Kẻ Thù Bên Gối

Chương 11: Cành vàng lá ngọc

Đèn flash không ngừng nhoáng lên, sáng tới nỗi Lăng Tuyết không mở

mắt ra được, nhưng cô vẫn tươi cười, học bộ dạng Cung Thiên Long trong

tưởng tượng, cố gắng khiến bản thân trông thật trang nhã.

Vào thang máy trong khách sạn, khoảng cách chỉ hơn hai mươi mét, dọc đường, các phóng viên đuổi theo đặt câu hỏi.

Lăng Tuyết một câu cũng không nghe vào, cho đến khi sắp bước vào thang máy, có một phóng viên bỗng hỏi một câu:

– Sao hôm nay cô Cung không mang giày cao gót, cô chính là nữ hoàng

giày cao gót, càn quét hết tất cả nhãn hiệu giày cao gót nổi tiếng thiết kế riêng trên toàn cầu…

– Chân cô Cung bị thương- Tần Tuệ lịch sự giải thích- Đợi sau khi sức khỏe hồi phục, đương nhiên sẽ mang giày cao gót mà cô ấy yêu thích rồi.

– Hóa ra là vậy…



Cửa thang máy đóng lại, Tần Tuệ thở phào, nhìn xuống chân Lăng Tuyết, lặng lẽ lui ra sau.

Lăng Tuyết có hơi ngại:

– Xin lỗi, tôi không ngờ…

– Cô Cung…- Tần Tuệ ngắt lời cô, cung kính nhắc nhở- Xin hãy nhớ, cô

vĩnh viễn không có lỗi, cho dù có vấn đề gì, cũng là lỗi của chúng tôi!

Lăng Tuyết không nói gì nữa, thiên kim của hào môn hưng thịnh này

thật không chịu nổi, cô vẫn cảm thấy quay về làm Lăng Tuyết có vẻ tốt

hơn.

Đúng rồi, đêm nay trận đua xe có người thêm cược, nếu thắng sẽ được

800 ngàn tiền thưởng, trừ tiền thuê xe 200 ngàn cho Kiều Thất Gia, còn

có thể kiếm được 600 ngàn…

Đang nghĩ ngợi, cửa tháng máy mở ra, bên ngoài có hai hàng người đứng ngay ngắn, tấm thảm đỏ trải từ cửa thang máy đến tận phòng hội nghị,

tất cả phóng viên đợi đã lâu đồng loạt đứng lên, không ngừng giơ máy ảnh chụp sang bên này.

Lãnh Thanh Mặc giơ tay chặn cửa thang máy, Lăng Tuyết bước ra, anh theo sau cô, tiếp đó là Tần Tuệ và hai nhân viên khác.

Lăng Tuyết bắt chước dáng vẻ thượng lưu trong mấy bộ phim, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước những bước ưu nhã dẫn đầu.

Có lẽ dáng vẻ này, sẽ rất giống Cung Thiên Long nhỉ.

Ngồi xuống cũng là một chuyện có tri thức, may mà có Lãnh Thanh Mặc ở đó, kéo ghế ra cho cô trước, đợi cô ngồi xuống, mới ngồi ở bên cạnh cô.

Khi Tần Tuệ bưng trà lên cho Lăng Tuyết, thấp giọng hỏi nhỏ:

– Nhớ hết cả chưa?

– Hở?- Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn Tần Tuệ, không hiểu chị ấy đang nói gì.

– Bài phát biểu…- Lời Tần Tuệ còn chưa nói hết, Lãnh Thanh Mặc đã giơ tay, ra hiệu chị lui ra.

Tần Tuệ chỉ đành lặng lẽ lui sang một bên, trong lòng lại rất sốt

ruột, chị đã sớm chuẩn bị xong bài phát biểu, nhờ Lãnh Thanh Mặc giao

cho Lăng Tuyết, để cô ở trên xe học thuộc, dễ ứng phó với cục diện hiện

tại hơn, không ngờ Lãnh Thanh Mặc lại không đưa cho Lăng Tuyết.

Lãnh Thanh Mặc làm việc xưa nay cẩn thận, chuyện lớn như vậy chắc hẳn không thể tắc trách mới đúng.

Chẳng lẽ anh ta cố ý thử năng lực của Lăng Tuyết?

Quá mạo hiểm!

– Hoanh nghênh các vị phóng viên nhà báo đến tham gia buổi chiêu đãi ký giả của Tập Đoàn Cung Thị…

Mở đầu, người chủ trì đại khái giới thiệu nguyên nhân mời họp báo,

tối qua có tin đồn Cung Thiên Long gặp phải tai nạn giao thông nghiêm

trọng, mạng sống như chỉ mành treo chuông, Tập Đoàn Cung Thị lòng người

hoang mang, giá cổ phiếu dao động bất ổn.

Vì để phủ định tin đồn sai sự thật này, Cung Thiên Long triệu tập

buổi chiêu đãi ký giả, ở tại chỗ giải đáp thắc mắc của mọi người.

– Hiện tại, mời cô Cung lên nói vài câu với chúng ta.

Người chủ trì là một cô gái trẻ trung xinh xắn, ánh mắt lưu luyến quẩn quanh trên người Lãnh Thanh Mặc.

Tần Tuệ nhíu mày, hai tay vô thức nắm chặt ống quần, chị đang lo lắng, Lăng Tuyết thật sự có thể ứng phó không?

Lăng Tuyết nhìn Lãnh Thanh Mặc, trợn tròn mắt, anh không nói cô phải phát ngôn mà.

Lãnh Thanh Mặc dịu dàng nhìn cô, khẽ gật đầu, như đang nói, em có thể đi, tôi tin tưởng em!