Thân Đồ Dạ mặc áo choàng tắm, nước trên người vẫn chưa khô hẳn, tóc
còn ướt, nước vẫn đang nhỏ giọt xuống, làn da màu đồng cổ dưới ánh đèn
tản ra thứ ánh sáng mê hoặc, đèn trong phòng dịu nhẹ, càng tôn lên khí
phách và vẻ thần bí cuồng vọng của anh, đôi mắt sâu thẳm ấy đang nhìn
Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết sợ sệt nhìn anh một cái, cuống quít dời mắt, tim đập thình thịch.
– Vào đi!- Thân Đồ Dạ ra lệnh.
– Hả?- Lăng Tuyết trợn mắt- Em…
Thân Đồ Dạ lười nói nhiều với cô, trực tiếp lôi cô vào phòng.
– Này!- Lăng Tuyết kinh hãi la lên, còn chưa kịp giãy ra đã bị Thân Đồ Dạ đè vào vách tường.
Cửa phòng đóng lại, Cố Huy thức thời ra ngoài, vừa đi còn vừa cười trộm.
– Thả ra!
Lăng Tuyết định đẩy Thân Đồ Dạ ra, nhưng cơ thể anh nóng rực như lửa, gần như sắp hòa tan cô, mà còn dán chặt vào cơ thể cô, chặt lại càng
chặt, đè vào cô không chút khe hở.
Lăng Tuyết sợ đến run rẩy, hai tay chống lên vai anh, kinh hoảng quát khẽ:
– Đừng chạm vào em!
Thân Đồ Dạ một tay chống lên tường bên cạnh vai cô, tay kia thì nắm cằm cô, híp mắt nhìn vết thương đã được băng bó trên cổ cô:
– Đau không?
– Hửm?- Lăng Tuyết ngạc nhiên một chút, nhíu mày quát tiếp- Anh đè em đau quá…
– Mới vậy đã kêu đè- Thân Đồ Dạ lại áp sát đến, cơ thể cao lớn càng dán chặt vào cô hơn- Như lần trước ở trên giường mới là đè!
– Anh…
Lăng Tuyết cảm giác mùi hương nam tính nồng nàn trên người anh, như
dã thú nguy hiểm đang tới gần cô, còn cô chính là con mồi dưới thân anh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị anh ăn sạch đến xương không còn.
– Lần trước em cứ than đau, lần này, tôi sẽ nhẹ nhàng…
Giọng Thân Đồ Dạ hiếm khi dịu dàng, cúi đầu hôn cô, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Lăng Tuyết sợ đến run rẩy, nghiêng mặt tránh thoát nụ hôn của anh:
– Đừng mà!
– Hửm?- Thân Đồ Dạ nhướng mày, ánh mắt sắc bén- Đêm hôm khuya khoắt
em tới tìm tôi, lại không cho tôi chạm vào, muốn chơi trò gì với tôi
đây?
– Em chỉ đến xin lỗi anh- Lăng Tuyết căng thẳng đến giọng nói cũng
biến đổi- Và giải thích chuyện tối nay không từ mà biệt, chứ không phải…
– Giải thích và xin lỗi, ngày mai ngày mốt cũng không muộn, tại sao
phải cứ là lúc này?- Thân Đồ Dạ tỏ vẻ hoàn toàn không tin lời cô nói-
Chẳng lẽ em cảm thấy chiêu lạt mềm buột chặt này có hiệu quả với tôi?
– Em không có…
– Nói một đằng, nghỉ một nẻo- Thân Đồ Dạ cầm mặt Lăng Tuyết, đôi môi
anh lạnh lẽo nhẹ nhàng cọ xát cánh môi cô- Cơ thể của em thành thật hơn
miệng em nhiều, em xem em nhạy cảm biết mấy…
– Đồ khốn…
Lăng Tuyết sắp phát điên, nhắm mắt cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh như
ngọn núi, kết cấu rắn chắc đè lên cô, không hề nhúc nhích, nụ hôn nóng
bỏng theo trán từ từ dời xuống, từng chút từng chút chiếm đoạt lãnh địa
của cô…
– Đừng…- Nước mắt Lăng Tuyết chảy ra.
Thân Đồ Dạ ngừng hôn, ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua gương mặt cô, chạm
phải nước mắt, anh nhíu mày, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh buông cô ra, tiện tay bật đèn.
Trong phòng sáng lên, trên người cũng đột nhiên mất đi cảm giác áp bức.
Lăng Tuyết từ từ mở mắt, tròng mắt sâu tựa biển khơi của Thân Đồ Dạ như nhuốm thứ ánh sáng sắc lạnh:
– Có người ép em đến tìm tôi?
– Không có- Lăng Tuyết cả kinh, vội phản bác.
– Không muốn đến thì đừng đến, đến rồi còn ra vẻ làm gì- Thân Đồ Dạ
nhìn cô- Em vừa muốn lấy lòng tôi, lại không muốn tiếp xúc thân mật với
tôi, đáp án chỉ có một, chính là… em bị người ta ép buộc.
– Không có không có…- Lăng Tuyết lắc đầu nguầy nguậy, bối rối giải
thích- Em thật sự chỉ muốn đến xin lỗi anh, chỉ là loại chuyện này, bây
giờ em vẫn chưa tiếp nhận được, cho nên mới…
– Không hợp lý- Thân Đồ Dạ lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi
đến bên giường, đưa lưng về phía cô nói- Cung Thiên Long, nước mắt của
em nói với tôi rằng, em hoàn toàn không thích tôi, cũng không muốn duy
trì mối quan hệ này, tuy rằng tôi hơi độc đoán, nhưng trên phương diện
tình cảm tôi vẫn thích đôi bên tình nguyện hơn, nếu em không muốn, tôi
tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em.
– Vậy, vậy ý anh… là gì?
Lăng Tuyết lập tức luống cuống, Thân Đồ Dạ là muốn cùng cô, không phải, muốn chia tay “Cung Thiên Long” sao?
– Hôm nay mới ngày 7 thôi- Thân Đồ Dạ quay đầu lại nhìn cô, rất
nghiêm túc nói- Nếu em không muốn kết hôn với tôi, bây giờ có thể nói rõ ràng!
– Em không có ý này- Lăng Tuyết lật đật giải thích- Những gì em đã đồng ý với anh thì sẽ không nuốt lời.
Rõ ràng là đến kéo gần quan hệ, hiện tại sao lại nhắc đến chuyện chia tay?
Nếu lúc này cắt đứt quan hệ, họ Cung phải làm sao? Lãnh Thanh Mặc phải làm sao?
– Em khẳng định?- Thân Đồ Dạ nhìn cô chằm chằm.
– Em…- Trong đầu Lăng Tuyết hiện lên đôi mắt trong veo kia của Lãnh Thanh Mặc, gật mạnh đầu- Khẳng định!
Giờ khắc này, lòng cô vô cùng bất an, cô luôn cảm thấy lừa dối Thân
Đồ Dạ mới là mối nguy lớn nhất, hiện tại hoàn toàn có thể thoát ra,
nhưng vì để thực hiện lời hứa với Lãnh Thanh Mặc, cô phải cắn răng kiên
trì.
Lãnh Thanh Mặc cân nhắc sự việc lâu dài hơn cô, anh làm vậy tất nhiên tự anh đã nắm chắc.
– Em phải suy nghĩ thật kỹ!- Thân Đồ Dạ trịnh trọng nhắc nhở- Đây là
cơ hội cuối cùng của em, bỏ qua lần này, vụt mất cơ hội thì đừng có hối
hận, cho dù tiếp theo có phát sinh chuyện gì, em…
Thần Đồ chỉ vào Lăng Tuyết:
– Cũng là người của tôi!
Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn anh, rất muốn hỏi anh thử, là tôi sao? Là tôi ở trước mặt anh sao?
Không, mình bị sao vậy?
Sao lại có suy nghĩ đó?
Người anh ta muốn kết hôn là Cung Thiên Long, luôn chỉ có một người đó.
– Sau này quan hệ của chúng ta sẽ do tôi quyết định, tôi còn cần em, thì em không thể rời khỏi tôi, nếu em dám bỏ rơi tôi…
Thân Đồ Dạ đi đến trước mặt Lăng Tuyết, giữ lấy mặt cô, từ từ sát lại gần:
– Tôi sẽ khiến em sống không bằng chết!!!
Lòng Lăng Tuyết quặn lên, không biết tại sao, một nỗi sợ hãi tự nhiên sản sinh.
Những câu này tựa như một lời nguyền rủa, từ nay về sau khóa chặt
cuộc đời cô và Thân Đồ Dạ lại với nhau, không cách nào thoát được…
– Lời tôi nói, em không nghe thấy sao?- Thân Đồ Dạ tăng lực ở tay, Lăng Tuyết cảm nhận được đau đớn, vô thức đáp- Nghe thấy!
– Tốt lắm- Thân Đồ Dạ nhướng mày cười- Bây giờ, nên làm tròn trách nhiệm của vị hôn thê…
– Anh định làm gì… Á…
Lăng Tuyết còn chưa nói xong đã bị Thân Đồ Dạ ném lên giường, Lăng Tuyết kinh hoảng ngồi dậy muốn trốn đi…
Thân Đồ Dạ chỉ tay vào cô, lạnh lùng cảnh cáo:
– Em dám chạy thử xem!
– Thân, Đồ, Dạ…
– Nếu em chạy, chúng ta lập tức hủy hôn- Thân Đồ Dạ cố tình hù dọa cô- Tôi thật muốn xem xem em định làm gì!
– Anh…- Lăng Tuyết không dám manh động nữa.
– Vậy đúng rồi- Thân Đồ Dạ bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô- Toàn thân em bẩn như vậy, đúng là chán quá, đi tắm đi.
Lăng Tuyết cuống quýt chui vào phòng tắm, quýnh quáng chốt cửa lại.
Cho dù thế nào, hiện tại cũng tạm thời được an toàn, phòng bếp chắc
nấu bữa khuya xong rồi chứ? Hy vọng Tần Tuệ mau chóng lên tìm cô, như
vậy thì cô mới thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng mà, Tần Tuệ thật sự sẽ lên đây tìm cô sao?
Nếu không thì phải thế nào?
Với tính cách của Tần Tuệ, rất có khả năng sẽ không lên đây, chị ta
chỉ ước gì Lăng Tuyết ngủ cùng Thân Đồ Dạ, để Thân Đồ Dạ giảm bớt hoài
nghi về cô…
Lăng Tuyết rầu rĩ, chuẩn bị đi tới trước bồn rửa mặt nghĩ cách, lúc
này, cô vô tình phát hiện trong thùng rác có thứ gì đó trông rất quen,
nhặt lên xem, chính là dây chuyền cô đã đánh rơi ư?
Dây chuyền mặt thánh giá màu đen này Lăng Tuyết đeo trên cổ từ khi
bắt đầu có trí nhớ, viện trưởng cô nhi viện trước kia có nói lúc cô được đưa tới đây, trên cổ đã đeo sợi dây này, có lẽ có liên quan đến thân
thế của cô, còn dặn đi dặn lại không được làm mất, tương lai có thể
thông qua sợi dây này tìm được thân nhân của mình…
Hơn hai mươi năm nay, Lăng Tuyết vẫn luôn đeo nó trên người, chưa
từng tháo ra, từ sau khi cô trở thành Cung Thiên Long, cô không quên đặt nó trong túi của mình.
Tối hôm đó, cô trang điểm thành bộ dạng lúc xưa đi đua xe, sau khi
gặp phải đồng bọn của Lương Thất Thiếu đến cướp chi phiếu, được đám
người Thân Đồ Dạ ứng cứu, cô bình yên thoát được, lại không cẩn thận làm mất nó, không ngờ nó lại ở chỗ của Thân Đồ Dạ…
Nhất định là lúc giằng co đã làm rơi mất dây chuyền, sau đó Thân Đồ
Dạ nhặt được, nhưng mà chắc anh ta không để ý mấy, bằng không cũng sẽ
không bỏ vào thùng rác.
Tuy rằng bị tên khốn kia “chấm mυ'ŧ”, nhưng nhờ vậy mà tìm được dây chuyền, đây cũng là một thu hoạch bất ngờ.
Lăng Tuyết nhặt sợi dây lên rửa sạch, đang định cất đi, đột nhiên, cửa phòng tắm bị đẩy ra:
– Em đang làm gì?
Lăng Tuyết giật mình, cuống quít giấu vòng cổ ra sau lưng, đáng tiếc đã muộn.
– Em giấu gì đó?- Thân Đồ Dạ đi vào, mắt nhìn chằm chằm tay cô- Bαo ©αo sυ?
– Không có- Lăng Tuyết lập tức phủ nhận.
– Để tôi xem- Thân Đồ Dạ đưa tay giật lấy- Đây là gì?
– Em thấy nó trong thùng rác- Lăng Tuyết buột miệng- Em nghĩ có thể
anh bất cẩn làm rơi, cho nên nhặt lên rửa, định hỏi anh có cần hay
không.
– Em tốt bụng vậy sao?- Thân Đồ Dạ nhíu mày, tỏ vẻ hoài nghi.
– Cũng không phải thứ gì quý giá, chẳng lẽ em còn trộm của anh?- Lăng Tuyết hùng hồn nói- Lòng dạ của anh có thể trong sáng hơn được không?
– Đừng giở trò với tôi- Thân Đồ Dạ trừng mắt với cô, tiện tay vứt vòng cổ vào thùng rác.
– Anh làm gì vậy?- Lăng Tuyết giật mình hoảng hốt.
– Thứ rẻ tiền như vậy, bỏ đi- Thân Đồ Dạ thâm trầm nhìn cô- Sao vậy? Em muốn?
– Em…- Lăng Tuyết nhìn chằm chằm sợi dây nọ, không dám nói gì.
Đíng đong… lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
– Tắm mau đi!- Thân Đồ Dạ xoay người ra ngoài.
Lăng Tuyết lập tức nhặt chiếc vòng kia lên, không rửa sạch nữa, mà giấu vào trong áo.
***
Thân Đồ Dạ mở cửa phòng ra:
– Chuyện gì?
Tần Tuệ cúi đầu, cung kính nói:
– Ngài Thân Đồ, xin lỗi đã quấy rầy ngài, tôi có chuyện quan trọng thông báo với cô Cung.
– Chuyện gì?
Lăng Tuyết từ phòng tắm bước ra, chuông cửa vang, cô biết cứu tinh đã đến, giấu xong vòng cổ lập tức ra ngoài.
– Mới vừa nhận được điện thoại, ông Cung đã đưa bạn cô Lăng Ngạo về đến nhà họ Cung rồi- Tần Tuệ nói- Chỉ là…
– Chỉ là cái gì?- Lăng Tuyết vội hỏi.
– Lần trước cậu Lăng bị trọng thương, ở bệnh viện bị bắt đi, sau đó
nhất định không được tiếp tục điều trị, cho nên đến giờ vẫn còn hôn mê,
hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng…