Lúc đứng chờ thang máy, Trình Khác cảm thấy mình đã lạnh cóng tới mức toàn thân cứng ngắc, cơ thịt căng đến mức đau mỏi. Buổi tối chỉ còn một cái thang máy hoạt động, không hiểu có người đi làm ca đêm về nhà hay tầng trên có người muốn đi xuống, đã đứng được mấy phút, thang máy lên đến tầng mười mà vẫn chưa dừng lại.
“Đệt.” Cả người Trình Khác run cầm cập, muốn nhảy qua nhảy lại để cơ thể ấm lên chút, mà chỉ mới nhảy ra hắn đã ngừng lại, giống y như cái cọc gỗ, không nhảy ra nổi, cảm giác giống như đi cà nhắc.
Giang Dư Đoạt kéo khóa áo khoác mình ra.
Trình Khác liếc nhìn y, lập tức hiểu ý,
vì thế chặn lại trước khi y cởϊ áσ khoác: “Không cần!”
Giang Dư Đoạt chần chừ, rồi lại kéo khóa áo lên.
Thang máy đi đến tầng 15 thì dừng, sau đó bắt đầu đi xuống.
Tay trái Giang Dư Đoạt đang bỏ vào trong túi, người nhích nhích lại gần hắn, cùi chỏ chen vào cạnh người hắn: “Đứng sát lại đi.”
Trình Khác có hơi miễn cưỡng, nhích lại bên cạnh hai bước, vẫn nhìn chằm chằm tay Giang Dư Đoạt, chỉ sợ y theo thói quen chưa nói gì đã rút dao ra.
Cửa thang máy mở ra, Trình Khác nhìn thấy tay Giang Dư Đoạt hơi nhấc lên.
Từ bên trong đi ra một cô gái, Trình Khác từng gặp cô nàng, ở tầng 15, hiện giờ có lẽ có việc phải ra ngoài, vừa gọi điện thoại vừa đi ra.
Lúc vừa ngẩng đầu nhìn thấy Giang Dư Đoạt, Trình Khác có thể nhìn rõ cô nàng lùi ra một chút, người dịch về phía sau.
Giang Dư Đoạt trông chẳng giống người tử tế gì, buổi tối lại đứng trước thang máy nhíu mày, dù là ai đi ra cũng sẽ bị y làm giật mình.
Nếu thật sự là kẻ nào đó nguy hiểm, vừa mới đi ra khí thế chắc chắn đã thua Giang Dư Đoạt.
Cô nàng quay đầu lại, nhìn thấy Trình Khác mới thả lỏng, Trình Khác cười với cô nàng, cô nàng có hơi giật mình nhìn Trình Khác: “Anh không lạnh à?”
“Lạnh.” Trình Khác nói, đi theo sau Giang Dư Đoạt vào thang máy, “Chết rét rồi.”
“Mặc như tôi mới không lạnh được.” Cô nàng cười chạy ra ngoài, nhìn có vẻ rất vui.
Một chiếc xe dừng trước cửa tòa nhà, trên xe nhảy xuống một thằng nhóc, cô nàng nhào tới cùng thằng nhóc ôm ấp, sau đó là một trận hôn cuồng nhiệt, đến lúc cửa thang máy đóng lại, hai người nọ còn chưa hôn xong.
“Không tưởng tượng nổi.” Trình Khác cười cười, dựa vào vách tường thang máy nhìn số tầng hiển thị trên màn hình.
Qua khóe mắt có thể nhìn thấy Giang Dư Đoạt đang trầm mặc đứng nhìn cửa.
Trình Khác không hiểu ra sao có chút bực bội, lúc thang máy đến tầng, cửa mở ra, hắn đẩy Giang Dư Đoạt đang định đi ra ngoài trước ra bên cạnh, sau đó xông ra trước, như thể thị uy liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt còn đứng trong thang máy.
Giang Dư Đoạt đứng không nhúc nhích, cửa thang máy bắt đầu đóng lại.
Đệch?
Trình Khác ngẩn người, có cốt khí đó.
Đang lúc định mở mồm ra chửi người, Giang Dư Đoạt giơ tay chắn lại cửa, đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn lạnh căm căm, ngoài lạnh ra thì chẳng cảm nhận được gì nữa, thế nhưng sau khi đã vào trong phòng ấm cúng, Trình Khác chạy vào phòng tắm hắt xì liên tiếp đến mười cái.
“Tôi đ…,” Hắn rửa mặt, lúc đi ra nhìn có hơi choáng váng, “Hắt xì đến mức khó thở luôn.”
“Uống cái nước đường gừng kia đi,” Giang Dư Đoạt ôm lấy con Miu đang thuận chân y bò lên, “Tôi tra thử rồi, thứ kia cảm lạnh uống cũng được, còn có thể phòng luôn.”
“Tôi có gừng à? Không có,” Trình Khác đổ người lên ghế sofa, “Tôi có đường đỏ à? Không nốt.”
Giang Dư Đoạt do dự, lấy một túi đồ từ trong túi áo khoác ra.
Trình Khác nhìn nhìn: “Cái gì đó?”
“Gừng với đường đỏ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ở đâu ra thế?” Trình Khác giật mình.
“Lúc sáng nay quay về đón Miu lấy từ phòng bếp, chỗ tôi có.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn y không nói gì.
Y có lẽ định cầm rồi qua đây nấu uống, kết quả vừa mới vào cửa đã bị đuổi ra ngoài, mãi cho tới tận bây giờ.
“Để tôi đi nấu.” Trình Khác đứng lên, tuy rằng hắn vừa nhìn Giang Dư Đoạt là lại nhớ tới tình cảnh lúng túng vạn phần, thẹn quá hóa giận, thiêu chết tình nhân của mình, nhưng áy náy với y cũng là thật, “Cậu mau chuẩn bị đổ mồ hôi đi, bị đông lạnh chắc cũng một tối…một ngày rồi?”
“Không, trước đó tôi vẫn ngồi trong phòng an ninh nghe bảo vệ kể chuyện mà.” Giang Dư Đoạt cởϊ áσ khoác.
Trình Khác không biết nên nói gì cho phải, cầm túi gừng với đường kia đi vào nhà bếp, nghĩ nghĩ lại quay lại: “Miu một ngày ăn mấy bữa? Hôm nay tôi cho nó ăn ba lần, mỗi lần một nắm nhỏ, có hai lần cho đồ hộp.”
“Cũng gần thế, tôi cũng cho nó ăn bừa thôi, nó dễ lắm, cho từng nào cũng không sao,” Giang Dư Đoạt nhấc con Miu đang treo trên ống quần y thả xuống sofa.
“Cậu… đo lại nhiệt độ đi,” Trình Khác nói, “Trước tiên nấu nước gừng đường đã.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Nước đường gừng.
Đọc tên là biết, chính là nước đun sôi với gừng và đường.
Cho nên hẳn là như hắn nghĩ, bỏ gừng và đường vào trong nước, sau đó đun sôi là được, dù gì mấy thứ đồ phòng bệnh trị bệnh này cũng chẳng cần mùi vị gì.
Hắn nhìn trong túi một chút, ba củ gừng, bốn viên vật thể gì đó màu đỏ nâu, hẳn là đường đỏ.
Đây hình như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đường đỏ.
Hắn hơi do dự, từ trong túi lấy ra một nhúm nhỏ đường bỏ vào miệng.
A!
Ăn ngon quáaa!
Vị ngọt thơm cực kỳ.
Trong túi không có đường vụn nữa, hắn liền bẻ thêm một chút ăn, bẻ hai lần mới phát hiện đường này còn rất cứng, bẻ đến tay dính đầy đường cũng không bẻ ra được.
Hắn cầm viên đường này lên, chần chừ một lúc.
Thế nhưng hiện giờ hắn thật sự có hơi đói bụng, dù sao trong cơn nóng giận mà không ăn tối, giờ chỉ một tí xíu đường đỏ này lại làm cơn đói vốn đã tiêu tan thành linh hồn lay lắt sống lại.
Vì vậy sau khi do dự hai giây, hắn cứ thế cắn lên viên đường.
Ôi ngon thật ấy!!!
Hắn mãn nguyện, lại cắn răng rắc thêm một miếng, được rồi, mới ăn nửa viên, hẳn sẽ không ảnh hướng đến độ ngọt nước gừng đâu…
Hắn xoay người, giơ tay ra sau giá lấy nồi chuẩn bị đun nước.
Động tác này, hắn mới làm một nửa đã dừng.
Giang Dư Đoạt đang đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hắn.
“Tôi đệt, sao cậu không lên tiếng?” Lúc Trình Khác nói, trong miệng còn một đống đường đỏ chưa kịp nuốt xuống, làm mỗi chữ hắn nói đều khó nghe.
“…Cứ ăn hết viên này đi, đường này ngọt lắm, không cần dùng đến tận bốn viên như thế.” Giang Dư Đoạt nói.
“Thôi,” Trình Khác hơi ngại ngùng, vội vàng nuốt nốt đường trong miệng xuống, cầm nồi đi hứng nước, “Tôi chỉ nếm thử mùi vị chút thôi… Có hơi đói bụng.”
“Đồ ăn ngoài anh gọi, sao lại không ăn?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ăn không ngon.” Trình Khác nói.
“Anh đã ăn đâu, đũa vẫn còn sạch.” Giang Dư Đoạt nói, “Đã biết ăn không ngon rồi?”
“Vừa nhìn cái thứ kia một chút nước sốt cũng không có, khẩu vị cũng mất luôn,” Trình Khác đổ đầy nước vào ấm, từ trong túi lấy gừng ra rửa qua, sau đó ném cùng mấy viên đường vào trong nồi, “Tôi thích có thêm chút nước sốt, có thể trộn cơm.”
“Anh cứ đun như thế à?” Giang Dư Đoạt kinh ngạc ngắt lời hắn.
“Làm sao?” Trình Khác vội vàng nhấc ấm nước đã đặt lên bếp gas xuống, “Không phải nước đường gừng à?”
“Để tôi làm đi,” Giang Dư Đoạt đi vào nhà bếp, rửa tay, lấy gừng trong nồi ra, “Cái này cắt nát ra.”
“Sao lại thế?” Trình Khác hỏi.
“Không cắt ra làm sao ra được vị.” Giang Dư Đoạt nói, “Uống không phải là vô dụng à?”
“Vậy cắt nát xong không phải một miệng toàn bã gừng à? Tôi không uống.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, bỏ gừng lên thớt, không chờ hắn phản ứng lại đã rầm một cái, một dao đập bẹp gừng.
Trình Khác bị tiếng động này dọa đến mức suýt nữa ném nồi ra ngoài: “Làm gì đấy?”
“Không cắt nát thì đập một cái, như thế sẽ không phải uống một miệng toàn bã gừng.” Giang Dư Đoạt bỏ một đống gừng đập dập vào nồi.
“À,” Trình Khác bỏ lại nồi lên bếp, “Một củ thôi à?”
“Bỏ hết vào mùi quá nặng, không chịu được.” Giang Dư Đoạt nói.
“Vậy cậu còn lấy ba củ.” Trình Khác bật bếp gas.
“Nghĩ là lấy càng nhiều càng tốt, cho nên tôi mới lấy ba củ…” Giang Dư Đoạt đang nói, di động trong túi vang lên, “Anh cứ đun lên là được, tôi nghe điện thoại… Hứa Đinh?”
“Nghe đi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt nghe điện thoại: “Alo?”
Trình Khác nhìn hai củ gừng còn sót lại, nói thật sắc mặt Giang Dư Đoạt hiện giờ không tốt lắm, vừa mới đầu hắn nghĩ là do lạnh, nhưng vào nhà đã lâu như vậy, mặt mày nhìn vẫn xám xịt, có lẽ là sốt vẫn chưa hạ.
Hắn cầm lấy dao, bỏ hai củ gừng kia lên thớt, học theo Giang Dư Đoạt đập bẹp bẹp hai cái, Giang Dư Đoạt đột nhiên xoay người nhìn hắn chằm chằm, hắn quét qua mặt Giang Dư Đoạt một cái, bỏ gừng vào nồi.
“Thế này ai uống nổi.” Giang Dư Đoạt nói chuyện xong liền chỉ vào nồi, một mặt nhăn nhó.
“Cậu chứ còn ai, người bị sốt.” Trình Khác nói, “Hứa Đinh tìm cậu làm gì?”
“Bảo tôi ngày mai đến xem anh quay video vẽ tranh cát, bảo là hay lắm.” Giang Dư Đoạt nói.
“À, vậy thì đi thôi.” Trình Khác gật đầu, “Đúng thật là hay.”
“Tôi đi có sao không?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Không giống biểu diễn đúng không, có thể sinh ra phiền phức gì không?”
Trình Khác dựa vào tường nhìn y: “Nếu có sao thì cậu không đi à? Cậu không phải nói tôi đi đâu cậu liền đi đấy à?”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Không muốn đi thì đừng đi,” Trình Khác nói, “Hứa Đinh cũng chỉ hỏi thôi, cậu nói với anh ta không đến là được.”
“Tôi đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác thở dài, chuẩn bị từ ngữ trong đầu đến nửa buổi mới mở miệng: “Giang Dư Đoạt.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Tôi không biết cậu như vậy là làm sao,” Trình Khác nói, “Cậu có phải với người bạn nào cũng để ý như vậy không, hoặc là làm cho người ta cảm giác như vậy…”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, có vẻ không hiểu lắm.
“Tôi không thể đối với bạn bè của tôi như vậy, cũng sẽ không làm được đến mức như vậy với bạn bè của mình,” Trình Khác cũng nhìn y, “Tôi đối với cậu, chắc chắn không thể nói một chút tâm tư cũng không có, dù sao…”
Hắn nhìn Giang Dư Đoạt từ trên xuống dưới mấy lần: “Cậu như vậy… đối với tôi mà nói, rất có sức hấp dẫn.”
Giang Dư Đoạt mở miệng như là định nói gì.
“Đáng yêu xinh đẹp gì đó cút mẹ đi, nói thêm lần nữa, nồi nước gừng này mẹ nó cậu cứ dùng mặt mà uống đi.” Trình Khác nói.
“Tôi không phải muốn nói cái đó.” Giang Dư Đoạt nói.
“Vậy tôi nói xong cậu hẵng nói.” Trình Khác nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Đối với tôi mà nói, kiểu canh giữ 24/24 này của cậu, không phải là bạn bè bình thường,” Trình Khác cũng không định nói phức tạp, “Nếu cậu bảo tôi kìm nén không để cậu nhìn ra, vậy cậu cũng đừng để tôi có cơ hội không kìm nén nổi.”
“…A.” Giang Dư Đoạt có hơi mê man nhìn hắn.
“Nếu chỉ là bạn bè bình thường lui tới,” Trình Khác nói, “Nếu cậu không định nói cho tôi tại sao, vậy giữ khoảng cách với tôi một chút.”
“Tôi chỉ là…” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Tôi biết, cậu sợ tôi gặp nguy hiểm,” Trình Khác nói, “Thế nhưng tôi nguy hiểm hay không, cũng không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không cần bảo vệ tôi đến mức này, cậu cứ như thế đã vượt ra ngoài khái niệm bạn bè của tôi rồi, hiểu không?”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, mặt vẫn mê man.
“Cậu còn cứ như vậy, tôi sẽ ngầm thừa nhận cậu có ý gì đó với tôi.” Trình Khác nói.
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt chấn kinh.
“Được rồi, tôi nói xong rồi,” Trình Khác nhìn nước đường bắt đầu nổi lên bong bóng, mùi gừng nồng đậm cũng đã bay lên, “Cậu đi nghỉ một lát đi, đo nhiệt độ xong chưa?”
Giang Dư Đoạt cúi đầu nhìn mình, vỗ vỗ lên người, cặp nhiệt độ từ trong mép áo rơi ra.
Nhưng không đợi cặp nhiệt độ rơi xuống đất, Giang Dư Đoạt đã khom lưng bắt được.
“Phản ứng được đó.” Trình Khác nói.
“38…37 rồi.” Giang Dư Đoạt nhìn cặp nhiệt độ nói.
“38 với 37 cũng chẳng khác mấy,” Trình Khác nói, “Chả hạ sốt đi chút nào.”
Giang Dư Đoạt vẩy vẩy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ một lần nữa.
“Cậu vừa rồi định nói gì?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt suy nghĩ một lúc lâu: “…Tôi quên mất rồi.”
Trình Khác xoay người nhìn nồi nước đường: “Cái này sôi xong là uống được à?”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt trả lời.
“Ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Trình Khác nói.
Nghe thấy Giang Dư Đoạt ra khỏi nhà bếp, hắn chống tay lên bệ bếp rồi thở dài.
Sau khi nước đường sôi, hắn múc hai bát, bưng ra phòng khách.
Giang Dư Đoạt đang ngồi trên ghế sofa, nhìn như đã ngủ.
Thế nhưng lúc hắn nhẹ nhàng đặt bát lên bàn phát ra tiếng động, làm Giang Dư Đoạt đột nhiên mở mắt ra.
“Được rồi,” Trình Khác nói, “Mỗi người một bát.”
Giang Dư Đoạt đứng dậy, ngồi xuống cạnh bàn, sau đó hai người bọn họ cùng nhau nhìn chằm chằm bát nước đường đậm đặc mùi gừng trước mặt.
“Tôi xưa nay chưa từng uống nước đường gừng màu đậm đến thế.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đổ mồ hôi được là được,” Trình Khác nói, “Cậu còn lo béo à?”
“Biết vậy thà uống một bát sữa đông gừng tươi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Uống nhanh đi!” Trình Khác nói,
“Tôi buồn ngủ chết rồi.”
“Chuyện này làm sao nhanh được.” Giang Dư Đoạt thở dài, cầm bát lên, thổi phù phù cho nguội.
Trình Khác cùng y thổi phù phù sắp được mấy phút, mới cẩn thận liếʍ miệng bát một cái, sau đó liền đặt bát xuống: “Tôi không uống, tôi không sốt, để cho cậu đi.”
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn: “Ba củ gừng thả hỏng rồi à?”
Trình Khác không nói gì, nhìn y chằm chằm.
Giang Dư Đoạt cúi đầu từ từ uống hai ngụm, lông mày nhíu lại.
“Cố lên.”Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt tuy một mặt đau khổ nhưng vẫn không dừng lại, chẳng mấy chốc đã uống hết bát nước gừng kia, Trình Khác thấy trên trán y cùng chóp mũi đã đổ một tầng mồ hôi.
“Có hiệu quả đó, đổ mồi hôi rồi,” Hắn đẩy bát của mình qua, “Uống nốt bát này đi.”
Giang Dư Đoạt mặt bất đắc dĩ cầm bát lên, nhắm mắt nhắm mũi uống nốt bát này.
Uống hết nước đường gừng, Trình Khác nhìn giờ, đi vào nhà tắm rửa mặt.
Muộn lắm rồi, mai hắn còn phải đi quay video, mặc dù theo thói quen trước kia, video Hứa Đinh quay hiếm khi quay toàn mặt hắn, hầu hết đều tập trung vào tay, nhưng tình cờ cũng sẽ có một bên góc mặt lọt vào ống kính, hắn không muốn đi ngủ quá muộn, tránh cho tình trạng không tốt, dù gì cũng đang làm việc.
Lúc đi ra, Giang Dư Đoạt lại đang dựa vào ghế sofa ngủ.
Hắn thở dài, vào phòng cầm chăn đệm ra, đặt gối lên ghế, sau đó đắp chăn lên người Giang Dư Đoạt.
“A?” Giang Dư Đoạt mê man mở mắt ra.
“Ngủ đi,” Trình Khác đè vai y lên gối, sau đó nhấc Miu lên để bên cạnh người y, “Tối nay không được đứng dậy, cậu dám đứng, tôi cho cậu một trận.”
“Không thể nào,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh không đánh lại được tôi.”
“Câm miệng ngủ đi!” Trình Khác gào lên một tiếng.
Giang Dư Đoạt nhắm mắt, trở mình, chôn mặt vào bụng con Miu.
Trình Khác vào phòng, đóng cửa phòng ngủ lại.
Sau khi nằm dài trên giường, hắn thở ra một hơi.
Đã nói rõ ràng với Giang Dư Đoạt, cho dù Giang Dư Đoạt có hiểu rõ ràng hay không, lúc nào mới có thể hiểu rõ ràng, hắn cũng đã thả lỏng được ít nhiều.
Nhưng vẫn không nhịn được nhớ lại lời mình nói mấy lần, chỉ lo có câu nào không thích hợp lại để mình rơi vào lúng túng.
Hơn nữa theo thói quen, đêm đó, trong mơ hắn lại nói hết lại một lượt.
Giống như mỗi lần nghe mẹ hắn giảng giải, nói nhiều tới mức làm bản thân tỉnh lại luôn.
Sáng hôm sau ra đến phòng khách, Giang Dư Đoạt nhìn thấy hắn, câu đầu tiên là: “Anh hôm qua nói mơ.”
“Nói gì?” Trình Khác hoảng sợ hỏi.
“Cách một lớp cửa nghe không rõ, chỉ nghe thấy tiếng thầm thì,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh còn nói mơ cơ à?”
Cách một lớp cửa còn có thể nghe thấy, Trình Khác cảm giác mình có lẽ thật sự đang giảng bài.
“Không biết, có lẽ là lần đầu tiên nói.” Trình Khác đi vào phòng tắm.
Giang Dư Đoạt lấy điện thoại qua nhìn, đồ ăn sáng còn khoảng 20 phút nữa mới tới.
“Tôi mua đồ ăn sáng, một lát nữa đến,” y nói vọng vào nhà tắm, “Bánh quẩy sữa đậu nành, được không?”
“Mua cũng mua rồi còn hỏi cái rắm.” Trình Khác từ bên trong nói ra.
Giang Dư Đoạt để điện thoại xuống, đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới tầng.
Trình Khác đêm qua nói mơ rất to, y cũng không phải hoàn toàn không nghe rõ, chỉ có thể nói là nghe không hiểu.
“Rất nhiều chuyện không phải muốn thế nào là có thể làm thế đó!”
“Tôi chỉ là muốn biết! Mèo sao lại rụng lông!”
“Một bữa cần phải ăn bao nhiêu! Thịt rang cái gì!”
Có lẽ còn đọc thơ cái gì “cơ minh”, cái gì “có tiếng”, hay là “hữu sinh” “hữu thanh” gì đó.
*mấy từ này nghe từa tựa nhau nên Tam ca không nghe ra.
Giang Dư Đoạt nghĩ lại thấy hơi buồn cười, y không nói với Trình Khác, Trình Khác da mặt mỏng như vậy, nếu biết nửa đêm nói một đống thứ linh tinh, nhất định sẽ giận chết.
Có điều lúc Trình Khác đọc thơ, giai điệu nghe hay hơn lúc hỏi tại sao mèo lại rụng lông rất nhiều.
Hắn liếc mắt nhìn con Miu, theo lí hiện giờ sẽ không rụng lông, vẫn đang mọc lông, cũng sắp thành một quả cầu rồi…
Ăn đồ ăn sáng xong, Trình Khác gọi cho Hứa Đinh hỏi mấy giờ đến.
“Chuẩn bị một chút, 20 phút nữa đi.” Trình Khác nói chuyện điện thoại xong liền nhìn y, “Còn sốt không?”
“Không sốt, cả tối đều chảy mồ hôi, mới vừa rồi tôi tắm sạch rồi,” Giang Dư Đoạt có hơi bận tâm nhìn chăn trên ghế sofa, “Giặt vỏ chăn đi.”
“Ừ, hôm nay lúc về giặt đi,” Trình Khác nói, “Đổi sang cái khác, vừa khéo có cậu ở đây, có thể bọc vỏ chăn luôn.”
“Anh không phải học được rồi à?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
“Cậu làm bẩn vỏ chăn còn muốn tôi bọc à?” Trình Khác chép miệng.
“À,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Một lát nữa Hứa Đinh lái xe đến đây à?”
“Ừ, anh ta vừa nãy đến đón người mẫu.” Trình Khác nói.
“Người mẫu?” Giang Dư Đoạt ngẩn người, “Vẽ tranh cát còn cần người mẫu à? Vẽ trên người người mẫu à?”
“…….Cậu nghĩ cái gì đấy?” Trình Khác nghe xong thì cười.
“Cần người mẫu làm gì?” Giang Dư Đoạt cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất cao siêu.
“Aiii,” Trình Khác nhìn y, “Ý của cậu cũng không phải là không thể, có điều trình bày cũng không dễ lắm.”
Giang Dư Đoạt chờ Trình Khác nói tiếp, nhưng ánh mắt Trình Khác đã mờ mịt, có lẽ đang suy nghĩ gì đó.
Lúc xe Hứa Đinh đến trước tòa nhà, Giang Dư Đoạt và Trình Khác vừa khéo từ trong thang máy đi ra.
“Ăn sáng chưa?” Hứa Đinh ngồi trong buồng lái, mở kính xe xuống hỏi thăm hai người họ.
“Ăn rồi.” Trình Khác mở cửa ra.
“Anh Trình.” Người đang ngồi trên ghế phụ quay đầu lại.
“Đây là Lâm Húc, người mẫu hôm nay,” Hứa Đinh giới thiệu qua, “Trình Khác chắc cậu biết rồi, đây là bạn anh ấy, Giang Dư Đoạt, gọi Tam ca đi.”
“Tam ca.” Lâm Húc cười cười với Giang Dư Đoạt.
“A.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Lúc nhìn rõ mặt Lâm Húc, y giật mình, đây có lẽ lần đầu tiên trong đời y gặp được người đẹp trai đến vậy, quả nhiên người mẫu trông không hề giống người bình thường.
Ngồi lên xe xong, Hứa Đinh đưa cho Trình Khác mấy tờ giấy: “Mấy chi tiết nhỏ hôm trước chưa chốt được, anh xem lại một chút, chủ yếu là một vài chỗ cần anh và Lâm Húc tương tác.”
“Ừ.” Trình Khác nhận lấy.
“Nhờ anh Trình chỉ bảo, em trước giờ chưa từng quay loại video này,” Lâm Húc nói, “Bình thường chủ yếu đều là quay video bình thường.”
“Không sao, tôi cũng chưa từng quay.” Trình Khác nhìn cậu ta, “Tôi có phải đã xem qua ảnh cậu chỗ Hứa Đinh rồi không? Nhìn có hơi quen.”
“Chắc vậy đi,” Hứa Đinh cười cười, “Chỗ tôi có nhiều ảnh người mẫu lắm.”
“Bình thường ai đẹp trai tôi đều sẽ có ấn tượng.” Trình Khác cúi đầu đọc nội dung trên giấy.
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn Trình Khác.
Lâm Húc này không biết có tính là……. không, có điều đúng là đẹp trai, Trình Khác cũng đã liếc nhìn Lâm Húc đến vài lần.
Mà nói thật, y cũng bội phục Trình Khác, một kẻ chưa từng theo đuổi con gái, lại có thể đem mấy câu khuôn sáo, “Tôi trông cậu thật quen” rồi thì “Chúng ta không phải gặp nhau ở đâu rồi chứ”, nói không hề khiến người ta phản cảm chút nào.
Có lẽ vì lúc nói Trình Khác không hề cười cợt gì, lúc hắn nói ra những câu này, Giang Dư Đoạt không hiểu sao có hơi ngột ngạt, đột nhiên không thể nào liên hệ được hắn cùng với cái người nói mơ cả buổi tối rồi ngay cả nước đường gừng cũng không luộc được cho ra hồn kia.