Editor: HeLiX
Thầy giáo thể dục tuyên bố, vào đợt kiểm tra bơi lội vào 2 tuần sau, bạn học nào có thể bơi được 25 mét là đạt yêu cầu.
Thế nhưng, đối với nữ sinh mà nói thì đạt hay không đạt không quan trọng, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là mặc áo tắm làm sao cho tôn lên dáng người nhất.
Vì tiết bơi lội mà mỗi nữ sinh lại có một biện pháp thần kỳ khác nhau, chỉ vì để cho gầy bớt đi.
Sau khi tách tổ để làm bài tập lớn xong, Diệp Kiều Lục lại tiếp tục ăn chực cơm của Diệp Kính, vui vẻ quên trời đất.
Xương Diễm Thu nghe Diệp Kiều Lục kể về các bữa ăn phong phú nào thịt nào cá mà cảm thấy gió lạnh gào thét quanh người.
Diệp Kính này muốn nuôi tiểu bàn tử (kẻ mập mạp) này thành đại bàn tử hay sao?
Xương Diễm Thu cảm thấy bản thân nhất định phải bày tỏ nghĩa khí của tình bạn một chút, cô nói: “Cậu chưa từng nghe qua câu nói, ăn cơm chỉ được no 70% thôi sao?”
Diệp Kiều Lục không hiểu, “Sao vậy?” Cô cho rằng ăn no hoàn toàn thì càng mạnh mẽ khỏe mạnh hơn chứ.
“Thời gian này cậu kiểm soát ăn uống một chút, làm cho eo mình nhỏ gọn đi.” Hai tay Xương Diễm Thu để lên hai bên eo mình rồi vẽ thành một đường cong. Nhưng nhìn thấy bộ dạng
mù tịt của Diệp Kiều Lục thì cô nổi nóng, nói thẳng: “Lên lớp phải mặc áo tắm, cậu định để lộ ra mấy vòng thịt để bọn nam sinh nhìn thấy sao?”
Diệp Kiều Lục bỗng nhiên tỉnh ngộ. Có lẽ Thang Ngọc toát ra tiên khí là bởi vì vóc người mảnh khảnh.
Cô gật đầu, tỏ ý hiểu rõ rồi.d. đ. l. Q. Đ
Diệp Kiều Lục nhìn thời khóa biểu hàng ngày được lên lịch kín mít, sau đó lên lịch chuyện làm thon gọn eo này vào trong thời gian học bù.
Phương pháp ăn uống điều độ này, đối với cô có tác dụng không lớn. Cô ăn không đủ no thì sẽ váng đầu hoa mắt.
Cho nên cô chọn vận động.
Tuy là thể chất mỗi người không giống nhau, nhưng đều có một bộ phận nào đó muốn gầy nhanh nhất. Bộ phận này của Diệp Kiều Lục chính là eo.
2 tuần lễ, đối với cô như vậy là đủ rồi.
Buổi tối trước khi học bù theo thông lệ, Diệp Kiều Lục nghiêm túc nói: “Mình vừa vận động vừa nghe cậu giảng.” Nhất định phải tập luyện để mảnh khảnh được như Thang Ngọc.
Cô trải đệm lót tập yoga ra, “Cậu có thể bắt đầu rồi.”
Diệp Kiều Lục im lặng nhìn cô làm mấy động tác nhạt nhẽo.
Ngón tay hắn gõ gõ lên quyển sách để tính giờ.
40 giây trôi qua, cô nằm bò ra thở dốc, “Sao cậu không giảng bài đi?”
Diệp Kính ngồi trên sofa, “Cậu nghe được vào đầu sao?”
“Đương nhiên nghe được.” Cô ổn định lại hơi thở, “Tiết kiệm thời gian, nói xong rồi tắm rửa đi ngủ.”
Cậu chuyển mắt nhìn về quyển sách giáo khoa.
Rất nhiều nam sinh nhìn nữ sinh là vì nhìn ngũ quan.
Nhưng Diệp Kính lại không phải vậy.
Từ rất nhiều năm trước cậu đã từng nói: Người đẹp là ở trong xương cốt chứ không phải ở ngoài da, là nói thật.
Thời đại hiện nay có rất nhiều người chỉ vì dáng ngồi hay tư thế đi lại không đúng chuẩn nên xương cốt trở nên không đối xứng. Ngày nào cũng trách móc bản thân cái này không tốt cái kia không tốt, nhưng thật ra nguyên nhân căn bản là do xương chậu và cột sống, thậm chí nếu nghiêm trọng thì còn ảnh hưởng đến xương gò má và toàn bộ khuôn mặt.
Khi còn nhỏ Diệp Kính đã không thoải mái khi nhìn những vật thể nào không đối xứng. Sau này thầy giáo điều chỉnh lại thì mới chuyển biến tốt lên. Có điều trong lòng vẫn còn hơi để ý.
Mấy năm nay bên cạnh cậu có rất nhiều cô gái đẹp. Nhưng lại qua vài năm nữa, vì không uốn nắn xương chậu đúng cách nên khuôn mặt các bạn ấy càng ngày càng không đối xứng.
Diệp Kiều Lục lớn lên xương chậu rất ngay thẳng.
Năm đó lúc học điệu nhảy 8 bước của La Tích, Diệp Kính vẫn lo lắng xương chậu của cô sẽ bị lệch. May mà cô mới học được vài lần liền bỏ.
Mặc dù cô hơi béo nhưng tỷ lệ rất tốt.
Loại khung xương này của cô, nếu thật sự muốn giảm béo thì không hề khó khăn.
Hơn nữa, cô lại rất có nghị lực.
Vấn đề béo gầy này, thực sự không có gì phải lo lắng.
--
Xương Diễm Thu hẹn Diệp Kiều Lục thứ 7 ra ngoài mua đồ bơi.
Diệp Kiều Lục đồng ý.
Buổi tối thứ 6, Diệp Kính rất bận.
Một thầy giáo ở bên ngoài trường nhờ cậu giúp đỡ vẽ mấy bản vẽ. Việc này không thể làm ở trong lớp học nên cậu phải mang về nhà.
Trong thư phòng có bàn làm việc.
Bộ dáng nghiêm túc của cậu khiến cho Diệp Kiều Lục cứ đứng ở cạnh cửa nhìn suốt.
Trong thư phòng bật đèn lớn, lại bật thêm một ngọn đèn bàn, chiếu ánh sáng vàng ấm áp lên mặt cậu.
Diệp Kiều Lục cảm động, bộ dáng Diệp Kính thật đúng là xinh đẹp.
Loại này không giống với anh Nhị Cẩu.
Anh Nhị Cẩu là đại hiệp.
Mà Diệp Kính lại là một thiếu niên cô độc lạnh lùng luyện công tới mức tẩu hỏa nhập ma. Tuy rằng phải khổ sở kiềm chế tính nết không đàng hoàng của bản thân để hướng tới chính nghĩa, thế nhưng cuối cùng vẫn rơi vào ma đạo, tính tình trở nên điên cuồng.
Trong đầu cô hiện lên một loạt hình ảnh.
Đại hiệp La Tích mặc áo khoác bụi bặm, cầm kiếm sắc bén trong tay, hiên ngang lẫm liệt quát lớn ** giáo chủ.
Mà thiếu niên ở bên vách núi, mặc một bộ trường bào đỏ rực như lửa, khóe mắt đầu mày đều tràn ngập yêu khí.
Ừm, mắt phượng của Diệp Kính, nếu kẻ thêm một đường kẻ mắt màu đỏ thì càng giống kẻ bại hoại rồi. Quá yêu nghiệt đi.
Diệp Kiều Lục nhìn hơn 10 phút rồi hỏi: “Giáo chủ, người có muốn uống nước không?”
“Không cần.” Diệp Kính không ngẩng đầu, động tác trên tay cũng không ngừng lại.
Diệp Kiều Lục lại bám chặt lấy cửa mà nhìn. Hơi mệt thì cô đổi chân, mệt mỏi hơn nữa thì cô liền mang ghế dựa đến. Cô nhẹ tay nhẹ chân để cố gắng giữ yên lặng.
Không ngờ Diệp Kính vẫn nghe được tiếng động liền ngửa đầu nhìn thấy cô đang ngồi ngay ngắn trên ghế, “Cậu đang làm cái gì?”
Cô khoát tay, “Mình chỉ nhìn thôi, không quấy rầy cậu.”
“Cậu quá nhàn rỗi hả?” Trước đây cậu theo dõi thấy ý thức về thời gian của cô rất mạnh, rất ít khi rảnh rỗi.
Diệp Kiều Lục trả lời: “Đúng ra là thời gian đọc sách, nhưng mình vẫn còn chưa được nhìn thấy cảnh tượng thiết kế thực tế nên muốn quan sát học tập.”
“Qua đây giúp đỡ đi.” Diệp Kính điều chỉnh lại độ cao của đèn bàn, “Mình mời cậu ăn nhiều cơm như vậy không phải chỉ để cho cậu ngồi đó nhìn mình mệt sống mệt chết.”
Cô cười, “Diệp Kính, mình phát hiện không phải là cậu chỉ biết ừm, à, mà vẫn còn có thể nói câu dài như vậy.”
Cậu lạnh nhạt nhìn cô, “Nói ít, làm nhiều.”
Cô đến gần cậu, “Mình có thể giúp cậu làm gì?”
“Lại đây, tô màu.”
Diệp Kiều Lục nhìn bản vẽ phác thảo của cậu, “Cậu không dùng máy tính để vẽ sao?”
“Cân nhắc giữa 2 phương pháp thì thấy vẽ bằng tay linh hoạt hơn.” Diệp Kính đưa bút màu Mark cho cô.
Cô vui vẻ tiếp nhận.
“Phải rồi, Diệp Kính.” Diệp Kiều Lục tô màu xong, “Hồi năm lớp 10 mình đi nghe một buổi tọa đàm, thầy giáo nói mô hình cũng là một phương pháp để phát triển dự án.
“Mình làm gì có thời gian rảnh rỗi mà làm.” Hơn nữa cậu không thích làm mô hình, dính bẩn tay.
“Mình giúp cậu nhé.” Cô nóng lòng muốn thử.
Diệp Kính tùy tiện rút ra một bản in, là dự án trước kia của chính mình, “Cậu không có gì làm thì tự mình chơi đi.” Giọng điệu kia y hệt như đang dỗ dành trẻ con.
Cô mếu máo, tủi thân cầm tờ giấy kia đi vào một góc khuất.
Diệp Kiều Lục thật sự đắp mô hình giấy.d. đ. L. Q. Đ~~
Cô cầm mấy trang dự án của Diệp Kính, rồi lại tự mình chế tạo ra 2 mô hình.
Diệp Kính thấy thế liền nói: “Cái kia là dự án của thầy giáo, báo cáo đã được thông qua rồi. Cậu xem nhiều một chút, nắm chắc sự cân bằng giữa chủ quan và khách quan.”
Phần lớn sinh viên khoa Kiến trúc, trong thời kỳ sinh viên đều cảm thấy rất tự hào về tác phẩm của chính mình. Trong giai đoạn đầu các thầy cô sẽ không hạn chế quá nhiều về các tác phẩm của sinh viên, để mặc cho sinh viên tự do phát triển.
Mà một khi đã rơi vào hạng mục thực tế thì sẽ có đủ mọi điều kiện giới hạn.
Không có gì ngoài những điều khoản chuẩn mực khuôn phép của quốc gia, còn có đủ mọi ý kiến đa chiều, chính sách của thành phố. Thậm chí ngay trong cùng một kết cấu, đường dẫn nước, điện, nóng lạnh nằm ngoài chuyên nghiệp của bọn họ nên đều phải nhượng bộ.
Làm ra một tác phẩm mà bị ảnh hưởng bởi những nhân tố ngoại lai lẫn lộn, khó tránh khỏi sẽ phải mất mát...
Mà Diệp Kính để cho Diệp Kiều Lục sớm trải nghiệm đến loại cảm giác hụt hẫng này.
Thiết kế kiến trúc không những phải làm cho đẹp mà vẫn còn có thể bị lãng quên.
--
Diệp Kiều Lục mụ mị trong việc chế tác mô hình, đương nhiên không cách nào đến buổi hẹn hôm thứ 7 với Xương Diễm Thu rồi.
“Cũng được.” Xương Diễm Thu hơi bất đắc dĩ, “Dù sao cậu cũng không gầy đi, cuối tuần sau rồi cậu mua. Mình đi mua trước đây.”
Lúc này, vòng eo của Diệp Kiều Lục đã nhỏ đi một số. Đúng như dự liệu của Diệp Kính, bất cứ lúc nào cô muốn gầy thì chắc chắn nói được làm được.
Diệp Kính hỏi cô, visa HongKong năm nay đã hết hạn chưa.
Diệp Kiều Lục lắc đầu. Thời gian nghỉ hè cô và Thi Dữ Mỹ đến HongKong, visa là 1 năm 2 lần.
Cậu nói tuần sau có việc phải đến HongKong một chuyến. Nếu cô muốn mua áo tắm thì cùng đi.
Cô sửng sốt, “Chỉ mua một cái áo tắm mà phải chạy đến tận HongKong?”
“Nhân tiện thôi.” Cậu thờ ơ, “Đúng lúc mình đi mua mô hình PG.”
Diệp Kiều Lục ngẫm lại, các bạn nữ đều đã mua áo tắm xong rồi, chỉ còn mỗi mình cô là chưa. Nếu không thì đi theo Diệp Kính mua là tốt rồi.
Sáng sớm thứ 7, cả hai người cùng lao đến HongKong.
Ở khu vực hải quan, cả biển người đông nghìn nghịt.
Diệp Kiều Lục thì thào, “Nếu mình không mua được áo tắm thì mồ hôi này chảy ra cũng vô ích rồi.”
Cũng may là lần này thu hoạch được rất nhiều.
Diệp Kính mua được mô hình bản số lượng hạn chế rồi.
Cô cũng có một bộ áo tắm. Chất vải rất tốt, cho dù kiểu dáng có vẻ lạc hậu.
Lúc mặc thử, nhân viên bán hàng ra sức thuyết phục mua kiểu bikini, trực tiếp khen ngợi Diệp Kiều Lục có ưu điểm nở nang hoàn hảo.
Được khen ngợi khiến Diệp Kiều Lục mở cờ trong bụng. Rất nhiều người đều nói cô béo, nhân viên bán hàng này là người đầu tiên dùng từ ‘nở nang’ này. Cô cảm thấy mình như Thiên lý mã cuối cùng cũng gặp được Bá Nhạc rồi.(*)
(*)ý nói gặp được tri kỷ.
Diệp Kính ở bên cạnh lạnh lùng chán nản, “Cậu đi học, chứ không phải thi ai đẹp.”
Diệp Kiều Lục bị khuất phục dưới giọng điệu lạnh lùng của cậu.
Tiết bơi lội hôm đó, Diệp Kiều Lục mới lôi bộ áo tắm này ra ở trong phòng thay đồ nữ.
Xương Diễm Thu nhìn thấy rồi kêu quang quác.
Nghe nói là hàng hiệu.
Diệp Kiều Lục không biết gì về hàng hiệu, phạm vi học tập của cô không bao gồm những thứ này. Cô nói, “Mặc vào rất thoải mái.” Là của Diệp Kính tặng, nói là đền đáp cô cùng đi mua mô hình với cậu.
Xương Diễm Thu trừng mắt liếc Diệp Kiều Lục một cái.
Đến lúc Diệp Kiều Lục thay áo tắm xong, Xương Diễm Thu lại quang quác kêu lên. “Cậu có eo rồi!”
Diệp Kiều Lục gật đầu, cười nói: “Hàng ngày mình đều tập cuốn bụng.”
“Cậu giả heo ăn cọp.” Xương Diễm Thu làm ra vẻ tức giận. Tức giận không nổi 2 giây liền nở nụ cười nói: “Cậu đúng là một kẻ ngốc.”
Lúc các nữ sinh ra ngoài, có tiếng huýt gió vang lên bên phía nam sinh.
Thầy giáo vẫy vẫy tay, “Tập hợp lại đây.”
Trên mặt các bạn nữ tỏ vẻ ngại ngùng, đi ra ngoài đứng.
Diệp Kiều Lục cũng hơi xấu hổ, cảm thấy bả vai, đùi mát mát.
Xương Diễm Thu kéo cô rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Có không thiếu bạn học vốn đã biết bơi sẵn, nên thầy giáo cho bọn họ kiểm tra trước.
Nam sinh bắt đầu trước.
Diệp Kính cũng nằm trong đội ngũ này.
Diệp Kiều Lục vừa đi vào ghế chờ liền nhìn thấy cậu. Vóc người cậu cao nên xếp hàng ở phía sau các nam sinh cũng dễ dàng bị trông thấy.
“Này này.” Xương Diễm Thu kéo Diệp Kiều Lục, “Cậu biết bơi không?”
“Không biết.” Cô chỉ biết tắm bồn.
Xương Diễm Thu đen tối: “Để Diệp Kính dạy cậu đi, nhân cơ hội này sờ mó nắn bóp cậu ta.” Nói huỵch toẹt ra thế này, Xương Diễm Thu cực kỳ phấn khích.
Dáng người Diệp Kính quá đẹp đi. Cơ bắp phía trên căng đầy có lực. Nhìn về phía các nam sinh khác, đều không có loại kết hợp giữa sức lực và đẹp đẽ thế này.
Ánh mắt của các bạn nữ ở đây, không ai là không quanh quẩn trên người cậu.
“Sao suy nghĩ của cậu lại bỉ ổi như vậy?” Diệp Kiều Lục trợn mắt. Mẹ đã giáo dục giới tính cho cô, chuyện đó đều là giữa những người yêu nhau làm. Nếu không phải là người yêu thì chính là vô sỉ, phải báo cảnh sát.d. đ. L. Q. Đ
Xương Diễm Thu thu lại biểu cảm. “Cậu đã nghe qua tin tức này chưa?”
“Tin gì?”
“Cặp vợ chồng bác sĩ kết hôn 3 năm chưa có thai, cuối cùng lại là bởi vì bọn họ không biết cách sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©.” Khuôn mặt Xương Diễm Thu đầy vẻ u sầu, “Diệp Kiều Lục, dường như mình thấy được tương lai của cậu.”
Lúc này, Trâu Tượng đột nhiên chui từ phía sau ra, “Diệp Kiều Lục, sao cậu lại không đăng ký thi đấu bơi lội vậy?”
Diệp Kiều Lục kinh ngạc.
Xương Diễm Thu nhướn mày, “Cậu định hù chết người hả.”
“Sao mà các nữ sinh đều không thích đăng ký hạng mục bơi lội nhỉ.” Trâu Tượng tiến sát đến gần Diệp Kiều Lục.
Diệp Kiều Lục bước lên trước một bước, kéo giãn khoảng cách với cậu. “Mình không biết bơi.”
“Mình dạy cho cậu, miễn phí.” Trâu Tượng đến gần, gương mặt anh tuấn phóng đại trước mặt Diệp Kiều Lục.
Diệp Kiều Lục ngay lập tức tránh né.
Xương Diễm Thu hừ một tiếng trong mũi. “Xí, cậu biến đến Mỹ đi.”