Ngay lúc Trình Khác lúng túng đến mức muốn giơ tay đập Giang Dư Đoạt ngất đi, nhân viên phục vụ đã đến giải cứu hai người bọn họ.
“Số 23, đến các anh rồi!” Phục vụ hất rèm lên gọi.
“Đi,” Giang Dư Đoạt ngược lại chẳng có cảm giác gì, vui vẻ kéo Trình Khác, “Chúng ta là số 23.”
Cái cửa hàng rách nát gì.
Phục vụ ngay cả câu “số 23, xin mời dùng cơm” cũng không nói, cứ một câu “đến các anh rồi” thô lỗ như thế.
Đến các anh cái gì rồi.
Đến các anh tắm rồi, đến các anh lên xe rồi, đến các anh mua vé rồi…
Có điều lúc đi vào cửa hàng ngửi thấy mùi canh cá chua, Trình Khác tạm thời tha thứ cho bọn họ.
“Muốn loại canh gì?” Phục vụ hỏi.
Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác.
“Có canh gì?” Trình Khác hỏi.
“Chua mặn, chua cay, chua tê cay, tươi chua, chua chát.” Nhân viên phục vụ đọc một lèo.
Có lẽ vì mỗi ngày đều phải nói rất nhiều lần, cho nên đọc cực kỳ thành thạo, tốc độ đọc kinh người, đọc xong Trình Khác ngoài chua và chua, còn lại quên hết.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn chờ một lúc, quay đầu nhìn phục vụ: “Canh chua cay đi, cá quả.”
“Được,” phục vụ gật đầu, “Đầu tiên ghi đơn cho các anh đã, chọn đồ ăn xong gọi tôi.”
Không chờ hai người bọn họ trả lời, phục vụ đã quay người, lao tới một bàn khác đang vẫy tay gọi phục vụ.
“Kinh doanh tốt nhỉ?” Trình Khác hơi ngạc nhiên.
“Ừ, cho nên nhân viên làm mệt chết, Nhị Trọc một năm cũng không làm nổi, nên đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“À.” Trình Khác gật đầu.
“Anh từng đi làm công sao?*” Giang Dư Đoạt hỏi, nghĩ lại liền thay đổi cách nói, “Anh từng đi làm sao?”
*Câu đầu Giang Dư Đoạt dùng từ打工
chủ yếu chỉ dùng làm công, làm thuê cho người khác.
“Chưa từng,” Trình Khác nói, “Là… ở công ty cha tôi làm một thời gian.”
“Làm gì?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
Đây là chuyện Trình Khác không muốn tán gẫu với người khác nhất, ngay cả lúc tự mình nghĩ tới cũng sẽ thấy phiền muộn, nói êm tai là làm ở công ty cha hắn, nói hơi hơi không hay thì là đi theo Trình Dịch, để Trình Dịch dẫn hắn theo, nói khó nghe chính là làm tay chân cho Trình Dịch.
Hắn thở dài khe khẽ: “Làm việc vặt cho Trình Dịch.”
“…À, chẳng trách.” Giang Dư Đoạt có vẻ không giật mình lắm, còn gật gật đầu, “Cũng được, không mệt còn có tiền.”
Trình Khác nở nụ cười: “Đúng.”
“Lương nhiều không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Không lấy lương,” Trình Khác nói, “Lúc cần tiền thì đi lấy, cuối năm chia hoa hồng.”
“À,” Giang Dư Đoạt gật đầu, cầm bút đánh dấu lên thực đơn, “Chẳng trách đồng hồ hơn mười vạn ném là ném.”
“Cái đồng hồ đó,” Trình Khác cười cười, “Là Trình Dịch cho tôi.”
Giang Dư Đoạt trợn tròn mắt nhìn hắn: “Anh ta còn cho anh đồ?”
“Ừ.” Trình Khác nhấp ngụm trà, “Tôi còn tưởng đây là…dấu hiện quan hệ bọn tôi có thể hòa hoãn một chút.”
“Kết quả là dấu hiệu anh bị đuổi ra khỏi nhà, tôi nói không sai chứ, cái đồng hồ kia rõ mới, nhìn ra chưa đeo được mấy hôm.” Giang Dư Đoạt nói, “Thật ra anh cứ như vậy, cho dù không có nhị thiếu gia tranh đoạt gia sản, anh bị cha đá ra khỏi nhà cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Chắc vậy.” Trình Khác nói.
“Có điều anh cũng nên cố sống chết chống đỡ mấy tháng,” Giang Dư Đoạt nói, “Dù gì cũng nhận tiền hoa hồng cuối năm chứ, chỉ cần nhìn anh tiêu tiền như thế, tiền hoa hồng năm ngoái chắc cũng chẳng còn bao nhiêu.”
“Tôi đều…” Trình Khác thật sự không muốn nói, mấy chuyện xấu hổ mất mặt trong quá khứ, nếu là người khác hắn chắc chắn không nói, nhưng Giang Dư Đoạt luôn có thể để hắn yên tâm buông bỏ phòng bị, “Chưa từng được chia.”
Giang Dư Đoạt hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngay lúc định nói, nhân viên phục vụ bê một nồi canh chua cá lớn tới, y cứ như thế cách một nồi canh nóng hổi trừng Trình Khác.
Sau khi phục vụ châm lửa bếp rồi đi, y mới lấy tay quạt quạt cho bớt hơi nóng: “Anh một năm cũng không làm đủ à?”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“Anh sống hai mươi bảy hai mươi tám năm, không đi làm, trong công ty nhà mình làm cùng em trai chưa tới một năm đã bị cha đẻ một cước đá ra khỏi nhà?” Giang Dư Đoạt tổng kết hộ hắn, “Nói anh là rác rưởi cũng thấy có lỗi với rác rưởi…”
Giang Đại Thốn không hổ là lão đại đám lưu manh, nói chuyện thẳng thắn trôi tuột đến mức không mang một tí EQ nào.
Trình Khác cảm thấy bản thân hẳn là nên lúng túng một chút, thế nhưng ngoài ý muốn chỉ là có hơi bùi ngùi, còn có chút buồn cười, cái tổng kết này của Giang Dư Đoạt còn cực kỳ đúng chỗ.
“Đúng,” Trình Khác nở nụ cười, “Tôi làm việc vặt mấy tháng, vừa mới bắt đầu tiếp xúc chuyện kinh doanh, mới bắt đầu có vẻ đã… làm hỏng.”
“Anh cũng không giống người dễ làm hỏng việc,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Có phải em trai anh bẫy gì anh không.”
Trình Khác không nói gì, gõ gõ cái chén không, hắn đương nhiên không làm hỏng, tuy rằng hắn không có hứng thú gì với chuyện kinh doanh, nhưng đã làm sẽ làm tốt.
Nhưng Trình Dịch không cho hắn cơ hội làm tốt.
Giang Dư Đoạt cầm lọ rót rượu cho hắn: “Anh vốn luôn vô dụng, có thể bình an cứ vô dụng như thế đến già, đột nhiên không vô dụng nữa, tự nhiên sẽ có người muốn xử lý chướng ngại.”
Trình Khác liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt, người này ít tuổi hơn hắn nhiều, vậy mà nghĩ được rất nhiều thứ.
“Loại người có tiền như các anh, sống thật mệt,” Giang Dư Đoạt tự rót rượu cho mình, “Vô dụng, cha đẻ không vui, không vô dụng, anh em ruột không mừng.”
Trình Khác cầm chén rượu lên, Giang Dư Đoạt cũng cầm lấy chén của mình.
“Cạn đi.” Trình Khác cụng chén vào chén y, rượu trong ly hất vào nồi canh.
“Tôi thì không sao, tôi không biết tửu lượng của anh, dù gì tôi cũng không muốn khiêng con ma men trở về, xa chết đi được.” Giang Dư Đoạt ngửa đầu nâng chén cạn sạch, đặt lại chén lên bàn, có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hắn.
Vừa nói không muốn khiêng con ma men, vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương, ấu trĩ.
Trình Khác ngửa đầu uống cạn chén rượu, đặt chén xuống ngay cạnh chén y vừa để xuống.
“Yo,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Kɧıêυ ҡɧí©ɧ đấy à?”
“Tam ca,” Trình Khác cũng cười theo, “Tôi cũng không phải chuyện gì cũng vô dụng.”
“Yên tâm, nếu tôi uống say rồi.” Giang Dư Đoạt không rót đầy hai chén, “Không cần anh vác tôi, gọi điện thoại cho Trần Khánh bảo nó lại tha tôi lên xe là được.”
“Vậy nếu tôi say thì sao?” Trình Khác nói.
“Đánh cho anh tỉnh.” Giang Dư Đoạt nói.
Tửu lượng của Trình Khác có lẽ là di truyền từ cha, từ nhỏ đến lớn hắn thấy cha uống rượu vô số lần, xưa nay chưa từng thấy cha hắn uống say.
Hắn cùng nhóm bạn trước đây làm gì cũng sẽ uống rượu, cũng chưa từng say.
Chuyện này hắn giỏi hơn Trình Dịch, tửu lượng Trình Dịch không tốt.
Có điều Trình Dịch cũng chưa từng uống say, từ lúc biết tửu lượng mình không tốt, nó cũng không uống rượu nữa.
Nghĩ lại như vậy, Trình Dịch vẫn hơn hắn.
Hắn đối với chuyện không có lợi cho mình đều không có phán đoán chính xác, mãi mãi sẽ không lựa chọn theo lý trí.
Tỷ như Giang Dư Đoạt.
Hắn nhìn Giang Dư Đoạt đối diện.
Nếu như là Trình Dịch, từ lúc bắt đầu sẽ không hề dính líu gì vào người như Giang Dư Đoạt, mà lúc sau phát hiện Giang Dư Đoạt có gì đó không đúng, càng sẽ không có thêm một giây tiếp xúc.
Mỗi người đều sẽ chia người khác ra làm ba bốn loại, vô tình hay cố ý, Trình Dịch sẽ, chính hắn kiểu thấy ai vừa mắt là thấy người đó tốt cũng sẽ như vậy, dù chỉ là phân Giang Dư Đoạt ra ngoài đám lưu manh đầu đường, thậm chí ngay cả Giang Dư Đoạt cũng sẽ phân “kiểu người như tôi” ở một bên ranh giới, đặt Đại thiếu gia ở bên kia ranh giới.
Trình Khác cầm chén, vẫn giơ lên trước mặt Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy chén cụng vào chén của hắn: “Làm sao, nếu không phải nhìn thấy chén anh đầy tôi còn tưởng anh đòi uống rượu đây.”
Trình Khác cười cười.
Canh cá chua hôm nay ăn thật ngon, cay chua thơm nồng, cá không nhiều xương, rượu cũng uống đã.
Lúc Giang Dư Đoạt tính tiền liếc nhìn hắn: “Không nhìn ra, uống cũng được đó chứ?”
“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.” Trình Khác vỗ vỗ vai y.
Say thì không say, mà chắc chắn là có chóng mặt.
Trình Khác đi ra ngoài quán, vừa muốn hóng mát cho mình tỉnh táo lại chút, mới vừa hít một hơi, đã quay người quay lại quán.
“Sao vậy?” Giang Dư Đoạt đi tới.
“Tuyết rơi rồi.” Trình Khác nói.
“Rơi thì rơi chứ sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Chưa từng thấy à? Có muốn ra ngoài hò hét tí không?”
“… Tôi chỉ là nói một câu, tuyết rơi rồi thôi.” Trình Khác nói.
“Làm anh đông cứng rồi à?” Giang Dư Đoạt nói.
“A.” Trình Khác cười.
“A cái rắm.” Giang Dư Đoạt nhìn cổ áo hắn, “Mặc cũng chẳng ít.”
“Tôi ra ngoài đột ngột quá,” Trình Khác đội mũ lên, kéo khóa áo khoác lên đến tận cằm, sau đó ra ngoài, “Không chuẩn bị kỹ.”
“Yếu ớt,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh mới là đáng yêu xinh đẹp đi.”
“…Tôi con mẹ nó,” Trình Khác quay đầu nhìn y, “Thật sự bội phục cậu.”
Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Ai, tôi cũng không biết, chỉ là quen miệng thôi.”
“Cầu xin cậu lần sau quen miệng nói chuyện khác.” Trình Khác nói.
Con đường này, ngoài xe máy và xe đạp đến xe ba bánh cũng không vào được, muốn đón xe phải đến giao lộ.
Trình Khác rất ít khi ăn xong còn phải tự mình đi bộ nửa con đường rồi đứng ven đường đón xe, lúc chôn đầu giữa gió rét đi ra ngoài, hắn bội phục mấy người tới đây ăn cơm, ai cũng cứ như thế đi ra ngoài, hoặc đón xe hoặc đến bãi đỗ xe chỗ giao lộ kia lấy xe.
Có điều tính ra cũng chỉ là khoảng cách ba mươi năm mươi mét, nhìn người khác đi thật thoải mái, Trình Khác cảm thấy Giang Dư Đoạt nói hắn yếu ớt cũng không sai, chỉ là vẫn tức giận, một thằng đàn ông, trong mùa đông đi nửa con đường như thế cũng còn phải kêu ca.
“Đứng đây gọi xe được không?” Trình Khác đứng ở giao lộ, nhìn xe qua lại.
“Tôi gọi rồi, còn chưa nhận đơn,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động ra, “Sang siêu thị đối diện chờ xem, xe đến không cần quay đầu.”
“Được.” Trình Khác gật đầu, đèn cho người đi bộ chuyển thành màu xanh, hắn đi nhanh sang phía đối diện.
Trời như hôm nay, đi thì vẫn được, đứng lại lập tức có thể đông cứng người.
Đi tới giữa vạch sang đường, gió thổi ào ào, Trình Khác nghe được tiếng, nhưng tai bịt trong mũ, chỉ có thể nghe được đây không phải tiếng gió, có chút chói tai lẫn trong tiếng gió.
Chờ khóe mắt hắn liếc thấy phía bên trái có đèn xe gần đến trước mặt, mới phản ứng được đây là lốp xe phanh gấp ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai.
Giây lát này, trong đầu hắn vậy mà có thể bình tĩnh lóe ra một câu nói.
Tên ngu ngốc này, rẽ phải không giảm tốc độ, trên đất có tuyết không phanh nổi đi.
Trình Khác phản ứng cực nhanh, hắn quyết định lùi về sau, xông về phía trước có thể bị xe lúc phanh gấp trượt bánh chệch đuôi đánh bay người.
Nhưng thời gian không đủ, xe đã cách quá gần rồi.
Chỉ lui một bước, đã cảm giác xe tới bên người.
Trong nháy mắt cảm giác ánh đèn xung quanh sáng đến chói mắt, trước sau phải trái đều là ánh đèn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Sau đó liền cảm thấy cánh tay phải bị kéo mạnh về phía sau, rồi cả người bị kéo chặn lại phía sau.
Sức kéo mạnh như vậy, hắn cảm giác cổ mình gần như không theo kịp thân thể.
Xe gần chạm vào người hắn thì văng ra ngoài, quay đuôi, nằm ngang văng ra xa hơn mười mét, chặn lại ba chiếc xe, lại đánh lái quay về đường của mình, sau đó lái bỏ đi.
Lúc Trình Khác tỉnh táo lại, đã bị Giang Dư Đoạt kéo lên lề đường.
“Đệch.” Hắn có chút sợ hãi không thôi mà nhỏ giọng chửi một câu.
Giang Dư Đoạt không lên tiếng, vẫn nắm chặt cánh tay hắn, một tay khác siết chặt ngực hắn kéo mạnh về sau.
Trình Khác bởi vì vẫn đang ở tư thế lùi, bị y kéo nên hơi đứng không vững, lảo đảo.
“Không sao,” Trình Khác nói, quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt, “Buông tôi ra được rồi.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, vẫn cứ như thế bước nhanh về phía trước.
“Giang Dư Đoạt?” Trình Khác hất mũ trên đầu ra, hét vào lỗ tai y, “Buông tôi ra, không sao mà!”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Trình Khác ngay lúc y xoay mặt lại, nghe thấy tiếng thở của y có chút gấp, tiếng thở như thế, Giang Dư Đoạt hẳn là vô cùng hoảng loạn.
“Lão Tam?” Trình Khác đột nhiên căng thẳng theo, thử gọi lại một tiếng, cũng không hiểu sao lại giơ tay lên chuẩn bị.
Nhưng Giang Dư Đoạt cũng không đột nhiên đánh hắn, mà vẫn cứ kéo hắn về phía giao lộ, kéo đến trước một tòa nhà, mới buông lỏng tay ra.
“Cậu…” Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói cậu phản ứng nhanh thật, Giang Dư Đoạt đã ôm chầm lấy hắn.
Cái ôm này cực thoải mái,
cả người Trình Khác bị kéo về phía trước, lúc định động đậy, cánh tay Giang Dư Đoạt đã ghìm chặt.
“Giang Dư Đoạt?” Trình Khác cực kỳ kinh ngạc.
Nếu như là bình thường, hắn chắc chắn sẽ có tâm tình hưởng thụ, thế nhưng một cái ôm trong tình cảnh này, hắn chỉ có thể nghĩ là Giang Dư Đoạt định cứ như thế ôm hắn nghẹt thở.
Hắn nhanh chóng cong cùi chỏ lên, muốn len cánh tay vào giữa hai người, như thế có thể nhân lúc Giang Dư Đoạt phát lực rồi đẩy ra.
Nhưng Giang Dư Đoạt lại chẳng có bước tiếp theo, cứ ôm hắn bất động.
Cũng không thể nói là hoàn toàn bất động.
Thân thể vẫn rung động.
Trình Khác cảm thấy được.
Cánh tay Giang Dư Đoạt ôm hắn đang run lên, sau đó thân thể cũng run theo.
Mà vẫn thở gấp như trước, cứ như vừa bị quỷ đuổi chạy 10 km xong vừa mệt vừa thở dốc.
Trình Khác mãi đến lúc này mới từ từ phản ứng lại được.
Trạng thái này của Giang Dư Đoạt.
Là sợ hãi.
“Không sao rồi,” Trình Khác hơi do dự, nhấc tay lên ôm lấy y.
Cách áo khoác dày, cánh tay vậy mà vẫn có thể cảm thấy thân thể Giang Dư Đoạt đang run lên.
“Không sao,” Trình Khác không biết an ủi người khác, từ trước tới nay cũng chưa từng an ủi ai, càng chưa từng đυ.ng phải tình huống như Giang Dư Đoạt, hắn cũng không rõ Giang Dư Đoạt rốt cuộc đang sợ cái gì, chỉ có thể lặp lại câu này, “Không sao.”
Giang Dư Đoạt vẫn không phản ứng, chỉ là nắm chặt tay, gắt gao túm lấy áo hắn.
“Không sao rồi, không sao,” Trình Khác thật sự bội phục chính mình, quanh đi quẩn lại có mỗi một câu như thế, hắn lại giơ tay vỗ nhẹ trên lưng Giang Dư Đoạt, trong đầu cố tìm từ, suy nghĩ tốt xấu gì đó một câu khác, mà lúc mở miệng vẫn như cũ, “Không có chuyện gì…”
Thôi ngậm miệng đi.
Trình Khác không nói gì nữa, chỉ là vẫn vỗ nhẹ lên lưng Giang Dư Đoạt.
Trôi qua khoảng hai phút, Giang Dư Đoạt có vẻ vẫn không khôi phục trạng thái bình thường, Trình Khác cảm giác cứ ôm như thế một lúc nữa sẽ có người tới nhìn, vì thế cố giật giật áo y.
Giang Dư Đoạt giật giật.
Trình Khác nhanh tay lại giật giật, lúc cánh tay Giang Dư Đoạt có hơi lỏng ra, hắn đẩy Giang Dư Đoạt ra.
Nhưng Giang Dư Đoạt bắt được ống tay áo hắn, nhìn hắn chằm chằm.
“Là tôi,” Trình Khác lập tức nói, “Trình Khác, là tôi Trình Khác.”
Chỉ lo nói chậm chút Giang Dư Đoạt sẽ cho một đấm đến.
Sau khi nói xong Giang Dư Đoạt vẫn chẳng phản ứng gì, cứ nhíu mày như thế, ánh mắt rất hỗn loạn.
“Giang Dư Đoạt?” Trình Khác cẩn thận nâng mặt y lên, nhẹ nhàng lắc một chút, “Ê, là tôi.”
Hơi thở Giang Dư Đoạt rốt cuộc cũng thay đổi, bắt đầu không thở gấp như vậy nữa.
“Không sao rồi.” Trình Khác nói.
Cút mẹ mày đi, có từ nào khác nữa không.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
Trình Khác không nói được cảm giác hiện tại là gì, ngoại trừ chút sợ hãi mơ hồ, nét mặt Giang Dư Đoạt làm cho hắn thấy khó chịu.
Nỗi sợ hãi này là thật.
Giang Dư Đoạt thật sự bị một loại nỗi sợ nào đó bao vây.
“Nói gì đi,” Trình Khác nâng mặt y lắc nhẹ.
Giang Dư Đoạt không nói gì, vẫn nhìn hắn.
Trình Khác đưa ra quyết định, hắn chắc chắn quyết định này là dựa trên mục đích kéo Giang Dư Đoạt về hiện thực, nhưng cũng không phủ nhận bên trong còn có ý nghĩ khác.
Có điều trước mắt, hắn cũng chẳng còn biện pháp gì nữa, hắn không dám tát cho Giang Dư Đoạt một cái, hắn sợ lại tạo ra một trận đánh lộn đầu đường nữa, huống hồ trong túi Giang Dư Đoạt còn có dao.
Hắn hắng giọng một cái.
Tại sao lại phải hắng giọng, hắn cũng không biết.
Nói chung là hắng giọng một cái.
Sau đó, hôn một cái lên trên môi Giang Dư Đoạt.
Tỉnh lại đi nào, xinh đẹp đáng yêu!
Môi Trình Khác vừa mới rời đi, Giang Dư Đoạt đột nhiên đẩy hắn ra.
Phía sau là tường, Trình Khác cứ thế đυ.ng vào tường.
Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn mấy giây, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Anh làm gì thế?”
“Tôi đệch,” Trình Khác nhìn mắt y rốt cuộc cũng có tiêu cự, quả thực mừng rỡ vô cùng, “Cậu không sao chứ?”
“… Không sao,” Giang Dư Đoạt nói xong, một lúc sau lại hỏi, “Con mẹ nó anh hôn tôi?”
“Ừ,” Trình Khác nói, “Cậu nếu cứ bất động như thế, tôi con mẹ nó còn định làm cậu ngay giữa đường đây.”
Giang Dư Đoạt trầm mặc, nửa buổi mới thở dài: “Làm tôi sợ chết.”
“Sao?” Trình Khác hỏi.
“Anh sang đường không nhìn à!” Giang Dư Đoạt gào lên.
“Aiiiii đệt!” Trình Khác bị tiếng gào của y làm sợ đến mức va vào tường, “Cậu hét cái gì!”
“Xe đến anh không nhìn thấy à!” Giang Dư Đoạt lại gào lên lần nữa.
“…Tôi không thấy.” Trình Khác nhìn thấy phía đối diện có người nhìn lại, hạ thấp giọng, “Tôi còn đang đội mũ mà, lại nói tôi cũng không nghĩ thời tiết này còn có người lái xe như thế.”
“Nếu tôi không kéo anh, anh đã bị đâm chết!” Giang Dư Đoạt nói.
“Cũng không chắc… có thể đâm đến mức chết.” Trình Khác nói đến mức mất sức, chủ yếu là không biết nói thế nào Giang Dư Đoạt mới nguôi giận.
Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên nở nụ cười: “Ông nội nhà anh.”
Lúc Trình Khác nhìn thấy nụ cười của y mới xem như là nhẹ nhõm, sửa lại quần áo: “Cám ơn.”
Điện thoại Giang Dư Đoạt vang lên, xe bọn họ gọi đã tới, không thấy ai.
“Đến ngay, bọn tôi ở bên kia đường.” Giang Dư Đoạt nói, cúp điện thoại xong nhìn Trình Khác, “Xe đến rồi, đi thôi.”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
Lần này lúc qua đường, Giang Dư Đoạt đi bên trái hắn, qua được nửa đường, Giang Dư Đoạt lại vòng sang bên phải hắn.
Trình Khác có hơi buồn cười, nhưng cũng cảm động đến mức mũi hơi cay.
Cho dù nguyên nhân của Giang Dư Đoạt là gì, trong lòng hắn cũng mềm xuống như một cái lòng đỏ trứng.
Từ hôm đánh nhau đó, hai lần bọn họ ngồi chung xe, Giang Dư Đoạt đều ngồi ghế phụ, lúc này Trình Khác lên xe ngồi vào ghế sau, Giang Dư Đoạt cũng đi tới, ngồi bên cạnh hắn.
Sau khi xe chạy, Giang Dư Đoạt lại nhìn ra ngoài cửa xe một lúc, còn quay lại nhìn mấy lần, sau đó thò tay vào túi.
Trình Khác đang định nói, nhìn thấy Giang Dư Đoạt từ đâu đó lấy ra một tấm vỏ thuốc lá cùng một cây bút, hắn nghiêng đầu, nhìn cửa kính cười.
“Cười cái rắm.” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng nói, cúi đầu viết lên trên vỏ thuốc lá.
“Viết gì thế?” Trình Khác nhỏ giọng hỏi.
“Biển số xe.” Giang Dư Đoạt viết lên trên vỏ thuốc một chuỗi chữ cái và số.
“Cái xe vừa nãy?” Trình Khác giật mình.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu, bỏ giấy đã viết xong và bút lại vào túi, “Không viết lại tôi sợ hai ngày sau sẽ quên mất.”
Đừng nói hai ngày nữa, Trình Khác cảm giác mình ngay một giây sau sẽ quên.
Không, hắn căn bản chưa từng nhớ.
Giang Dư Đoạt ở dưới tình huống như vậy thế mà còn nhớ được biển số xe.
Tài xế bỏ đĩa vào máy, lúc nhạc vang lên Trình Khác cảm động một hồi.
Rất ít khi gặp xe mà tài xế không bật radio giao thông, không nghe bình thư, không nghe hài kịch cũng không nghe âm nhạc gì đó, mà lại bật một đĩa nhạc guitar.
Hắn và Giang Dư Đoạt đều không nói gì nữa, dựa vào ghế ngồi ung dung nghe nhạc.
Mãi cho tới khi xe lái tới con phố hắn ở, Giang Dư Đoạt mới tiến tới cạnh tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa rồi thật sự hôn tôi à?”
Nghe giọng nói, Trình Khác đoán chắc y đã nhịn câu này một đường thật sự không nhịn nổi nữa rồi.
“Đúng,” Trình Khác cũng tiến tới bên tai y nhỏ giọng nói, “Tình huống đặc biệt đối xử đặc thù, dù sao cũng không phải lần đầu hôn.”
“…À.” Giang Dư Đoạt nhíu mày nhìn hắn.