mình đồng da sắt, thế mà lại bị hành tội mấy bận liền.

Khi được Huyền Mẫn vớt lên treo trên một nhánh cỏ tranh hong khô, hắn có một loại cảm giác hệt như vừa sống sót sau tai nạn, nhưng mà tay chân lại chẳng dám động đậy tí nào, sợ vừa nhúc nhích một tẹo, tay chân sẽ đứt lìa xuống đất luôn.

Giang Thế Ninh vẫn còn sợ hãi: “Tổ tông ơi ngươi nghĩ gì vậy hả?” Đang trên cao tít như thế mà trực tiếp ném người xuống là sao?

Tiết Nhàn đặt khuỷu tay lên tảng đá bên cạnh, thuận miệng nói: “Chợt có linh cơ ấy mà.”

“………” Giang Thế Ninh yên lặng phun ra một ngụm máu.

Tổ tông này dựa lưng vào thân cây, bộ áo đen trên người là trong lúc vội vàng bọc qua loa lên, xộc xà xộc xệch, có chút ý vị lãng đãng bất kham.

Huyền Mẫn không chịu nổi cảm giác cả người ướt sũng, vẽ một phù văn trên tay, tăng bào lập tức khô ráo, trắng tinh không nhiễm một hạt bụi nào. Hắn đi vài bước trên mặt cỏ ướt đẫm, cúi người dùng vết máu chưa khô trên đầu ngón tay tùy ý quẹt một đường trên trán Lục Nhập Thất và Thạch Đầu Trương, lại chạm một cái trên người giấy Giang Thế Ninh đang run cầm cập.

Vệt máu nhạt màu nhanh chóng biến mất.

“Ta cảm giác……. có lửa đang đốt ta.” Giang Thế Ninh cẩn thận nói.

“Tịnh y chú.” Huyền Mẫn lạnh nhạt giải thích một câu. Sở dĩ chỉ quẹt một vệt trên người bọn họ mà không vẽ phù văn hoàn chỉnh, chính là vì khi có công hiệu thì sẽ sản sinh chút nhiệt năng, sợ bọn họ không chịu nổi.

Người giấy Giang Thế Ninh mỏng manh, chỉ trong chớp mắt đã khô hơn phân nửa, nhất thời trầm tĩnh lại, triệt để treo liệt người trên nhánh cỏ khô.

Tiết Nhàn kéo kéo cổ áo, quần áo bị nước thấm ướt đẫm dính chặt vào da, vừa nặng vừa không thoải mái.

Y đang định khiến nhiệt khí trong cơ thể bốc ra ngoài, khiến quần áo ướt khô lại, liền thấy Huyền Mẫn vừa xử lý xong cho mấy người kia đang cất bước tiến lại đây.

Tăng y trắng toát mặc dù trong mắt người thường có hơi xui xẻo, nhưng đúng là rất đẹp mắt, giống như một làn sương trắng trong đêm khuya, vạt dưới nhẹ nhàng đảo qua lớp cỏ khô trên nền đá vụn, song lại chẳng dính chút bụi nào.

Huyền Mẫn đi đến trước mặt, buông mắt nhìn xuống dưới, Tiết Nhàn vẫn miễn cưỡng ngồi như trước, ngẩng mặt không mặn không nhạt nhìn hắn.

Lúc trước ở trong quán trọ chờ hắn nói mấy câu, suýt chút nữa làm mình nghẹn chết luôn, bây giờ Tiết Nhàn mà còn ôm tâm tính chờ mấy cái câu đó thì đầu óc nên quẳng cho cá ăn thì hơn.

“Đừng có chắn trước mặt người khác.” Tiết Nhàn không cảm xúc nói một câu.

Huyền Mẫn đứng, y ngồi, nếu không ngẩng mặt lên mà chỉ nhìn thẳng, y chỉ có thể nhìn thấy tay Huyền Mẫn buông ở bên cạnh.

Khi y thu mắt không nhìn Huyền Mẫn nữa, bàn tay buông thõng trước mắt y bỗng nhiên động đậy.

Huyền Mẫn không khom lưng, vẫn buông mắt như vậy, cong ngón tay nhẹ nhàng nhấc chiếc cằm gầy của Tiết Nhàn lên, khiến y nửa ngẩng mặt, ngón tay mang theo vết máu liền chạm lên trán Tiết Nhàn.

Tiết Nhàn bị chạm mà sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn ngón tay Huyền Mẫn, không biết có phải bị ảo giác hay không, y cảm giác ngón tay dính máu kia ngừng trên mặt mình một lát.

Trong khoảnh khắc đó, y cảm giác ngón tay Huyền Mẫn sắp chạm vào mặt mình, nhưng ngón tay kia chỉ hơi ngừng lại, liền di chuyển, không nặng không nhẹ quẹt một đường giữa trán y. Tiết Nhàn nâng mắt lên. Liền thấy Huyền Mẫn vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng đạm nhạt sương tuyết không đổi kia, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng dừng ở trán y, như thể đang làm một chuyện quá bình thường vậy.

Tiết Nhàn không thấy được vết máu trên trán mình trông ra sao, nhưng có thể cảm nhận được quần áo ướt đẫm dính chặt quanh thân đang nhanh chóng biến khô.

“Khom lưng lại thì ngươi sẽ chết à?” Y sửa sang quần áo, miễn cưỡng mở miệng nói.

Huyền Mẫn buông tay, rốt cuộc cũng nhìn vào mắt y, “Không quay gáy vào người khác nữa à?”

Tiết Nhàn: “……..”

Y rất muốn đem cái khuỷu tay đang tựa vào tảng đá này nện lên mặt lừa trọc, “Ta thích, ngươi quản được chắc, cút đi!”

Bản thân Huyền Mẫn đã quen với việc ít biểu lộ cảm xúc, sống nhiều năm như vậy cũng không đi xem xét cảm xúc của người khác bao giờ. Cái tên Tiết Nhàn này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, một khắc trước còn dính người ngay sau đó liền đuổi người đi, đối với hắn mà nói, cũng giống như người chưa từng đi đường bao giờ mà nhấc chân liền phải đi qua vũng nước vậy, độ dài bước chân thật sự có hơi lớn.

Tiết Nhàn vỗ đá đuổi người xong, liền thấy lừa trọc đứng nhìn y một lát, rồi sau đó quả thật biết nghe lời mà cút đi, nhất thời cảm thấy máu trong bụng cuồn cuộn sôi trào, há miệng là có thể phun đầy mặt lừa trọc.

Giang Thế Ninh hong khô mình xong thì trượt từ nhánh cỏ tranh xuống, biến trở về hình người, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiết Nhàn mặt đen xì.

“Vẻ mặt ngươi như vậy là sao hả?” Giang Thế Ninh chần chờ một lát rồi nói, “Mệt mỏi, đói bụng à?”

Tiết Nhàn “Ừm” một tiếng, âm u nói: “Ngứa răng, muốn ăn thịt người.”

“……….” Giang Thế Ninh có chút lo lắng đưa mắt nhìn Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất.

Song Huyền Mẫn cũng không đi quá xa, hắn chỉ đem cành và lá khô xếp chồng ở giữa Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất, đem hong khô, tìm đồ đánh lửa nhóm một đống lửa, tránh để cho hai kẻ yếu nhớt một lớn một nhỏ này bị đông chết trong quá trình hong khô quần áo.

Đánh lửa xong, Huyền Mẫn lại đi về, đứng vững bên cạnh Tiết Nhàn.

“Lại làm gì đó?” Tiết Nhàn cau mày nhìn hắn.

Liền thấy Huyền Mẫn nâng tay cởi xâu tiền bên hông ra, ngón tay vuốt một vòng trên mặt tiền, nói với Tiết Nhàn: “Vươn tay.”

Tiết Nhàn nửa tin nửa ngờ giơ tay ra, Huyền Mẫn bỏ xâu tiền đồng vào lòng bàn tay y, “Có một ít pháp khí thời gian lâu sẽ nhuốm đủ linh khí, có thể mượn lực này cho nó dùng.”

Khi nói lời này, Huyền Mẫn nhìn lướt qua cặp chân vô tri vô giác của Tiết Nhàn.

Cái này Tiết Nhàn tất nhiên từng nghe nói qua, có điều “Pháp khí” là vật dẫn để người thường dùng, y không dùng được, đương nhiên cũng chẳng nghĩ nhiều bao giờ. Cái gọi là “Tiền đồng được sử dụng thì sẽ xuất hiện một lớp vỏ sáng màu vàng dầu” chính là bởi vì nhuốm linh khí, loại pháp khí mang linh khí tinh túy này là một trợ lực không tồi, nhỏ thì bói toán phong thủy, lớn thì biến hóa dùng trong thiên địa ngũ hành, chỉ cần ngươi có năng lực này thì hết thảy đều có thể.

Cái gì cũng có thể, nghĩa là…….. không chừng cũng có thể giúp dưỡng ra xương và gân mới.

Tiết Nhàn nghĩ đến vừa rồi Huyền Mẫn nhìn lướt qua hai chân mình, liền hiểu ý của hắn. Có điều…….

Loại pháp khí này đối với phần lớn phàm nhân mà nói, cũng giống như một cái mạng khác vậy, người ngoài chạm vào một chút đều kiêng kị hoặc kết thù, càng đừng nói là trực tiếp đặt vào tay kẻ khác.

Tiết Nhàn nhìn xâu tiền trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, thần sắc có chút phức tạp.

Hồi lâu sau, y rốt cuộc vẫn nhịn không được, hỏi: “Ngươi uống phải thuốc chuột à?”

Huyền Mẫn: “……..”

Tổ tông này vẫn chưa tin được, cầm xâu tiền lắc lắc một vòng trước mắt Huyền Mẫn, lại lắc lắc một vòng nữa……. muốn cho Huyền Mẫn cơ hội hối hận.

Kết quả khi lắc đến vòng thứ ba, Huyền Mẫn cạn lời ấn móng vuốt của y về: “Trên tiền đồng này còn có cấm chế chưa giải, nhưng bấy nhiêu vẫn có thể dùng một ít, ta tạm thời không vận dụng được, ngươi cứ cầm trước đi.”

“Cấm chế?” Tiết Nhàn sửng sốt, lại hiểu được phần nào —— Chẳng trách xâu tiền này lại thoạt nhìn xám xịt, không có lấy một chút linh khí nào, ra và thế. Chỉ là…….. “Ai đặt cấm chế? Chính ngươi à?”

“Không nhớ rõ.” Huyền Mẫn lắc đầu, “Cả năm đồng đều có một tầng, hiện tại cấm chế của hai đồng đã hơi buông lỏng, có lẽ sắp tới sẽ có thể giải được.”

Tiết Nhàn nghe vậy bèn cắn đầu lưỡi suy nghĩ một lát, vẫn nhận lấy tiền đồng —— Lúc trước khi còn là người giấy hay kim châu thì còn có thể nương nhờ vào ưu thế thân hình, bám vào xương hông Huyền Mẫn để khôi phục. Từ khi y trở về nguyên thân, bất luận là long hình hay nhân hình, đều không tiện dựa vào xương hông Huyền Mẫn.

Cảnh tượng đó…….. Chỉ nghĩ thôi đã thấy hơi bị cay mắt, chứ đừng nói đến tiến hành thực tiễn. Mà mấy ngày nay, tốc độ khôi phục xương sống của Tiết Nhàn đột nhiên chậm lại, y có thể cảm nhận được biến đổi, nhưng so với lúc trước, sự biến đổi này vẫn hơi chậm. Y không muốn cứ mãi kéo theo hai cái chân tàn phế, bị người ta bế đến bế đi.

Uy nghiêm bị vứt hết vào sọt rác.

Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi nghĩ vậy, liền không do dự nữa, đặt tiền đồng trong lòng bàn tay, nhắm mắt chuyên tâm dưỡng xương sống.

Vết máu Tịnh y chú chung quy vẫn không bằng phù chú hoàn chỉnh, quần áo của Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất phải mất chút thời gian mới khô được, từ kinh hách và mờ mịt đến khôi phục lại cũng cần mất một ít thời gian.

“Sao ngươi chẳng vội chút nào thế?” Lục Nhập Thất không quen trở thành gánh nặng kéo chân sau của người khác lắm, sau khi khôi phục lại, liền không quá thoải mái mà hỏi Giang Thế Ninh một câu.

Giang Thế Ninh ngồi bên cạnh tảng đá, im lặng nhìn đèn l*иg xa xa chiếu rọi xuống cổng thành, “Đằng nào chẳng phải đợi đến canh năm, gấp làm gì, đã đến cổng thành rồi mà.”

Ban đêm cổng thành cấm mở, trong thành có tiêu cấm, không phải chuyện lớn thì không được lui tới ra vào. Bọn họ dù đi vào, cũng không thể mạo muội lỗ mãng đêm hôm khuya khoắt đi gõ cửa nhà người ta. Song mắt thấy đêm dài đã trôi qua một nửa, chẳng mấy chốc nữa là đến canh năm.

“Lần trước nhìn thấy trưởng tỷ đã là ba năm trước, tỷ ấy nhận được tin tức nên quay về Ninh Dương.” Giang Thế Ninh lẩm bẩm nói, “Sự tình sau khi chết ta không nhớ rõ lắm, mãi đến khi có được thân thể người giấy thì mới tốt hơn chút ít, nhưng ta nhớ rõ lúc đó tỷ ấy khóc nức nở rất lâu, vậy nên bây giờ ngẫm lại, may mà có thể nghe được một ít……..”

Đợi chuông canh năm vừa vang, cổng thành mở ra, người trong thành lục tục thức dậy làm việc, hắn liền có thể gặp trưởng tỷ, có thể xem xem tỷ ấy bây giờ sống có tốt không, cũng có thể siêu độ cho linh hồn bị phong ấn lâu nay của cha mẹ.

Hắn sống mấy năm như vậy, rất ít khi rời nhà, vẫn chưa từng trải nghiệm cái gọi là “Cận hương tình khϊếp”.

(Nghĩa là lâu ngày không về thăm quê nhà, khi quay về lại thấy hồi hộp lo lắng.)

Nhưng giờ khắc này, bên bờ hồ hoang vu xa lạ, đối với hắn mà nói là tha hương nơi cổng thành, chỉ cần vừa nghĩ phải đợi thêm một lát nữa, hết thảy chấp niệm của hắn liền có thể tan biến, từ đây không còn gì vướng bận, ấy thế mà lại đột ngột sinh ra một tia thấp thỏm……

Keng ——

Hồi lâu sau, tiếng chuông canh năm rốt cuộc truyền ra từng hồi từ trong thành.

Mọi người sửa soạn sơ qua một phen, đứng ở cổng thành. Liền nghe “Két” một tiếng vang lên, cổng thành cũ kỹ được thủ vệ kéo ra từ trong, cảnh tượng trong thành kéo theo một trận gió mang mùi cổ quái, đồng thời lộ ra trước mặt mọi người.