*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rồng xông vào tầng mây, đáng tiếc giông tố nổi lên, hơi nước mịt mù, người thấy được đã ít lại càng ít, có lẽ cũng sẽ giống như nguồn gốc cái tên của huyện Ngọa Long vậy, lại trở thành một truyền thuyết nữa.
Tuy nhiên Tiết Nhàn thân là truyền thuyết nhưng không hề tiêu sái như một nhà ba người kia chứng kiến —— Y đúng thật là cưỡi vân lôi bay lên, song có điều vì một phần bản tính của chân long, hơn nữa y vừa lấy lại được chân thân, vui sướиɠ quá độ không kìm hãm được, nên sau khi bay lên trời, vấn đề nửa người tê liệt liền kéo đến, y chỉ có nửa thân trên là hành động tự nhiên, nửa khúc sau lại là nỗi gánh nặng dài ngoằng, lúc xoay người chẳng những không trở thành trợ lực, mà trái lại biến thành trở ngại. Vì thế…………
Y lại chán nản ngã thẳng trở về.
Khối chân thân này rời khỏi y đã nửa năm, trong nửa năm này, nó lại qua tay vài người xa lạ, còn bị Lưu sư gia chôn dưới tòa nhà bỏ phế của lão hồi lâu, không biết đã ăn bao nhiêu bùn dơ đất bẩn cô dã hoang hồn. Dù rằng hiện tại Tiết Nhàn đã quay lại cơ thể, song ít nhiều vẫn có cảm giác người cũ xác mới, ít nhất cũng phải tốn chút thời gian mới có thể quen thuộc lại được.
Do nghiệp chướng này nhất thời phấn khích, phóng túng quá mức, lúc định quay lại sông thì tức thì thiếu sức bật, có chút không khống chế được thân thể.
Y định hơi uốn lượn một chút để tránh ngộ thương, kết quả lại không thành công. Chỉ có thể chết lặng mặc cho mình chìm thẳng xuống đáy sông.
Khi xoáy nước tiêu tan, Huyền Mẫn vốn đang định dùng phù thì lại thấy trời quang, kết quả vừa vặn đυ.ng phải nghiệp chướng này đang trầm mình………..
Khi bị cái đuôi dài của Tiết Nhàn nện xuống đáy sông, Huyền Mẫn đang còn chút ý thức bị đập mạnh vào ngực, ngất lịm đi.
Huyền Mẫn: “………….”
Tiết Nhàn yên lặng phun ra bọt nước: “…………..” Trên đời luôn có những chuyện khiến người ta không biết phải làm sao, ngươi lại sắp mất trí nhớ hả?
May mà chỉ có mỗi Huyền Mẫn bị đập, Lục Nhập Thất cùng thân thể của Thập Cửu và Lưu lão đầu vẫn chưa bị đè chết, xuôi dòng nổi lên mặt sông.
Sấm sét mang thanh thế cường đại kia vốn là vì chân linh của Tiết Nhàn trở về cơ thể mà kéo tới, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Giông tố vừa ngừng, liền có người phát hiện có thứ gì đó nổi trên mặt sông, bị giật cả mình. Người vớt xác phụ trách thanh lý vùng này run cầm cập chèo thuyền đến Giang Tâm.
Lão vớt xác hơn nửa đời, song vẫn chưa từng gặp cảnh này bao giờ, trên mặt sông mênh mông sương mù có rất nhiều thi thể trôi dạt. Có một vài cái xác không biết đã ngâm trong nước bao lâu rồi, quần áo đều nát bấy, cũng có vài cái ngược lại khá mới, như thể vừa chết đuối.
Người vớt xác giơ tay đếm thử, tổng cộng chín cái.
Ba cái mới dồn thành đống, trông như con đường. Sáu cái xác xưa cũ khác thì phân tán, không biết có phải ảo giác hay không, nhìn từ góc độ của lão, sáu cái xác này trùng hợp hướng về phía một hòn đảo ở Giang Tâm.
Mấy cồn đảo ở Giang Tâm này thường phân tán ở phụ cận đảo Mộ Phần, nhỏ hơn nó nhiều, cũng là nơi nghỉ chân cho lũ chim nước, ngày thường chẳng ai chú ý tới, song lúc này không biết vì sao lại trông hơi khác lạ, khiến người ta cảm thấy có chỗ nào đó quái dị.
Người vớt xác chống sào vừa kéo lấy thi thể, vừa cân nhắc.
Sau một lát, lão mới kịp phản ứng: “Đảo Mộ Phần đâu mất rồi?!”
Người vớt xác làm việc đã lâu năm, tốc độ vớt thi thể cũng mau, chỉ chốc lát đã vớt được hai cái xác trông khá mới lên thuyền. Khi lật thi thể lên, lão kinh ngạc nhảy dựng, dù sao Lưu lão đầu chèo thuyền là người lão biết, còn Lục Thập Cửu lão coi như là nhìn y lớn lên.
Lão thở dài một hơi, vươn sào ra, vớt cái xác thứ ba lên.
“Tội nghiệp………” Vừa thấy cái xác thứ ba là Lục Nhập Thất nhỏ thó gầy teo, lão không khỏi cảm thán một câu, “Lục gia chẳng còn ai nữa rồi.”
Song khi kéo Nhập Thất lên thuyền, người vớt xác lại “Ớ ——” một tiếng, tự nhủ thầm: “Sao Tiểu Nhập Thất……… Bộ dạng lại hơi thay đổi vậy nhỉ? Mấy ngày trước còn gặp mà.”
Lục Nhập Thất thường ra ngoài lượm củi nấu cơm, người vớt xác đương nhiên thường xuyên gặp cậu trên đường. Láng giềng vùng này, phàm là nhà ai ở gần Lục gia một chút, đều biết tuổi thật của Lục Nhập Thất, cũng đều nghe chuyện sau khi cậu rơi xuống nước rồi mất cha, sốt rất nhiều ngày, dai dẳng không lùi, sốt hỏng cả người, từ đó về sau, thân thể rất chậm lớn, trông như đứa trẻ năm sáu tuổi, song lời nói hành động lại như trưởng thành sớm.
Trong ấn tượng xưa nay của người vớt xác, đầu lão chẳng cao là bao, mà Lục Nhập Thất bây giờ đứng thẳng cũng phải đến ngực lão rồi.
Nhưng giờ đây, lão nhìn người nằm trên ván thuyền, định dùng cánh tay ước lượng đo đạc một chút, hình như………. cao hơn trước một ít.
“Làm gì có ai mới mấy ngày không gặp liền cao thêm một đoạn………” Người vớt xác buồn bực nói, nói xong lại tự tìm lý do —— Chắc là bị ngâm trong nước sông nên đầu phình ra.
Khi lão thu tay lại, định đi vớt mấy cái xác ở đằng xa, Lục Nhập Thất nằm trên thuyền liền trá thi không hề có điềm báo trước.
(Ai còn nhớ mình đã từng chú thích ko, trá thi là hiện tượng xác chết bật dậy đó.)
“Khụ khụ khụ ——”
Lục Nhập Thất liên tục ho khan mấy tiếng, “Ọc” một ngụm, nôn ra một ít nước sông trong bụng, bị nghẹn đến mặt đỏ tai hồng, bấy giờ mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Kết quả cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy, chính là người vớt xác bị dọa giật bắn, “Tùm” một tiếng nhảy tọt xuống nước.
Nhập Thất: “………..”
Động tĩnh trên mặt nước quấy đảo khiến Tiết Nhàn dưới đáy sông có chút không an phận.
Y ngây ngốc trầm mình một hồi lâu, mới lại lần nữa cảm nhận được thân thể mình, dần dần có năng lực điều khiển.
Y thử xoay đầu, kết quả vừa quay lại liền thấy ở cách đó chừng mấy trượng có một cái khóa bằng đá. Cái khóa nọ rất lớn, to phải bằng nửa cái quan tài. Phía dưới bằng phẳng, trông có vẻ rất nặng, mặt trên có lỗ hổng, trong lỗ có gắn một sợi xích sắt mảnh, xích căng thẳng tắp, dường như đang kéo vật gì đó.
Tiết Nhàn ngẩng mặt lên nhìn, phát hiện đầu bên kia của xích sắt đang cột một thứ trông như sợi bông nát, mặt ngoài của bông còn vướng ít rong rêu màu đen……
Không đúng, không phải bông nát cũng không phải rong rêu!
Y đột nhiên nhớ tới lúc trước khi chèo thuyền đến đảo Mộ Phần, Lục Nhập Thất cả kinh khi nhìn thấy thứ gì đó, nhóc con kia nói cậu ta ở bên mép thuyền “Đột nhiên nhìn thấy dưới thuyền có một vệt màu đen, trông như tóc. Chắc là rong rêu thôi, nếu đúng là tóc thật, người phải nổi lên mặt sông mới đúng, sẽ không nửa chìm như thế.”
Tiết Nhàn nhìn khóa đá và xích sắt, rốt cuộc cũng hiểu vì sao người không nổi trên mặt sông, bởi vì cổ chân bị cột lại, cả người bị ép dựng thẳng trong nước.
Y lắc lắc đầu, nước sông lưu động, ở đằng xa có một đoạn xích theo nước sông bị kéo lại.
Nhìn vết đứt kia, có lẽ là vừa rồi bị đứt khi y gây sóng gió trên sông.
Tiết Nhàn ngửa mặt suy nghĩ một lát, lại yên lặng chuẩn bị, mãi đến khi nửa người trên trở nên linh hoạt có thể khống chế, y mới nâng chân trước cào đoạn xích sắt kia một cái.
Nhưng mà……….. Cào vào khoảng không.
Tiết Nhàn: “……………”
Y mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, hơi có chút đau răng. Khi còn dùng nhân thân đã quen muốn với việc muốn duỗi là cứ vươn tay ra, lại quên mất móng vuốt của long thân hơi ngắn chút xíu.
Tóm lại, tổ tông này một kích thất bại, nguyên nhân là vì………. không với tới.
Y thầm cảm thấy may mắn, lòng nói may mà mấy tên kia cũng không phải đang hôn mê thì chính là chẳng thấy bóng dáng, bằng không đám đó mà thấy một màn này thì chẳng biết sống làm sao, nhất là con lừa trọc đáng ghét kia!
Tổ tông này ngửa cái đầu rồng, yên lặng trườn tới phía trước dọc theo lớp bùn mềm ở đáy sông, không hề hay biết nửa khúc sau của long thân đang nghiền qua ngực Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn hôn mê khẽ động ngón tay, dường như đã có chút ý thức.
Móng vuốt sắc nhọn của Tiết Nhàn cào lên xích sắt, giống như đao thái đậu hủ. Xích sắt cứng rắn lập tức bị đầu ngón tay y chém ra một vết nứt ngang. Nửa khúc sau của xích sắt từ từ chìm xuống đáy, thi thể bị cột bên trên dần dần nổi lên mặt sông.
“Chậc —— Vẫn hơi quá sức.” Tiết Nhàn thì thầm một câu trong lòng, long thân này không tiện lắm, chỉ rướn nửa người trên đi phá xích sắt cũng đã hơi lao lực, như thể mang sức nặng ngàn cân trèo lên tháp linh lung vậy, nhũn hết cả tay rồi.(Tháp linh lung là loại thấp có nhiều tầng xếp chồng cao ngất như vầy nè.)
Y vặn vẹo bò về đáy sông, cái đầu rồng to tổ chảng nửa sống nửa chết gối lên trên bùn mềm, lấy tư thái ít tốn sức nhất, bất động nhìn chằm chằm cái khóa đá cột xích sắt kia.
Vừa quét một vòng, y lại hạ mình nâng cái chân ngắn cũn với một cái, nhẹ nhàng lật cái khóa đá kia lại.
Đáy của khóa đá liền lộ ra.
Trên mặt phẳng ở dưới cùng, có khắc một ấn ký hình tròn ở góc.
Khi y trà trộn ở phố phường, từng nghe nói có không ít người thợ thích lưu lại ký hiệu trên những đồ vật mình làm ra. Nếu tiện thì sẽ lưu lại ký hiệu lớn, cũng giống như một bảng hiệu sống vậy. Còn nếu không tiện thì chỉ lưu lại ký hiệu nho nhỏ ở một góc nào đó, phần lớn đều khá khéo léo, vừa nhìn vào căn bản sẽ không nhận ra được.
Tiết Nhàn cân nhắc, chẳng ai ăn no khó tiêu đi buộc thi thể chơi cả, chắc chắn phải có mục đích. Liên hệ với Bách sĩ thôi lưu cục trong đảo Mộ Phần lúc trước, trực giác nói cho y biết những thi thể bị cột này và tà cục kia không thoát khỏi can hệ với nhau.
Những thứ trong mộ thất đều bị lừa trọc nổ bung bét rồi, có lẽ chẳng còn sót lại manh mối gì.
Đầu ngón tay y gõ gõ mặt bùn, chần chờ một lát, vẫn tính toán làm kẻ “ăn no phỉnh bụng”. Vì thế y trườn người đảo qua, tạo ra một mạch nước ngầm, đẩy khóa đá đến bên bờ sông.
Mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, lực đạo rất lớn. Tiết Nhàn mượn dòng lực đẩy lên, cuộn Huyền Mẫn dưới thân, cùng nhau dạt vào bờ sông.
Con sông mênh mông với y mà nói, chiều dài chỉ đủ để xoay đầu quẫy đuôi, trong chớp mắt, y đã mang theo cả khóa đá và Huyền Mẫn đến gần bờ sông.
Thân trên của y vung lên, không gió mà nổi một trận sóng lớn, khóa đá và Huyền Mẫn liền bị đầu sóng đẩy lên nền đất bùn trên bờ. Tiết Nhàn quay đầu rồng, giữa sóng lớn bao trùm biến trở về nhân thân, rồi sau đó ——
Lập tức lại biến trở về rồng.
Tiết Nhàn: “………………………………”
Đệt! Không có quần áo!
Người giấy lúc trước là do y vẽ, tự mang quần áo. Hiện giờ quay về bản thể………..liền có chút xấu hổ.
Đầu rồng của y hất lên, tức đến ngã ngửa. Mặt mũi hằm hằm trầm mình xuống đáy sông, chả thiết sống nữa.
Sau một lát, một con sâu con màu đen dài chừng mấy tấc………. À không, rồng chứ, theo đầu sóng, dạt lên bờ sông. Nó ngửa mặt lên trời, yên lặng hít một ngụm khí, rồi sau đó không nói một tiếng bò đến cạnh Huyền Mẫn, chui vào cổ tay áo hắn, cuộn tròn quanh cổ tay hắn như một sợi thừng mảnh.
Khoảnh khắc làn da gặp xúc cảm mát lạnh, Huyền Mẫn đột nhiên mở mắt ra.