Edit + Beta: Đường Lâm
Brought to you by s1apihd.com/user/Duonglam04
Trong viện chuối tây rất xanh tốt, Bộc Dương Du ngồi ở Túy Lan Hiên nơi có cả trăm bông hoa, dưới bóng râm, nhìn Pháp Tịnh cầm gáo bầu múc nước tưới lên mấy đài đá hoa.
Y đang tưới nước cho chậu lan, loài hoa vô cùng yếu đuối.
Lần trước nữ nhi tỉa hoa làm hư một chậu, sợ đến lập tức quỳ trên mặt đất. Pháp Tịnh lập tức giữ chặt hắn khuyên, còn nói nếu như y cứu được chậu hoa lan kia thì mong Bộc Dương Du bỏ qua cho nữ nhi tỉa hoa kia một mạng.
Ai ngờ, qua năm ngày, chậu hoa kia còn nở đẹp hơn lúc trước. Lập tức Bộc Dương Du đuổi nữ nhi tỉa hoa đó đi, để Pháp Tịnh làm việc tỉa hoa thay nàng.
Khi đó, Pháp Tịnh đùa bỡn hỏi hắn một tháng trả y bao nhiêu tiền.
Kỳ thực hòa thượng cũng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, ngoài việc hàng ngày đều nghe tiếng mõ, đối hoàng quyển thanh đăng, cũng chỉ là bộ dạng giả vờ chính đáng. Sau một thời gian sẽ bộc lộ bản chất.
Hòa thượng động tác nhẹ nhàng, giống như không đành lòng kinh động một bông hoa hay một chiếc lá, nơi trần thế hết thảy đều không có quan hệ gì với y, lặng yên không hề có một tiếng động, không biết có phải do ống tay áo rộng, thời điểm múc nước chạm qua, gợn nước dập dờn lay động rồi yên tĩnh.
Bộc Dương Du không khỏi động thân thở nhẹ ra tiếng: "Pháp Tịnh, cẩn thận tay áo."
Nghe tiếng, Pháp Tịnh cúi đầu kéo tay áo lên, xoay người, quay về hắn gật gù, nở nụ cười.
Thật đẹp...... Bộc Dương Du đóng quạt giấy, gõ lên môi, cân nhắc nhìn Pháp Tịnh. Ngụy Tấn di phong cũng không khác gì cái này đi, Pháp Tịnh đúng là người như tên, hắn thu thập danh hoa quý lan cũng không hơn cái phong tình này.
Từ lần trước về sau, cũng đã qua mười ngày, hai người cơ hồ hằng đêm triền miên, hòa thượng khi trên giường thì phóng khoáng, trong mấy ngày này thời gian trên giường là khoảng thời gian thoải mái nhất. Còn cái bớt kia...... Chặc chặc, càng ngày lộ rõ vẻ yêu dã.
Bộc Dương Du thu hồi ánh mắt, quay đầu bưng lên chén trà, trà hương thấm mũi.
"Ha ha......"Yến Yến tuấn tú, Oanh Oanh nga kiều, cũng không bằng Pháp Tịnh của ta"." Một câu hai ý nghĩa.
Pháp Tịnh ngồi dậy, cầm gáo bầu, tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Bộc Dương thiếu gia...... Ngươi gọi ta a?"
A, cách gọi là lạ, đi tới cầm lấy gáo bầu bỏ lại vào thùng nước, nắm lấy tay y: "Ta nói rồi đừng gọi ta Bộc Dương thiếu gia. Nếu ngươi không thích gọi ta Du, ta cũng không so đo với ngươi. Nếu không ngươi gọi ta Du lang? Không thích a? Cũng đúng, đây là nữ tử cách gọi...... A, ta đột nhiên nhớ tới đến ta khi còn bé, nương gọi ta là Hỉ Hỉ...... Ách......"
Pháp Tịnh nhịn không được bật cười.
"Đừng cười, không cho cười...... Gọi Hỉ Hỉ thì làm sao chứ, đường ca ở phương xa còn có nhũ danh là Nữu Nữu (Đ: Bé gái) nhé...... Còn cười, còn cười, lại cười ta liền chọt cho ngươi nhột. Hòa thượng ngươi dám chế nhạo ta......" Nói liền động thủ bắt lấy y chọt chọt.
"Ha...... Ha ha, ta xin tha, đừng, đừng nháo ta...... Ha ha ha...... Ta sai rồi, ta không cười ta không cười, Bộc Dương...... Ai u, a Du. Ngươi tha cho ta đi......"
Bộc Dương Du lướt người đi, đưa tay ôm lấy eo y, hôn một cái: "A Du không tệ. Tốt, ngươi sau này liền gọi ta a Du, chỉ cần ngươi gọi ai u liền có thể nhớ tới a Du. Ha ha ha ha."
Không biết xấu hổ còn làm loại chuyện này. Có ngày hôm nay tim đập không bình thường chút nào, Pháp Tịnh che ngực, sẽ không phải bị bệnh gì rồi đi. Ai, sao vậy trước đây ở trong chùa cũng không cảm giác được mình có nhiều bệnh như vậy, vừa xuất môn bao nhiêu bệnh tật ập hết vào người.
Mấy ngày nay Bộc Dương Du mỗi ngày đều rót cho y uống thứ trà kỳ quái, hỏi hắn là cái gì cũng không nói. Còn dùng sức cười. Pháp Tịnh nghĩ chắc không trùng hợp như vậy đâu nhỉ, nhưng...... Bộc Dương công tử chắc không đến mức hãm hại y làm gì. Ân, hẳn là sẽ không.
Quay đầu, hai người đối diện gần trong gang tấc. Pháp Tịnh trộm cười một tiếng nói rằng: "A Du, ngươi biết võ công không?"
"A? Sao vậy đột nhiên hỏi vậy?" Bộc Dương Du thả y ra hỏi.
Pháp Tịnh trên mặt mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói: "Ta nhìn động tác vừa nãy của người, tráng kiện mạnh mẽ như nước chảy mây trôi, hẳn là sẽ biết chút võ công."
"Nha, đương nhiên. Tổ phụ của ta là tiền triều tướng quân, vì lẽ đó mà hồi bé ta học được một vài chiêu thức." Nhắc đến tổ phụ hắn có chút kiêu ngạo, ai chẳng biết Bộc Dương Kinh là nhất đẳng anh hùng hào kiệt, cười nhìn sa trường mấy chục năm, nhiều lần giúp quân vương thắng trận. Nếu không gặp phải sự tình oan uổng năm đó, nói không trừng hiện tại cũng được phong hậu phong tước. Buông xuống võ công là vì Hương Vân cảm thấy nội công của người học võ không tốt cho hoa. Ngẫm lại khi đó, cùng một chỗ với Hương Vân tính tình của hắn thật ôn hòa biết bao. Hương Vân là người có linh khí nữ tử, chính mình vì nàng từ bỏ rất nhiều thứ, tỷ như cá tính, cũng khó trách Thanh Vân nói hắn nợ tỷ tỷ y.
Nhìn Bộc Dương Du trên mặt xẹt qua một tia bi thương, Pháp Tịnh cho rằng do mình nhắc tới tổ phụ của hắn, nghĩ thầm do mình không tốt khiến hắn đau lòng, liền vội vàng nói: "Xin lỗi...... Ta không phải cố ý nhắc tới......"
Bộc Dương Du không hiểu y vì sao lại xin lỗi.
Pháp Tịnh nói tiếp:"Ta thật ghen tị với ngươi, có tổ phụ dạy công phu cho ngươi. Mà ta thậm chí không biết cha mẹ mình là ai, còn sống trên đời hay không? Sợ là...... Cả đời này sống chỉ còn mình ta, có thể là ta kiếp trước nghiệp chướng nặng nề, đời này không cha không nương không con không cái......" Nói đến cuối cùng trong lòng càng ngày càng thê lương, cúi đầu phát hiện tăng bào màu chàm của mình thủng một lỗ nhỏ, may mà chính mình xuất môn đem theo hai bộ để thay, "May mà ta còn có Phật chủ còn có Liên tự."
Bộc Dương Du thở dài, khẽ vuốt ôm cánh tay y ôm lấy: "Ngươi không phải còn có ta sao?" Có chút chột dạ, mặc dù là lừa dối, nhưng cứ coi như là đang an ủi y đi.
"Đúng đấy." Pháp Tịnh không nhìn tới vết thủng nhỏ đó nữa, nắm lấy cái tay làm loạn khiến y có chút nhột, cho dù chỉ có một tháng cũng cảm thấy đủ rồi. Cuối cùng nơi này cũng không phải nơi y có thể quay lại.
Hai tâm hồn mang tâm sự riêng, đều cho rằng lợi dụng đối phương, nhưng lại không biết chính mình cũng đang bị đối phương lợi dụng.
"Không nói những này, nếu không ta dạy ngươi võ công?" Bộc Dương Du đề nghị.
"Hửm, ngươi dạy ta?" Pháp Tịnh nhìn hắn gật đầu, "Tốt lắm, chúng ta trước tiên đánh một trận, nếu như ngươi thắng, ngươi dạy ta. Ta thắng, ngươi liền gọi ta một tiếng, sư phụ."
Bộc Dương Du nói một tiếng Hảo, nghĩ thầm, ta thắng hòa thượng ngươi không phải đơn giản quá hay sao. Nếu không sao có thể hàng đêm đem ngươi ép dưới thân. Nhớ tới thân thể của y ngày hôm qua cùng mình tỷ thí đến đủ kịch liệt, đột nhiên có chút cảm thấy thắng mà không vẻ vang gì. Không võ liền không võ đi, ngược lại chính mình đối với người đó cũng không phải quân tử gì, cùng lắm lát nữa về nhường y một nửa chiêu thức.
Nói, hai người đi ra viện tử, đi tới đất trống hoa viên. Vừa thấy chỗ kia Pháp Tịnh sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi cảm khái vạn lần, chỉ nửa tháng mà mọi vật đã không giống như trước. Mà chỗ kia nửa tháng trước là nơi Pháp Tịnh giảng kinh.