Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 49: Quân thần

"Baba, sao người đó giống baba quá vậy?" Nhóc con tâm hồn trong sáng, nghĩ gì liền nói đó.

Y Lai nắm chặt lấy tay Ai Nhĩ Duy Tư, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, cười nói: "Chắc là baba của con quá đẹp trai, cho nên ai cũng muốn phẫu thuật giống như baba vậy."

Nhóc con bị baba gạt a. Lâm Sắt nhìn thấy một vệt tối tăm hiện nơi đáy mắt Y Lai. Nguyên nhân là do đâu, chịu khó suy nghĩ một chút liền đoán ra được. Y Lai ở Phong Thần tinh đem mạng ra cược để lấy giáp Hỏa Diễm, mà ở Đế Quốc, cư nhiên lại có người thay thế y hưởng thụ, nghĩ lại cũng thật buồn cười đi.

"Đến nhà Niết Phổ Đốn vạch trần hắn nhé?" Lâm Sắt đề nghị.

Y Lai cười nhạo một tiếng: "Vạch trần cái gì? Tôi cùng gia tộc Niết Phổ Đốn vốn không có quan hệ."

"Y Đế Tư. Niết Phổ Đốn Y Đế Tư. Y chọn tên này cũng rất hay đó chứ." Lâm Sắt nói, "Em sợ à?"

(Chú ý chú ý: Gia tộc nhà Y Lai là gia tộc Niết Phổ Đốn, nguyên cái họ là Niết Phổ Đốn á. Tên đầy đủ của Y Lai là Niết Phổ Đốn Y Lai, anh Y Lai là Niết Phổ Đốn A Thụy Tư, cha là Niết Phổ Đốn Ước Hàn Tốn:D Dài vờ lêu. Chương 34)

"Y Lý cứu con? Trời ơi, sao con không nói với mẹ?" Phu nhân cả kinh kêu lên.

"Những chuyện này phần lớn đều chỉ là suy đoán của con, bởi vì trân châu ngọc là của Y Lý tặng con, con kết luận là Y Đế Tư phần lớn là dựa vào trực giác. Con sợ đây là giả, mọi người đã đau khổ quá nhiều rồi, con không muốn hai người hy vọng, rồi lại để hai người đau khổ thêm lần nữa."

"Sau đó thì sao?" Công tước hỏi.

"Con tìm em ấy đã bốn năm*, mãi đến tận hai năm trước mới có một chút manh mối, sau đó manh mối ấy lại đứt đoạn. Thời điểm tưởng như cả đời này cũng sẽ không tìm được em ấy, con lại nhìn thấy em ấy trên tivi. Y Đế Tư là diễn viên mới nổi ở Lam Tinh. Con tìm đến em ấy, sau đó mời em ấy đến Đế Quốc phát triển sự nghiệp.

(*Lại là vấn đề năm:">> A Thụy tư tỉnh lại lúc ba năm trước, vậy mà tìm Y Lai đã bốn năm. Mấy bạn có thể hiểu là đang tìm -> ngủm -> được cứu dậy, tìm tiếp -> tổng cộng là bốn năm.)

"Con cảm thấy đứa nhỏ kia chính là người chúng ta đang tìm sao?"

"Giống như đúc."

"Thế nhưng con lại nghi ngờ. A Thụy Tư, nói cha nghe, sao con lại không chắc chắn như vậy?" Công tước hỏi.

"Bởi vì ánh mắt. Ánh mắt của người cứu con cùng Y Đế Tư không giống nhau."

Tại hoàng cung của Đế Quốc.

Y Lai đem Ai Nhĩ Duy Tư giao cho thị nữ, một thân một mình đi gặp hoàng đế.

Cung điện xa hoa mà vắng lặng, trên chiếc ngai đúc bằng vàng, có một nam nhân dáng người cao lớn. Năm năm qua, dung mạo Nặc Mạn Đại Đế cũng không thay đổi nhiều, chỉ là thêm chút trầm ổn cùng uy nghiêm, chỉ cần một cái quét mắt, bất nộ tự uy*.

(bất nộ tự uy*: dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.)

"Bệ hạ." Y Lai hướng về phía Nặc Mạn Đại Đế cúi người chào, tiếp đó đưa tay ra. Trên tay y có một chiếc hộp màu đen.

Ánh mắt Nặc Mạn Đại Đế lưu luyến trên gương mặt Y Lai, tựa hồ phải đem dung mạo y từng chút từng chút khắc vào trong lòng, không muốn buông tay. Y Lai bị ánh mắt của hắn nhìn đến cực kỳ khó chịu.

"Bệ hạ."

"Y Lai, lại đây." Nặc Mạn Đại Đế nói.

Y Lai đi tới phía trước một bước.

"Đến bên cạnh tôi này." Nặc Mạn Đại Đế nói.

"Bệ hạ, này không thích hợp."

Nặc Mạn Đại Đế không khỏi ha ha cười: "Y Lai, có cái gì không thích hợp? Em trước đây không phải vẫn thường bên cạnh tôi sao?"

"Đó là trước đây."

"Em có ý gì?"

"Trước đây chúng ta là bằng hữu. Hiện tại, ngài là quân, tôi là thần."

Sắc mặt Nặc Mạn Đại Đế không khỏi đen.

------------------------------------------------------

Hiên Dư: Xin lỗi mọi người nha, chương này tui chen ngang nhiều quá T.T Tui là sợ mý người đọc hông hiểu nên ý kiến chút:"< *Tự vả hai cái* Có thể là do tác giả nhớ nhầm năm:>> cũng có thể tác giả đại nhân có ý đồ riêng mà mắt chó tui nhìn không ra:">> Bạn nào hiểu cầu giải thích:">