Góc Thời Gian

Chương 13

Hai giờ sáng.

Chu Ngư đứng trước cổng khu chung cư của Kiều Tiểu Tranh, anh không biết cụ thể địa chỉ nhà cô, nhưng nếu đã đến đây thì chắc chắn có cách thôi.

Xung quanh có vài chú chó hoang, chúng vừa nhìn thấy Chu Ngư liền lập tức vẫy đuôi vây quanh. Anh cất lời: "Kiều Tiểu Tranh ở nhà nào?"

Mấy chú chó hoang đều nghiêng đầu, như thể ngẫm nghĩ. Cuối cùng có một con chó lông vàng sủa vang, hưng phấn lè lưỡi đáp: "Kiều Tiểu Tranh có phải là cô gái có bố mẹ mất sớm, trông rất xinh đúng không?"

Bố mẹ mất sớm? Chu Ngư cau mày đáp: "Ừ."

Chú chó vàng vẫy đuôi liên tục: "Tôi biết, tôi biết! Đi thẳng rồi rẽ phải, ở lô thứ Hai căn 601."

Nó vừa nói vừa chạy nhanh đằng trước dẫn đường. Chu Ngư đi theo đến thẳng đến lô Hai. Tòa nhà đã cũ, cửa cũng hỏng từ lâu. Anh trực tiếp đẩy cửa đi vào, mấy chú chó hoang vẫy đuôi dõi theo anh, anh giơ tay ra hiệu giải tán, chúng lập tức tản đi.

Hành lang lại trở nên yên tĩnh, trên vách tường dán đầy mấy tấm quảng cáo đủ màu sặc sỡ, tay vịn cầu thang đã rỉ sét cả. Chu Ngư đi dọc theo cầu thang đi lên, nhanh chóng lên đến tầng sáu.

Đến trước cửa phòng 601, anh ngẩng đầu nhìn bảng số một lúc mới đưa tay lên gõ. Tuy nhiên mãi lâu vẫn không nghe thấy tiếp đáp lại, Chu Ngư đợi thêm chốc lát, bèn gọi điện cho Kiều Tiểu Tranh, thế nhưng điện thoại cô lại tắt máy.

Anh bật chức năng đèn pin của di động lên, cửa nhà của Kiều Tiểu Tranh thuộc dạng lâu đời, chỉ cần một thanh sắt mỏng là có thể dễ dàng mở khóa ngay tức khắc.

Dĩ nhiên là hành vi này không có gì đáng tự hào, Chu Ngư rón rén mở cửa ra, trong nhà tối đen như mực. Bên cạnh cửa là kệ giày nhỏ, bên trên đặt những đôi giày cô thường mang, nhưng lại không có dép đi trong nhà, điều này chứng tỏ cô không đi ra ngoài.

Chu Ngư đang định tìm công tắc đèn bật lên thì trước mắt bỗng có bóng đen vụt qua, anh khỏi giật nảy mình. Chờ đến khi mắt thích nghi với bóng tối nhìn kỹ lại, hóa ra bóng đen kia là Kiều Tiểu Tranh.

Không biết cô đã ra khỏi phòng bếp từ lúc nào, Chu Ngư khó hiểu hỏi: "Sao em không bật đèn?"

Song cô không hề trả lời, tay cầm giẻ lau, máy móc lau bàn ăn. Anh thấy là lạ, từ từ đi đến trước mặt, khẽ gọi: "Tiểu Kiều?"

Cô hoàn toàn không phản ứng lại, Chu Ngư đưa tay lắc lư trước mặt Kiều Tiểu Tranh, cô cũng làm như không thấy.

Trong nhà yên tĩnh như tờ, cô lau xong bàn rồi lại chuyển sang quét dọn nhà bếp.

Bấy giờ Chu Ngư mới hiểu ra, Kiều Tiểu Tranh bị mộng du rồi!

Không biết anh đã đứng đó bao lâu, cho đến khi gió đêm luồn vào từ ngoài cửa, anh mới bừng tỉnh, bắt đầu đánh giá ngôi nhà này. Trong nhà đã được quét vôi lại, trông mới hơn bên ngoài. Đồ đạc bên trong giản lược, chỉ có chiếc kệ tivi sát tường nổi bật.

Bàn trà, sô-pha được đặt đối diện TV, trên vách sau lưng sô-pha treo một bức tranh vẽ lá sen. Bàn ăn và ghế đều bằng gỗ, giữa bàn đặt một lọ hoa bằng thủy tinh, hoa được cắm bên trong vẫn còn nhỏ nước. Bên cạnh bình hoa là lọ mật ong và một cái bát.

Ngoài ra thì không còn thứ gì khác.

Chu Ngư đi sâu vào trong, phát hiện có ba gian phòng, hiển nhiên Kiều Tiểu Tranh ở phòng chính.

Vừa mở cửa ra, đập vào mắt là chiếc giường đệm màu đen to khoảng hai mét. Gần cửa ra vào là tủ quần áo lớn bằng gỗ hồ đào, mặt trong tủ là gương soi toàn thân.

Chu Ngư bị khung ảnh trên tủ đầu giường thu hút chú ý, trong ảnh là đôi mẹ con đang ôm nhau cười rạng rỡ..

Hóa ra là bà ấy!

Lòng anh chùng xuống. Mũi anh xưa nay đều rất nhạy, anh thoáng ngửi thấy mùi thuốc tây. Tiện tay kéo ngăn tủ đầu giường ra, các lọ thuốc được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.

Tất cả đều là mấy loại thuốc liên quan đến thuốc tâm thần như Lorazepam, Alprazolam, Estazolam...

Chu Ngư đăm chiêu cầm một lọ trong đó lên, anh ở bên cô hai năm, tại sao lại chưa từng phát hiện ra cô khác thường?

Rời khỏi phòng ngủ, Kiều Tiểu Tranh vẫn không hay biết gì, lúc này cô đang quỳ trên ban công lau sàn.

Cả thế giới đều lặng phắt, cô cũng không phát ra động tĩnh nào.

Anh chậm rãi bước đến, mượn ánh sáng yếu ớt từ đèn đường, thấy được đủ loại hoa trồng bên ban công, dưới giàn hoa là một chiếc bàn tròn bằng thủy tinh mà anh vô cùng quen thuộc. Cô cũng có một chiếc đồng hồ Tử Ngọ.

Kim trên đồng hồ vẫn dần di chuyển, âm thanh tích tắc khe khẽ, như thể sợ quấy nhiễu mộng đẹp của chủ nhân.

Đây chính là thế giới của cô ư? Dường như nó ngăn cách với toàn bộ thế giới bên ngoài.

Chu Ngư ngồi xuống ghế, chờ cô tỉnh lại. Vậy mà cô vẫn mãi chưa tỉnh, quét dọn nhà cửa xong, cô bắt đầu nấu bữa sáng.

Chắc hẳn cô đã làm việc này vô cùng nhiều lần, thế nên hành động mới như chiếc máy đã được lập trình sẵn. Anh lặng lẽ nhìn cô bưng bữa sáng đặt lên bàn, vẻ mặt cô trống rỗng mà vô cảm.

Chu Ngư đột nhiên hiểu ra, vì sao hai năm trước, cô chưa từng ngủ lại nhà mình.

***

Hôm sau, Kiều Tiểu Tranh vẫn đi làm như thường ngày, vừa đi ra khỏi cổng chung cư đã bị một đám chó hoang đi theo.

Vì nhà khá gần công ty nên mọi khi Kiều Tiểu Tranh đều đi bộ. Hôm nay bị đám chó hoang bám đuôi, cô thấy sờ sợ bèn mua bánh bao ném cho chúng. Không hiểu tại sao cô luôn cảm giác đám chó này cứ nhìn mình chòng chọc.

Đến công ty, việc đầu tiên cô làm là bỏ hai phần thức ăn làm sẵn vào tủ lạnh, sau đó đi tưới hoa như thường lệ, và rửa bộ ấm trà đãi khách. Khi Chu Ngư bước vào, cô vẫn nở nụ cười rực rỡ: "Chào anh Chu."

Chu Ngư chỉ ừ à đáp lại, không biết vì sao, tim anh lại khẽ nhói đau.

Thật buồn cười, anh vẫn luôn cho rằng, suốt thời gian quen nhau, mình đã rất tốt với cô. Nhưng sự thật thì...

Một lát sau Tiền Lâm Lâm mới đến. Kiều Tiểu Tranh không để ý đến cô ta, cô ta cũng làm như không hề nhìn thấy cô, trực tiếp đi tìm Thường Phượng.

Hôm nay không có khách hàng nào hẹn trước, Thường Phượng phải khuyên mãi, Chu Ngư và Hạ Nhất Sơn mới chịu mở một buổi giảng dạy về các vụ việc mà công ty từng nhận, mọi nhân viên đều tham dự đông đủ.

Thời tiết tháng Sáu nóng bức, dù trong công ty luôn mở điều hòa nhưng vẫn khó chịu.

Hạ Nhất Thủy không thích ngồi không nên đặt một đống lớn đồ ăn vặt và thức uống lạnh.

Kiều Tiểu Tranh ôm đống thức ăn và nước uống vào, đặt lên bàn dài trong phòng họp. Hạ Nhất Thủy mở tút, trút đống bim bim ra: "Ai thích gì cứ lấy!"

Thật ra thì cũng không cần anh ta lên tiếng, bình thường mọi người đều biết anh ta dễ tính nên đã sớm vươn tay cướp thức ăn về phía mình rồi, chỉ có Tiền Lâm lâm là người mới nên ngồi yên một chỗ.

Hạ Nhất Thủy tiện tay ném một gói rau củ sấy khô cho cô ta, cô ta nhận lấy, tim đập loạn nhịp, tay run đến mức mãi không mở được.

Kiều Tiểu Tranh vừa định ra ngoài thì nghe Hạ Nhất Thủy bảo: "Đừng đi, ngồi xuống nghe chung đi."

Anh ta vừa nói vừa đẩy cà phê về phía cô.

Kiều Tiểu Tranh biết anh ta luôn niềm nở với mọi người, nên cũng không khách sáo: "Tiểu Hạ tổng, em không uống cà phê."

Cũng đúng, cô giống hệt mấy ông bà cụ quan tâm chuyện dưỡng sinh, làm sao mà uống cà phê được. Hạ Nhất Thủy cúi đầu, đổi ly trà long nhãn táo đỏ trước mặt mình cho cô: "Em lắm chuyện nhất công ty này đấy biết không?" Đây chỉ là một câu mắng quý mến chứ không hề có ý trách cứ.

Chu Ngư đã lắp xong máy chiếu, Hạ Nhất Sơn lấy kem trong tủ lạnh ra, phân phát theo đầu người. Vừa nhìn thấy kem Cornetto, mặt Kiều Tiểu Tranh liền trắng bệch.

Mọi người xung quanh bắt đầu cởi bao giấy, hương kem ngào ngạt lan tỏa.

Kiều Tiểu Tranh vốn vẫn chịu đựng rất tốt, nhưng Hạ Nhất Thủy lại kề đến, hỏi han: "Tiểu Kiều, sao em không ăn?"

Cô lắc đầu, đang định lên tiếng thì không nhịn nổi nữa, lập tức che miệng, chạy xộc vào phòng vệ sinh.

Mọi người trong phòng họp đều sửng sốt, Hạ Nhất Thủy ngỡ ngàng nhìn kem trên tay mình, lẽ nào buồn nôn lắm sao?

Anh ta khó hiểu: "Tiền Lâm Lâm, em đi xem thử đi cô ấy bị sao vậy."

Tuy Tiền Lâm Lâm bất hòa với Kiều Tiểu Tranh, nhưng trong trường hợp này, cô ta không thể làm lộ liễu, đành bỏ kem xuống đi đến phòng vệ sinhPhòng vệ sinh nữ nằm cuối hành lang, Kiều Tiểu Tranh đang nôn thốc nôn tháo. Tiền Lâm Lâm vừa rửa tay vừa dửng dưng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Miệng Kiều Tiểu Tranh chua lòm: "Tôi không sao, không cần cô quan tâm."

"Tôi cũng chẳng thích quan tâm gì cô, chẳng qua Tiểu Hạ tổng bảo tôi vào đây xem cô thôi."

Quả thật Kiều Tiểu Tranh không còn sức lực để đôi co: "Tôi không sao, cô đi đi."

Tiền Lâm Lâm khinh thường bỏ đi, có chuyện gì đâu, chắc chỉ giả vờ để người khác chú ý thôi.

Thấy Tiền Lâm Lâm quay lại, Hạ Nhất Thủy đang ngồi ở quầy lễ tân nghịch máy tính của Kiều Tiểu Tranh hỏi ngay: "Tiểu Kiều sao thế?"

Tiền Lâm Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: "Không biết nữa, cô ấy không chịu nói, chỉ đuổi em ra ngoài."

Hạ Nhất Thủy không nói lời nào, cũng không rời khỏi, có vẻ như muốn đợi Kiều Tiểu Tranh thêm một lúc nữa.

Thế là Tiền Lâm Lâm cũng không đi, tiện tay cầm túi thức ăn cho cá ăn. Một lúc sau, đến lượt Chu Ngư đi ra, nhìn thấy Hạ Nhất Thủy đang ngồi ở quầy lễ tân liền hỏi ngay: "Sao rồi?"

Hạ Nhất Thủy nhún vai: "Không biết nữa, chắc ăn trúng gì đó."

Tiền Lâm Lâm vội vàng xen lời: "Anh Chu, em đã đi xem thử rồi, Tiểu Kiều nói cô ấy không sao, kiên quyết đuổi em ra ngoài ạ."

Lúc này Chu Ngư mới nhìn sang cô ta, khẽ nhíu mày: "Cô không biết đây là cá điện tử à?"

Gì cơ? Tiền Lâm Lâm tức thì cúi đầu, cánh tay đang cho cá ăn sượng cứng trong khoảng không. Giọng Chu Ngư lạnh lẽo: "Với năng lực quan sát kém cỏi đến vậy, tôi vô cùng hoài nghi khả năng thực sự của cô."

Tiền Lâm Lâm mặt mày đỏ gay, lắp ba lắp bắp: "Xin, xin lỗi anh Chu, sáng nay em thấy Tiểu Kiều cho cá ăn nên tưởng..."

Chu Ngư ngắt lời: "Lần sau nhớ mang não theo khi đi làm, sự nhầm tưởng của cô có thể khiến cô đánh mất mạng sống của mình như chơi đấy."

Túi thức ăn cho cá như làm bỏng tay Tiền Lâm Lâm: "Lần sau em nhất định sẽ cẩn thận hơn ạ."

Trong lúc cô ta lúng túng toan bỏ túi thức ăn xuống thì Kiều Tiểu Tranh trở lại. Sắc mặt cô vẫn trắng bệch, song thấy Chu Ngư ở đây thì vẫn cố nở nụ cười nhã nhặn: "Anh Chu."

Chu Ngư "ừ" một tiếng, Kiều Tiểu Tranh quay đầu, thấy Tiền Lâm Lâmđang cho cá ăn liền đến gần, nhìn thoáng qua hồ cá một lúc mới nói: "Tiểu Hạ tổng, em nghĩ nên đổi loại thức ăn cho cá khác thôi, anh xem đi, bọn nó không thích ăn loại này."

Vẻ mặt Chu Ngư quái gở không sao tả được, còn Hạ Nhất Thủy đập bàn, cười nghiêng ngả. Kiều Tiểu Tranh ngơ ngác, bị anh ta cười đến luống cuống tay chân. Lẽ nào cô nói sai gì ư?

Không có được đáp án từ Hạ Nhất Thủy, cô đành nhìn về phía Chu Ngư. Mãi một lúc lâu anh mới "ừ" khẽ thật khẽ.

Hạ Nhất Thủy cười đến suýt tắt thở.

Lúc gần đi, Chu Ngư lạnh lùng ra lệnh: "Cậu vui quá nhỉ Hạ Nhất Thủy, thế xuống lầu mua vài túi thức ăn cho cá đi!"

Hạ Nhất Thủy nghẹn họng trân trối.