Truyền thuyết về Giao Nhân* đã xuất hiện cách đây mấy ngàn năm, nhưng cũng không hẳn là truyền thuyết. Trong vũ trụ bao la, Giao Tộc vốn tồn tại. Bọn họ cũng giống như người bình thường, vẻ ngoài hầu như không có gì khác, chỉ là gương mặt họ rất đẹp... Bọn họ vô cùng yêu mến biển rộng.
(*Giao Nhân là người cá, Giao Tộc là tộc người cá ~^~)
Trong truyền thuyết, nước mắt Giao Nhân có thể biến thành ngọc châu, còn Giao Tộc thật này, nước mắt chứa đựng một loại sức mạnh còn kỳ diệu hơn... Nước mắt bọn họ có một loại năng lượng rất dị, khả năng cải tử hoàn sinh. Đương nhiên, cũng không phải ai trong tộc đều có khả năng này. Trong sách cổ ghi chép, người có năng lực này, mắt màu xanh lam thâm thúy như biển rộng bao la, hình vảy thú, còn có hào quang bảy màu.
Chính vì thế, người trong tộc xưa nay không tiết lộ thân phận của mình. Vì một khi bại lộ, nhân loại tham lam sẽ khiến cho bọn họ gặp không ít tai ương. Bọn họ hòa nhập với cuộc sống bình thường, che giấu năng lực này đi, tồn tại và sinh sôi. Người trong Giao Tộc vô cùng ít, mọi người thậm chí lãng quên sự tồn tại của bọn họ.
Phủ công tước Niết Phổ Đốn...
Phủ công tước Niết Phổ Đốn được xây trên hải đảo, bốn bề là biển, ngăn cách thành thị huyên náo, chỉ có âm thanh gió biển, như một tòa lâu đài trôi nổi trên biển, đẹp đẽ như trong truyện cổ tích vậy.
Cửa phòng đóng chặt, một đôi vợ chồng trung niên đứng ở đó, bọn họ là vợ chồng Niết Phổ Đốn, cha mẹ của A Thụy Tư. Trên mặt bọn họ có chút bất đắc dĩ. Căn phòng này là phòng của A Thụy Tư. A Thụy Tư sau khi ra đi, mỗi tháng Lâm Sắt đều sẽ tới đây, tự nhốt mình trong phòng suốt một ngày. Người mất đã đi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục. Ròng rã ba năm, vợ chồng Niết Phổ Đốn từ mất con trai duy nhất cũng đã vơi bớt đi nỗi thống khổ, thế nhưng Lâm Sắt vẫn mãi không thoát ra được.
"Ước Hàn, ông đi khuyên nhủ Lâm Sắt đi." Phu nhân Niết Phổ Đốn thở dài, bà vốn là một nữ nhân thiện lương.
Lão nhân gật đầu, vừa định gõ cửa, cửa phòng liền từ bên trong mở ra. Bóng người Lâm Sắt thẳng tắp đứng ở nơi đó. Đối với vợ chồng Niết Phổ Đốn, vẻ mặt Lâm Sắt rất ôn hòa, trên mặt mang theo ý cười. Trong ấn tượng của vợ chồng Niết Phổ Đốn, giống với A Thụy Tư, Lâm Sắt là người trẻ tuổi ôn văn nho nhã. Bọn họ rất yêu mến nam nhân này. Nếu như A Thụy Tư còn sống, bọn họ rất tình nguyện thúc đẩy hai người kết hôn, đáng tiếc...
"Lâm Sắt, con sau này không phải tới. A Thụy Tư đã ra đi nhiều năm như vậy, con là chủ gia tộc Wilson, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không nên mãi chìm đắm trong thống khổ." Phu nhân Niết Phổ Đốn khuyên lơn.
"Phu nhân, người có muốn A Thụy Tư sống lại không?" Lâm Sắt đột nhiên hỏi.
Nếu như không phải vẻ mặt hắn nghiêm túc, không có chút nào ý vị trêu đùa, phu nhân Niết Phổ Đốn sẽ cho rằng hắn đang nói đùa.
"Lâm Sắt, tỉnh lại đi. A Thụy Tư nếu còn sống sót, cũng không hy vọng nhìn thấy con như vậy." Tiên sinh Niết Phổ Đốn nói. Ông cho rằng Lâm Sắt quá nhớ nhung A Thụy Tư cho nên mới sản sinh ra loại ý tưởng quái đản này.
Lâm Sắt không nói gì, nhếch môi, trên mặt vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Hắn nghiêng người chào, liền xoay người rời đi. Phu nhân Niết Phổ Đốn quay đầu nhìn lại, liền thấy thân ảnh Lâm Sắt càng lúc càng xa, dưới chân bước tiến mạnh mẽ, phảng phất mang theo một loại quyết tâm kiên định.
Phu nhân không khỏi quay lại nhìn chồng hỏi: "Ước Hàn, A Thụy Tư thật sự có thể sống lại sao?"
Ước Hàn không khỏi lắc đầu: "Phu nhân, đừng suy nghĩ miên man..."
Lâu đài Tạp Lạp.
"Christine, bộ y phục này thế nào?"
Y Lai mặc áo ngắn tay cùng quần dài bên trong, bên ngoài khoác áo choàng đen, chân mang giày Martin*, trông giống như phong cách Gothic*, mặc ở trên người Y Lai, càng thêm phần mị hoặc. Sắc mặt y trắng xám, mắt lam như ngọc thạch thuần túy trông thật chói mắt, ngũ quan xinh xắn lộ ra một vẻ đẹp lạ lùng, khiến người ta không dời mắt nổi.
( giày Martin*: giống giày bata nhưng chất liệu bằng da, thường có màu tối.
phong cách Gothic*: phong cách ăn mặc giống phù thủy, tông chính là màu đen.)
Cô hầu gái trẻ tuổi ngơ ngác nhìn Y Lai, mặt không khỏi đỏ, hồng đến vành tai.
Y Lai rất hài lòng với biểu hiện của cô hầu gái, tâm tình y đang tốt, đưa tay sờ mặt cô gái. Christine chấn kinh lùi về sau hai bước, tiếp đó ngẩng đầu lên, hai mắt len lén nhìn Y Lai, lấy dũng khí hỏi: "Tiên sinh, ngài là muốn đi nơi nào sao?"
Khóe miệng Y Lai nhếch lên, mắt ngọc như lóe sáng:"Tôi đi hẹn hò a."
Cô hầu gái trẻ ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bóng người khoác áo đen rời khỏi Tạp Lạp. Không biết vì sao, vào thời khắc ấy, trong đầu Christine hiện ra một hình ảnh, đúng là con thiêu thân, cứ mãi hướng về giấc mộng của nó mặc dù đã mất đi ánh lửa rồi...
Bên ngoài pháo đài Tạp Lạp đã có một chiếc phi cơ, mà người lái chính là Lâm Sắt. Y Lai chậm rãi đi tới, tiếp đó dựa lên phi cơ, trưng ra một tư thế rất lười biếng.
Lâm Sắt nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không thèm nhìn Y Lai, dùng một cánh tay mở cửa, lạnh nhạt nói: "Lên đây!"
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau bên ngoài. Thời điểm Y Lai nhận được lời mời hẹn hò, y cứ tưởng mình đang nằm mơ. Y Lai nghĩ đến trò diễn kịch lần trước, khiến y thực yêu thích, y cho rằng kết quả cuối cùng sẽ là lên giường, không phải trò chơi đó đã kết thúc hoàn mỹ rồi sao? Lẽ nào Lâm Sắt còn muốn tiếp tục trò chơi này? Có điều minh bạch mà hẹn hò cùng Lâm Sắt, thực là kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha, Y Lai vui vẻ đi tới.
Phi cơ hạ cánh trên một hải đảo.
Vẻ mặt Y Lai liền tỏ ra rất mừng rỡ, Y Lai rất yêu mến nước, đặc biệt là biển xanh. Nhìn thấy biển, y rất muốn vùi mình vào, đem chính mình hòa vào biển rộng. Y bước xuống khỏi phi cơ, gió biển mằn mặn lướt qua mặt, Y Lai hít một hơi thật dài, tiếp đó nhìn Lâm Sắt nở nụ cười: "Tôi rất thích địa điểm hẹn hò này."
Lâm Sắt tháo găng tay trắng ra, mái tóc bị gió biển thổi lên, mắt có chút lạnh, cả người xem qua rất ôn hòa: "Tôi dẫn cậu đi gặp một người."
Y Lai nâng cằm, tò mò nhìn xung quanh, lại nhìn cổng lâu đài: "Lẽ nào là đi gặp cha mẹ anh? Cha mẹ anh ở đây dưỡng lão sao? Trời ạ, mặc dù nói con dâu xấu xí muốn gặp cha mẹ chồng, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị... "
Lâm Sắt không để ý đến y ăn nói linh tinh, mà đi thẳng về phía trước. Khi đã đi đến cổng chính pháo đài, nhìn mặt trên có khắc ba chữ lớn "Niết Phổ Đốn", mặt Y Lai hơi biến sắc, theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Lâm Sắt nhìn sang, sắc mặt Y Lai lại rất nhanh mà khôi phục lại bình thường, chậm rãi mà đi sau lưng hắn, chỉ là đem đầu rụt lại.
Lâm Sắt rất quen thuộc với tòa lâu đài này, bọn họ cùng nhau đi cũng không có ai ngăn cản, Y Lai hóa trang thay đổi, hơn nữa lại không trang điểm, trong ấn tượng của mọi người đều không giống Y Lai, cho nên cũng không có ai nhận ra y.
"Lâm Sắt, sao lại đến rồi?" Giọng của nữ nhân mang theo phần kinh ngạc. Cũng chẳng trách, Lâm Sắt cố định mỗi tháng đều đến một lần, thế nhưng hôm qua đã đến rồi, hôm nay lại đến nữa.
Lâm Sắt hôn lên tay nữ nhân ngỏ lời thăm hỏi, nữ nhân cười đáp lễ, tiếp đó ánh mắt rơi trên người Y Lai. Y Lai ăn mặc quái dị, lại cúi thấp đầu không lộ rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẻ thân quen đó, phu nhân Niết Phổ Đốn vẫn có chút chấn động:"Cậu là..."
Y Lai theo bản năng rũ đầu xuống, nỗ lực nắm nắm tay, cơ thể dựng thẳng, chỉ như vậy mới không nhìn thấy thân thể đang run rẩy của chính mình.
Lâm Sắt trên mặt mang theo ý cười. Hắn đương nhiên sẽ không nói đó là Y Lai. Danh tiếng Y Lai truyền đi khắp nơi, tất cả mọi người đều biết y là tiểu nhân, là tình nhân nhỏ của bệ hạ, phu nhân đối với y cũng không có hảo cảm.
"Một người bạn." Lâm Sắt mơ hồ bảo: "Phu nhân, tôi đi xem cậu ấy một chút."
Ánh mắt phu nhân Niết Phổ Đốn nhìn Y Lai không dời, từ từ gật đầu. Lâm Sắt kéo tay Y Lai đi vào. Tay Y Lai có chút lạnh, không biết là bởi vì nhìn thấy phu nhân Niết Phổ Đốn hay vì y đã đoán được chuyện gì. Đương nhiên chuyện này Lâm Sắt không hay không biết, hắn chỉ để ý chuyện của mình.
Đi vào gian phòng kia, thời điểm nhìn thấy người trong quan tài băng có gương mặt cùng giống mình, trong lòng Y Lai đột nhiên dấy lên cảm giác chua xót. Trên mặt y lại nháy mắt khôi phục nụ cười kiều diễm, có thâm ý nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có ham muốn như vậy..."
Sắc mặt Lâm Sắt có chút khó coi. Y Lai là loại thực dơ bẩn, mà A Thụy Tư trong lòng hắn thánh khiết hào quang, hắn không cách nào khoan dung Y Lai sỉ nhục A Thụy Tư.
"Im miệng!"
Y Lai nhún vai một cái, tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống. Y vốn nghĩ rằng lần này là hẹn hò, không ngờ lại là đến xem người chết. Y chờ mong một buổi hẹn bây giờ lại trở nên khô khan cực kì. Mãi cho đến lúc Lâm Sắt xoa eo y, Y Lai đột nhiên trở nên rất hưng phấn. Ở trước mặt người yêu Lâm Sắt thân thiết, nghĩ thế nào cũng hết sức kích động, thân thể hắn trở nên mềm mại như không có xương, tay cũng không an phận, theo vòng eo của hắn mà di chuyển, lúc sắp chạm vào nơi cần chạm thì đột nhiên tay lại bị nắm lấy. Trong mắt Y Lai đột nhiên hiện ra lam quang, ngẩng đầu nhìn Lâm Sắt.
Lâm Sắt ánh mắt thanh minh, thực không có chút dáng vẻ động tình.
Như tạt một chậu nước lạnh vào mặt, Y Lai trong nháy mắt không còn hứng thú, hơi không kiên nhẫn nói: "Lâm Sắt, rốt cuộc mục đích của anh là gì?"
"Tôi chỉ cần một thứ duy nhất." Lâm Sắt nói, ánh mắt rơi vào trong chiếc quan tài.
"Thứ gì?"
"Nước mắt của cậu, ngọc châu của Giao Nhân."
Âm thanh Lâm Sắt trầm thấp mà tràn ngập từ tính, ngữ khí bình tĩnh. Thế nhưng câu nói này lại khiến Y Lai cả người đều cứng lại, sau lưng bắt đầu phát lạnh, giống như nghe thấy một chuyện thực điên rồ, trợn to hai mắt nhìn Lâm Sắt.