Du Dao chăm chú nhìn Giang Trọng Lâm: “Em cứ tưởng anh sẽ không vui vì sự xuất hiện đột ngột của em, nhưng Dương Quân lại bảo ngược lại, có thật là thế không?”
Giang Trọng Lâm thả nắm gạo đang vo dở, xoay người nhìn Du Dao, nói: “Thật. Anh vui lắm.”
“Thế sao em lại không nhìn ra?”
Giang Trọng Lâm hiểu ý cô, bất đắc dĩ đáp: “Có lẽ là vì anh già rồi, đã nhìn nhiều thấy nhiều nên điềm tĩnh hơn người trẻ tuổi.”
Du Dao quyết tâm làm rõ suy nghĩ của ông cụ trước mắt, đứng song song với anh, hùng hổ hỏi: “Vậy anh còn yêu em không?”
Giang Trọng Lâm thuộc tuýp hướng nội, có lẽ là vì hoàn cảnh trưởng thành và cách giáo dục của gia đình, từ nhỏ anh đã dễ ngượng khi nói lời yêu.
Trước khi kết hôn, Du Dao từng hỏi đùa rằng anh có thích cô không, Giang Trọng Lâm ấp úng hồi lâu cũng không nói nên lời. Cho dù ánh mắt và hành động của anh luôn hướng về cô, anh vẫn không thể biến thứ tình cảm khó giấu thành lời. Cô hỏi câu ấy từ sáng sớm, Giang Trọng Lâm không đáp được bồn chồn cả ngày, tối đến tách ra, anh chợt nói một tiếng “thích” không đầu không đuôi, về đến nhà rồi Du Dao mới nhận ra đấy là câu trả lời cho câu hỏi ban sáng của cô, quả là kín đáo như một… gốc cây xấu hổ.
Lúc còn trẻ anh vốn đã hướng nội, nay có tuổi rồi lại càng là thế.
Thầy Giang á khẩu trước lời chất vấn của Du Dao, đứng lặng thinh trước bồn rửa hồi lâu.
Du Dao tiến về phía anh, “Không phải chờ em đã lâu sao, giờ em thật sự trở về rồi thì lại không có gì muốn nói với em à?”
Thực ra không phải là cố ý chờ đợi, chỉ là không quên được em, đến lúc sực tỉnh thì mới nhận ra đã nhiều năm trôi qua mà thôi.
Giang Trọng Lâm cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhăn nheo của mình, giữ lại những lời này ở trong lòng.
Thấy anh không nói câu nào, Du Dao bực mình, tiến lên kéo tay anh. Thầy Giang sợ hết hồn, vô thức rụt tay lại. Du Dao gầm lên: “Làm sao! Chồng em mà em không thể chạm vào à?!”
Trong chớp mắt ấy thầy Giang nghĩ, nếu anh mà trẻ lại mười tuổi thì thể nào cô cũng cho anh ăn ngay một đạp chứ chẳng nói năng tử tế như thế này. Nghĩ đến đây, anh bỗng bật cười.
“Có chứ.” Anh hào phóng đưa tay ra, bình tĩnh nói: “Không được như xưa nữa, da dẻ nhăn nheo hết cả rồi.”
Một tay Du Dao siết chặt tay anh, còn tay kia chạm lên gương mặt anh. Giang Trọng Lâm không quá quen với loại tiếp xúc này, vô thức nghiêng đầu về sau.
Lửa giận khó lắm mới tiêu tan lại bùng cháy, Du Dao lại gầm lên: “Trốn cái gì mà trốn!”
Thầy Giang lại lẳng lặng quay đầu về. Anh buông mắt nhìn người vợ với dung nhan bốn mươi năm chẳng đổi, thoáng hoảng hốt khi cảm nhận được cái lạnh trên mặt.
Sau khi kết hôn, hai vợ chồng luân phiên nấu nướng, ai rảnh thì người ấy nấu, tài nấu nướng của cả hai đều ở mức khá. Mà khi cả hai đều rảnh rỗi, cơm nước đa phần do anh phụ trách, bởi vì lúc này Du Dao sẽ ở trong phòng khách chơi trò chơi. Anh ghét hành tây nhưng Du Dao lại thích, lần đầu tiên mua hành về thái, thanh niên trước giờ không biết đến sức công phá của nó cay xè mắt, kính mờ đi vì nước mắt, lại không thể lau bằng tay, đành nâng cánh tay lên lau tạm, thiếu chút nữa đánh rơi kính.
Vợ chồng mới cưới, anh cũng ngại nhờ Du Dao vào giúp, thế mà người vốn đang ở phòng khách chơi trò chơi lại xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh, nói: “Ngửi thấy mùi hành là em biết thể nào anh cũng không chú ý, đúng là mọt sách, chẳng có kỹ năng sống gì cả.”
Dứt lời, cô vươn tay lau nước mắt thay anh, cảm giác mơn man khi ấy giống hệt như bây giờ.
Thời gian như quay ngược, cảnh xưa như tái hiện, anh vẫn là chàng thanh niên muốn lấy lòng vợ bằng tài nấu nướng năm nào, nhưng lại bị một củ hành tây phá bĩnh, song khi anh hơi cúi đầu, mặc cho ngón tay cô xoa má mình, trái tim trong ngực đập thình thịch.
Ngón tay Du Dao chạm vào tóc mai đã bạc trắng của Giang Trọng Lâm. Dường như tóc anh bạc sớm hơn những người khác. Lão Hứa nhà Dương Quân lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng tóc cũng chẳng bạc đến vậy.
Lòng nhói đau, tay cô rời khỏi mặt Giang Trọng Lâm, còn tay kia vẫn không buông.
Cô bỗng nghiêm túc nhìn vào mắt anh, hỏi: “Khi em quyết định lấy anh làm chồng, Dương Quân không mấy ủng hộ, bởi vì anh nhỏ hơn em ba tuổi, bố em cũng không đồng ý, nhưng em vẫn nhất quyết gả cho anh, biết tại sao không?”
Bị cô vợ trẻ nắm tay hồi lâu, thầy Giang dầm mưa dãi gió dần bình chân như vại, anh đáp khéo: “Anh nghĩ vì bố vợ không đồng ý, nên em mới…”
Du Dao bị chặn họng, thấy ngực như nghẹn lại. Cô và bố vốn không hợp nhau, đúng là cô thích lấy việc làm trái ý ông làm thú vui, nhưng nghe anh nói như vậy về chuyện kết hôn thì cô lại không vui chút nào. Thế nên, cô rất không kính già yêu trẻ mà véo thầy Giang một cái.
Tuy đây cũng là một phần lý do, nhưng… “Đấy không phải nguyên nhân chính.” Du Dao nhếch miệng, quay trở về đề tài.
Thầy Giang thầm thở dài, bao dung cơn bực của cô vợ trẻ: “Vậy là năm ấy anh đã nghĩ sai rồi.”
Du Dao tiếp tục: “Bởi vì anh thích em nên lúc đó em mới lấy anh.” Sống hơn hai mươi năm, cô đã từng thích rất nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ ưa chính bản thân mình, cô thường cảm thấy mình chỉ toàn khuyết điểm, chẳng có gì đáng để thích, vậy nên khi gặp Giang Trọng Lâm, nhận ra tình cảm anh dành cho mình, cô vừa kinh ngạc vừa tò mò không biết anh có thể thích cô được bao lâu, thế là cô đồng ý kết hôn với anh.
“Anh có hiểu ý em không?”
“…”
“Ý em là, nếu bây giờ anh không thích em thì em sẽ chuyển đi ngay để anh đỡ phải lúng túng.” Nếu hiện tại anh không giữ cô lại, cô thật sự sẽ đi ngay lập tức.
Ngón tay đang bị Du Dao nắm giật giật, thật lâu sau Giang Trọng Lâm mới đáp: “Em ở lại đi.”
“Được thôi.” Du Dao cười, “Nói sớm thế có phải hơn không, cứ thích im ỉm trong lòng mới chịu.”
Dứt lời, cô khoanh tay ra ngoài, đến cửa phòng bếp lại quay đầu bảo: “Em cảm thấy cụ ông cũng rất đáng yêu, lúc sờ cũng không thấy kỳ lạ.”
Chờ cô đi rồi, thầy Giang xoay người tiếp tục vo gạo, đang dở tay thì bỗng nhận ra, mới nãy cô vừa ghẹo anh sao?
Ôi, lớp thanh niên thật là… Đời này thầy Giang đã dạy dỗ nhiều học sinh, thành phần cá biệt nào cũng đã từng gặp, nhưng anh chỉ bó tay với đúng một người. Tuổi đã cao mà còn bị một bạn trẻ nạt, song anh vẫn không nhịn được bật cười.
Thực ra Du Dao là một người rất dịu dàng, nhưng không giống như anh, sự dịu dàng của cô ẩn trong từng cử chỉ tùy tính. Những gì cô vừa nói, vừa làm chỉ thể hiện đúng một điều, ấy là “Hãy giữ em lại bên anh”.
Không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện người thương bỗng già đi, vừa rồi cô đã nói rõ cho anh biết, cô đã chấp nhận anh rồi.
Chỉ đơn giản là có phần bốc đồng mà thôi, người trẻ tuổi chính là như vậy, có tình thì chuyện gì cũng làm được.
Hai ngày trước, anh nhận một cuộc điện thoại, được cô nhân viên trẻ báo rằng đã tìm thấy vợ của anh. Khoảnh khắc ấy, Giang Trọng Lâm tưởng mình nghe nhầm, anh không hiểu người ở đầu dây bên kia đang nói gì, chén trà trong tay rơi xuống đất, nước bắn ướt giày. Anh không kìm nổi mà hỏi lại: “Cô vừa nói là…?”
Cô nhân viên lặp lại một lần, anh chỉ nghe được mấy chữ “Vợ của ông, Du Dao đã về rồi”, không thể không hỏi lại lần nữa. Nghe hiểu từng chữ, nhưng không tài nào nắm được ý nghĩa, anh chưa bao giờ cảm thấy một câu nói lại khó hiểu đến thế.
Điều anh hằng mong mỏi không bao giờ trở thành sự thật, đến khi anh bỏ cuộc thì nó lại chợt xảy đến. Anh từ từ ngồi xuống, nghe âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia.
“… Vâng, vậy ông hãy sớm đến đón cô Du về nhé, bên chúng tôi sẽ gửi trước một bản thông tin điện tử chi tiết về thủ tục…”
Sau khi gác máy, Giang Trọng Lâm phải ngồi một lúc mới cảm nhận được cái lạnh ẩm trên chân. Anh đứng dậy đi thay quần áo, khi đi ngang qua gương, anh không khỏi dừng bước. Nhìn ông cụ ở trong gương, Giang Trọng Lâm nghĩ, sao cô ấy có thể chấp nhận một ông lão tóc đã bạc trắng đây.
Anh cảm nhận được nỗi xót xa của cái gọi là “cận hương tình khϊếp[1]“, nhưng vẫn nhanh chóng đi đón vợ.
[1] Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng (@leosansutu).
Trước khi đẩy cửa trung tâm anh còn nghĩ, nếu Du Dao không thể chấp nhận anh thì sao, rồi anh lại nghĩ, không chấp nhận thì anh cũng đành bó tay, anh đã già rồi, đâu thể khác được. Khoảnh khắc ấy, anh đã chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng đón nhận mọi lựa chọn và phản ứng của cô.
Kết quả vừa đẩy cửa ra, trông thấy Du Dao ngồi ở nơi đó, anh quên khuấy luôn chuyện này, đưa cô về nhà, thấy cô nằm lên ghế sofa rồi, anh mới dần bình tĩnh lại.
Dù thế nào, Du Dao vẫn còn sống và khỏe mạnh, không gặp phải những khổ cực như anh từng mường tưởng, đây là chuyện tốt.
Cuối cùng anh cũng có thể buông bỏ nỗi niềm đau đáu suốt bốn mươi năm.
Lúc này “nỗi niềm” của anh đang ngồi chơi trò chơi, âm thanh truyền tới phòng bếp, ồn ào mà nhịp nhàng. Chẳng còn những “đau đáu” mà chỉ còn “nỗi niềm” vẫn cứ ràng buộc ở đáy lòng, không cho phép anh buông xuống.
Giang Trọng Lâm rửa tay, lấy hành tây ra thái. Du Dao ngửi thấy mùi hành tây thì nhảy cẫng lên, rón rén lại gần phòng bếp ngó nghiêng, xùy xùy hai tiếng, thấy lão Giang quay đầu, để lộ cặp kính bảo hộ.
Giỏi quá ta ơi, biết đeo kính bảo hộ rồi cơ đấy. Cô lặng lẽ vo tròn tờ khăn giấy trong tay, điềm nhiên quay lại phòng khách, quăng cục giấy vào chính giữa thùng rác.
Lúc hai vợ chồng ăn cơm, Du Dao hỏi: “Em vẫn ngủ ở trên lầu hả?”
“Ừ.” Thầy Giang đáp như không hiểu ý cô.
“… Có phải ai già rồi cũng trở nên cứng đầu không?” Du Dao hất dép sang phía Giang Trọng Lâm dưới gầm bàn.
Thầy Giang nhìn chiếc dép nhung xanh lá mới tinh đang nằm ngửa cạnh chân mình, nuốt cơm xuống bụng rồi hiền hậu đáp: “Đúng vậy.”
Du Dao múc ngay một muỗng hành tây đầy cho anh già cứng đầu ở phía đối diện.