Tiểu Nguyệt Nha

Chương 23: Có Nghe Thấy Tôi Nói Gì Không?

Mấy bạn học đang ở ngoài cũng lục đυ.c vào lớp.

Sau khi chuông vào học vang lên, Tô Tuệ không thể quay xuống đằng sau được nữa, trước khi quay lên còn khoa trương nói một câu: “Chú Nhạc tốt thật đó.”

Nhạc Nha không nói nên lời.

Cô không thể giải thích được, chuyện này một khi đã nói ra thì sẽ không chống đỡ được sự hiếu kì của hai cô bạn mất, cả hai sẽ liên tục hỏi cô cho mà xem.

Cứ để hai người họ nghĩ vậy cũng được.

Nhạc Nha thở dài, cất bánh ngọt vào trong hộp giấy, sau đó bỏ vào hộc bàn, xong lại lấy tấm thiệp kia ra.

Đúng như những gì Tô Tuệ đã miêu tả, tấm thiệp rất tinh xảo.

Mặt trên không viết gì cả, nhưng ở phần đề tên người gửi không phải là tên thật mà là tên tài khoản wechat của Trần Dạng, nên lúc nãy cô chỉ vừa liếc mắt qua là nhận ra ngay.

Bởi vì cô không quen ai chỉ đặt tên tài khoản với một chữ cái như vậy ngoại trừ anh, bạn bè trong lớp càng không thể.

Giáo viên lớp tự học buổi tối đang ngồi trên bục giảng.

Nhạc Nha nghĩ nghĩ, lấy ly trà sữa ra.

Bởi vì thời tiết đang trở lạnh, nhiệt độ ở mức bình thường, nên uống lúc này cũng không thay đổi gì, hương vị vô cùng ngọt ngào.

Tối nay bài tập không nhiều lắm.

Nhạc Nha đã giải đề được một nửa, là dạng đề quan trọng, tương tự như đề thi tháng lần trước.

Cô không khỏi nhớ đến bài thi toán thầy giáo mượn của Trần Dạng, lúc đó cô lấy bút máy viết lên bài thi, dù đã xóa đi rồi, nhưng không biết Trần Dạng có chú ý đến không nữa.

Nhạc Nha mân mê môi mình.

Có lẽ tối nay xảy ra hơi nhiều chuyện nên tâm tư cô dành cho bài tập không nhiều lắm.

Cả buổi trời cô mới thở dài, loại bỏ hết mọi ý nghĩ trong đầu.

*

Sau khi tan tiết thứ ba của lớp tự học buổi tối.

Nhạc Nha thấy khát nước, vì uống trà sữa không hề đã khát chút nào, vẫn mang theo vị ngọt của đường, nên cô uống được nửa ly là cảm thấy trong miệng mình tràn ngập vị ngọt.

Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Đi lấy nước à?”

Nhạc Nha đáp: “Ừ.”

Phòng lấy nước trong trường một năm bốn mùa đều có nước lạnh lẫn nóng, tầng nào cũng có, để học sinh tiện sử dụng.

Nhạc Nha thích uống nước ấm, nên bình thường hai ba tiết sẽ đi lấy một lần, bình nước nhỏ có hình con thỏ, thân bình tròn tròn mập mập, chỉ cần cầm lỗ tai màu hồng phấn là có thể xách lên.

Phòng lấy nước hơi đông người, phải xếp hàng.

Nhạc Nha không quen mấy cô ấy, đứng phía trước có khoảng ba bốn nữ sinh, đều quen biết nhau, nên nói chuyện rất rôm rả.

Nữ sinh tóc ngắn nói: “…Gần đây không thấy cậu ta có động tĩnh gì, không biết có phải thất bại rồi hay không, dù sao cũng đã theo đuổi hai năm rồi, vậy mà cậu ta vẫn kiên trì như vậy, thật khiến người ta phải mở to mắt nhìn.”

Nữ sinh tóc dài nói: “Người ta xinh đẹp vậy mà cũng không làm gì được, còn tụi mình chỉ có thể nhìn lén thôi, dù sao cậu ấy cũng không học chung lớp với tụi mình.”

“Ý chí sắt đá ghê.”

Nhạc Nha không hiểu sao lại cảm thấy người họ đang nói tới chính là người mà cô quen biết.

“Mà tớ thấy cậu hay lang thang qua dãy hành lang ở bên lớp người ta hoài.” Nữ sinh tóc ngắn trêu chọc nói: “Đi nhìn cậu ấy à?”

Nữ sinh tóc dài nói: “Tớ chỉ đi ngang qua thôi, không phải cố tình mà.”

Nữ sinh tóc ngắn bật cười: “Cậu nói vậy mà tớ tin à, ha ha ha, mỗi ngày đều đi ngang qua đó bốn năm lần, lần này còn đi nhiều hơn trước, nói không phải đi nhìn Trần Dạng thì ai thèm tin chứ?”

Nữ sinh tóc ngắn với tóc dài đều học lớp 19, lớp của hai cô nàng với lớp 17 bị ngăn cách bởi lớp 18, khoảng cách giữa hành lang hai lớp cũng rất gần, nên có rất nhiều nữ sinh nguyện ý đi ngang qua hành lang của lớp 17.

Lớp 17 là lớp nổi tiếng trong trường.

Nhất là Trần Dạng.

Mỗi khi kết thúc kì thi quan trọng, hạng nhất toàn trường sẽ lên bục phát biểu, và đương nhiên lúc nào cũng là Trần Dạng rồi.

Huống chi, những chuyện bát quái kia có ai mà không biết.

Thời học sinh thì những nam sinh như vậy sẽ hấp dẫn người ta nhất, lúc các nữ sinh đi ngang qua còn có thể nhìn thấy đầu vàng và đầu đỏ chói mắt kia.

Giữa tổ hợp đó, mái tóc đen của Trần Dạng lại vô cùng đặc biệt.

Cũng từng có người nhìn thấy Trần Dạng hút thuốc, cũng từng có người thấy anh đánh nhau, trong nháy mắt không thể hình dung nổi cảm giác lúc đó sẽ như thế nào.

Nhạc Nha nghe xong, quả nhiên là đang nói đến Trần Dạng.

Cô không ngờ đi lấy nước còn nghe thấy mấy chuyện bát quái này.

Tạ Khinh Ngữ đứng sau lưng đẩy nhẹ vào lưng cô, Nhạc Nha quay lại, Tạ Khinh Ngữ chớp mắt mấy cái, ghé sát lại hỏi nhỏ: “Mấy cậu ấy thật sự đang nói đến Trần Dạng à? Sao tớ nghe thấy giống như là đang…”

Lời còn lại cô không nói ra, dù sao cũng là học sinh do nhà Nhạc Nha tài trợ, lỡ đó là nói dối thì cô sai lầm mất.

Nhạc Nha lắc đầu, không nói gì.

Tạ Khinh Ngữ nói tiếp: “Tụi mình nghe tiếp đi.”

Hai người bọn cô vừa từ cơ sở chính chuyển qua, thiếu thốn tin tức vô cùng nghiêm trọng.

Nhạc Nha đợi cả buổi, cuối cùng cũng đến phiên nữ sinh tóc ngắn lấy nước.

Đợi nãy giờ cũng sắp phải vào lớp rồi.

Chỉ là lúc mấy nữ sinh quay đầu chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Nhạc Nha liền khựng lại.

Tuy đèn trong phòng lấy nước không sáng lắm, nhưng cũng đủ để thấy làn da trắng trẻo của cô, hoàn toàn khác biệt với làn da của bọn họ, nhìn sơ qua cũng biết cô dưỡng da rất kỹ.

Nhất là nữ sinh đứng trước Nhạc Nha, cô ấy có thể nhìn rõ nhất, thậm chí còn cảm giác được da mặt của Nhạc Nha trắng mịn thế nào.

Mấy nữ sinh thích nhất là làn da không tì vết này.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Nhạc Nha cười cười xấu hổ.

Cô chỉ cười nhẹ, nhưng đối phương lại sững sờ.

Chủ đề thoáng cái dừng lại, nữ sinh tóc ngắn cũng cười, lúc chuẩn bị ra ngoài bị vấp té một chút, xẩy chân ngã về phía trước.

Nhạc Nha không phản ứng kịp, bị cô bạn đó đẩy vào người lảo đảo, nếu không nhờ Tạ Khinh Ngữ đỡ lấy thì đã té từ lâu rồi, nhưng đồ đeo trên tai thì lại rơi xuống đất.

Nữ sinh tóc ngắn đứng thẳng lại, rối rít xin lỗi: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, không phải tớ cố ý đâu, cậu không sao chứ?”

Cô ấy đang nói gì vậy?

Tai Nhạc Nha ù ù, cảm giác không đúng lắm, đưa tay lên tai mới phát hiện máy trợ thính biến mất rồi, cô không nghe thấy gì hết.

Thanh âm xung quanh giống như cách một lớp tầng sa, vô cùng ầm ĩ.

Đã lâu rồi cô không có cảm giác này, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.

Nhạc Nha vội cúi đầu xuống đất tìm kiếm, sau đó nhìn thấy nữ sinh tóc ngắn vẫn đang nói gì đó, cô nhịn không được nắm chặt tay của Tạ Khinh Ngữ.

Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Sao vậy?”

Nhạc Nha không nghe rõ cô ấy nói gì, khuôn mặt trắng bệch nghiêm trọng nói: “Máy… máy trợ thính… mất rồi…”

Nghe vậy, Tạ Khinh Ngữ giật mình.

Cô ấy vội vàng đẩy nữ sinh tóc ngắn ra, nói: “Cậu tránh đường trước đã, để tôi tìm đồ, có gì lát nữa nói sau.”

Nhạc Nha cũng ngồi xổm xuống tìm.

Bên ngoài phòng lấy nước có nhiều vũng nước nhỏ, hơn nữa ở đây cũng không có đèn sợi đốt, chỉ có thể lấy tay sờ soạng xung quanh để tìm.

Nhạc Nha chỉ sợ máy trợ thính rơi qua lan can hành lang rồi.

Đã nhiều năm rồi cô không có cảm giác bất lực này, do đã đeo máy trợ thính trong khoảng thời gian lâu dài, nên không thể chấp nhận nổi một thế giới hoàn toàn không có chút âm thanh nào.

Mà ngay cả giọng nói của Tạ Khinh Ngữ, cô cũng không nghe thấy.

Nữ sinh tóc ngắn ngồi xổm xuống, “Mấy cậu đang tìm gì vậy? Tớ có thể giúp gì không? Thật sự vừa rồi tớ không có cố ý đâu.”

Tạ Khinh Ngữ nói: “Một cái máy trợ thính.”

Không biết ai đổ nước ra sàn, từng vũng từng vũng nhỏ, cô sợ máy trợ thính rơi vào đó, sẽ bị hư mất.

Vì đồ nhỏ nên có thể văng đi rất xa.

Nhạc Nha nhìn một vòng, chợt phát hiện đồ cần tìm cách đó không xa.

Mắt cô sáng lên, tim đập nhanh hơn, đang muốn giơ tay ra lấy thì có ngón tay thon dài nhặt máy trợ thính lên.

Cô ngẩng đầu, là Trần Dạng.

Trần Dạng cách cô không xa, ngồi xổm đối diện cô.

Nhạc Nha chỉ thấy miệng anh khép mở vài giây, hình như đang nói gì đó, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy gì.

Trần Dạng mở lòng bàn tay ra, đưa đến trước mặt cô.

Phía sau anh là vô số ánh sáng hắt ra từ dãy phòng học, như những ngọn đèn đầy hoa mỹ, bầu không khí cũng dần yên tĩnh lại.

Nhạc Nha hoàn hồn, đưa tay qua lấy máy trợ thính trong lòng bàn tay của anh, đầu ngón tay chạm vào làn da của anh, cảm giác như đang bị phỏng.

Cô thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Ngay cả giọng nói của mình cũng không thể nghe thấy, loại cảm giác này thật đáng sợ, cô xoa xoa máy trợ thính vào áo rồi đeo lên.

Sau đó cô mới nghe thấy tiếng xin lỗi của nữ sinh tóc ngắn sau lưng mình.

Những từ đó hòa vào trong lỗ tai của cô, dù lộn xộn loạn xoạn, nhưng cô cũng nguyện ý nghe cả đời.

Trần Dạng hỏi: “Có nghe thấy tôi nói gì không?”

Nhạc Nha thả lỏng, “…Có.”

Tất cả các giác quan giống như đều tập trung vào lỗ tai, thanh âm vô cùng rõ, thậm chí còn mang theo cảm giác đặc thù.

Trần Dạng nhìn sắc mặt trắng bệnh của cô lấy lại vẻ hồng hào thường ngày.

Anh ma xui quỷ khiến vươn tay ra, mãi cho đến khi chạm đến bên tai của cô, nhẹ miết lên vành tai của cô, tinh tế tỉ mỉ, cảm giác vô cùng mềm mại.

Cô gái nhỏ giật mình, mở to mắt.

Trần Dạng làm như không có gì thu tay lại.

Tạ Khinh Ngữ ở sau lưng nghe thấy tiếng nói chuyện, xoay người lại, “Tìm thấy rồi à?”

“Ừ.” Nhạc Nha đáp.

Cô đứng lên, nữ sinh tóc ngắn cũng không ngờ có cơ hội được nhìn thấy Trần Dạng đang ở gần mình, lời nói như bị mắc nghẹn trong cổ họng.

Nhạc Nha nói: “Không sao đâu.”

Đối phương hoàn toàn không cố ý, cô có thể cảm nhận được.

Phòng lấy nước vốn rất nhỏ, người ở bên trong muốn ra ngoài rất dễ bị vấp ngã, không chừng là do đối phương bị giật mình nữa.

Nữ sinh tóc ngắn thở phào, “Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm.”

Cô ấy lén nhìn Trần dạng, sau đó kéo tay chị em tốt của mình chạy đi, mãi cho đến khi cách một khoảng xa, cô ấy mới không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Động tác vừa rồi… Cô ấy có chú ý đến.

Nhạc Nha cũng quay đầu lại, phát hiện Trần Dạng đã đi rồi.

“Nhìn gì đó.” Tạ Khinh Ngữ sờ tai cô, “Sao rồi, lúc nãy có sợ không?”

Nhạc Nha lắc đầu, “Không sao.”

Tạ Khinh Ngữ xoa ngực, hồi nãy cô ấy giật cả mình, sợ máy trợ thính bị người đến người đi đạp phải, cũng may là tìm lại được.

Cô ấy hỏi: “Người hồi nãy không phải là Trần Dạng à?”

Nhạc Nha cúi người lấy nước, nghe vậy liền ừ một tiếng.

Tạ Khinh Ngữ nói: “Không ngờ lại là cậu ta thật, hồi đó tớ còn không tin, lần trước nhận nhầm người một phần cũng là vì tớ, còn hại cả cậu nhầm theo nữa.”

Lúc nghe Nhạc Nha kể lại chuyện xảy ra trước cửa phòng bảo vệ, cô ấy đã cảm thấy kịch tính quá trời.

Sau khi lấy nước xong, cả hai cùng về lớp.

*

Sắp đến giờ vào học, tất cả các học sinh đều trở về lớp.

Trần Dạng cũng đi vào từ cửa sau.

Nghe thấy động tĩnh, Ngô Á Mật cắn cắn môi, quay đầu hỏi: “Mấy cậu mới đó mà đã ăn xong bánh ngọt rồi hả?”

Lương Thiên chăm chú chơi điện thoại.

Nghe thấy câu hỏi đó, cậu ta quay lại nhìn Trần Dạng đang cúi đầu làm bài tập, đáp: “Ừ, bánh cũng có lớn lắm đâu, ăn được mấy tiếng chứ.”

Ngô Á Mật muốn nói là cô ta không hề thấy họ ăn bánh.

Nhưng Lương Thiên đã nói vậy rồi, cô ta sẽ không bao giờ có được câu trả lời chính xác, cho nên vẫn không hỏi.

Giáo viên môn Sinh đi vào lớp.

Ngô Á Mật vội vàng quay đầu lại.

Lương Thiên muốn hỏi Trần Dạng trước đó đã mang bánh ngọt đi đâu, nhưng cuối cùng cũng kiềm nén được tò mò trong lòng, chỉ sợ hỏi anh rồi lại đắc tội với anh thôi.

Nhưng nghĩ lại thì, thế nào cậu ta cũng sẽ biết được chút gì đó.

Nghe thấy từ bánh ngọt, Triệu Minh Nhật ghé qua hỏi: “Bánh ngọt mắc như vậy, chỉ có dòng dõi quý tộc chính thống mới được ăn thôi.”

Dù tiền cậu ta có nhiều đến đâu, cũng ít khi ăn sang như vậy.

Bánh ngọt lớn cỡ đó, cậu ta cắn hai ba miếng là đã ăn xong rồi, không có lợi ích gì cả, nhiêu đó tiền còn ăn được nhiều món ngon hơn.

Lương Thiên chớp mắt, đè giọng xuống, “Sao cậu nói nhiều vậy.”

Cậu ta nhìn người ngồi bên cạnh mình, Trần Dạng đang xem đề, nhưng khóe môi khẽ nhếch, có thể thấy rõ tâm tình của anh không tốt lắm, dường như đang bực bội gì đó.

Triệu Minh Nhật bĩu môi.

Lương Thiên nhéo cậu ta một cái, viết ra giấy một hàng chữ rồi chuyền qua cho cậu ta: “Dạng ca mua bánh mắc như vậy chắc chắn là có lý do của mình.”

Triệu Minh Nhật không lên tiếng, tuy rằng chẳng hiểu gì sất.

Giáo viên môn Sinh trên bục giảng đột ngột nhìn qua, Lương Thiên với Triệu Minh Nhật cũng không nói chuyện nữa, dứt khoát mượn sách che mắt thầy để chơi điện thoại.

Mãi cho đến khi học được nửa buổi tự học, hai người mới bắt đầu tác nghiệp.

Lương Thiên không biết cách giải, năn nỉ Trần Dạng cho mình chép bài, “Đề này khó quá đi, Dạng ca à, tôi không chép đâu, cậu cho tôi liếc nhìn một chút thôi cũng được.”

Trần Dạng không ngẩng đầu lên, “Trong sách có công thức.”

Nghe vậy, Triệu Minh Nhật còn chen vào nói: “Ai bảo cậu không nghe giảng.”

Lương Thiên tức giận nói: “Làm như cậu có nghe giảng vậy, không giống như tôi, có bản lĩnh thì cậu đừng…”

Lời còn chưa nói xong, cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra.

Chủ nhiệm lớp Chu Minh Xuân không biết đứng ở bên ngoài từ lúc nào, cũng không biết đã nhìn qua đây bao lâu, có thể mấy hành động khi nãy thầy đều đã thấy hết rồi.

Khung cảnh này vừa lộn xộn lại vừa có chút khẩn trương.

Lương Thiên im miệng, cúi đầu lật sách.

Chu Minh Xuân nhìn chằm chằm bọn họ một lát, mặt không cảm xúc, sau đó mới chuyển hướng sang Trần Dạng, lông mày hơi nhíu lại.

Thầy nói: “Trần Dạng, em ra đây một chút.”

Thanh âm hơi nặng nề.

Ngô Á Mật ngồi ở đằng trước lập tức căng thẳng.

Lương Thiên lật sách, hơi kinh ngạc, tại sao chủ nhiệm lớp lại gọi Trần Dạng ra ngoài, hơn nữa nghe giọng thầy có gì đó là lạ.