[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 77

“HOG chính thức xác định các thành viên tham gia Quốc tế Invitational của đội 1, Youth, Banana, Kay, Simba.”

“Hai huấn luyện viên, Lại Hoa cùng Kỳ Túy.” Hạ Tiểu Húc khép danh sách lại, “Các nhân viên đi theo còn có tôi và thầy cố vấn tâm lý, và mấy người ban hậu cần, tới Florida, không mang phiên dịch, tiếng Anh không tốt thì không cần lạc đoàn là được, thời gian đã được xác định, giờ giấc thi đấu đều được gửi vào nhóm, tự các cậu xem.”

Vu Dương cầm điện thoại lên xem.

Lại Hoa đã sớm nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ hành trình, giải thích luôn thay bọn họ: “Bất kể là tiền thưởng của giải, hay là nhìn vào việc sắp xếp lịch thi các trận đấu, thì lần này trọng tâm vẫn đều đặt ở trận Squad.”

“Ngày đầu tiên là đấu Duo, tổng cộng năm trận, mà cũng chỉ có năm trận, gói gọn trong một ngày.”

“Ngày thứ hai và ba là trận Squad, tổng cộng là mười trận, mỗi ngày đánh năm trận, đánh trong hai ngày là kết thúc.”

“Ngày cuối cùng là thi đấu biểu diễn Solo, tổng cộng bốn trận, kết thúc cùng ngày.”

Bốc Na Na nhìn lịch thi đấu mà lắc đầu một cái: “Lại là chạy Marathon cự li dài.”

“Vẫn được, cắt bớt Solo cùng Duo, áp lực ít đi nhiều.” Lại Hoa nhìn Kỳ Túy, “Dự bị, được căn cứ team lâm thời sắp xếp, cậu nghỉ ngày đầu, ngày thứ hai cho lên sân thay Tân Ba, ngày thứ ba thứ bốn thì nghỉ.”

Dự bị im lặng nghe, ngẩng đầu lên nói: “Ông đây vì thi đấu đã trúng một đao, mà cậu để tôi đánh một ngày? Còn là ‘cho’?”

Lại Hoa vung vung tay: “Chớ nói chuyên nghành với tôi, đây là bọn tôi cân nhắc mãi mới đưa ra được quyết định, Youth cũng đồng ý.”

Kỳ Túy nghe vậy nhìn Vu Dương, Vu Dương vẫn không nói gì chỉ cúi đầu xem điện thoại, thầm chấp nhận.

Kỳ Túy là một vương bài, nhưng cũng không ai biết tình trạng lá vương bài này sẽ khôi phục được tới trình độ nào, một là team không thể lấy thắng thua ra mà dựa vào một nhân tố không thể chắc chắn, hai là không thể gây sức ép lên sức khỏe của Kỳ Túy. Mấy người ban cấp cao sau khi bàn bạc xong, quyết định chỉ để Kỳ Túy lên sân năm trận đầu Squad quan trọng nhất.

“Ban ‘cấp cao’ này …” Kỳ Túy lành lạnh nói, “Là không bao gồm tôi sao?”

Hạ Tiểu Húc lúng túng ho khan, “Không phải cậu bận rộn sao? Bọn tôi… Không kêu cậu lên.”

“Tôi bận cái rắm.” Kỳ Túy cúi đầu xem lịch thi đấu trên điện thoại, trầm ngâm giây lát, nói, “Đổi đôi chỗ.”

Lại Hoa cau mày, không chờ hắn phản bác, Kỳ Túy cướp lời trước: “Tôi không đánh nhiều, chỉ thay đổi tí lịch trình được chứ? Tôi lên sân ngày thứ ba, đánh năm trận cuối, năm trận đầu thì Tân Ba lên.”

Tân Ba bị điểm tên ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngác nhìn Kỳ Túy hai giây, không rõ cái này thì khác nhau ở chỗ nào.

Hạ Tiểu Húc đứng ở một bên do do dự dự trầm mặc không nói gì, Lại Hoa nhíu mày, không tiếp lời.

Kỳ Túy khóa màn hình điện thoại, để lên bàn, không cho ai phản bác, “Cứ quyết định như vậy.”

Hạ Tiểu Húc vội hỏi: “Định kiểu gì vậy? Bàn lại rõ hơn chút…”

“Không phải bàn nữa, cứ như vậy đi, tôi xuống lầu làm mát xa, các cậu tiếp tục huấn luyện đi.” Kỳ Túy đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đầu óc Tân Ba còn mơ hồ, Lão Khải giận muốn điên, nói, “Kỳ thần là vì cậu đó! Có phải cậu ngốc không hả? Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ấy đánh hay hơn cậu đúng không? Cậu ấy đánh năm trận đầu, cậu đánh năm trận cuối, nếu nói xếp hạng của team bị tụt, đến khi kết quả xếp hạng cuối cùng hiện ra, ai sẽ gánh tội?”

Tân Ba nói lắp: “Tôi, tôi…”

Lão Khải hừ một tiếng, vỗ vỗ đầu Tân Ba, “Cậu ấy sẽ là người gánh tội thay cậu?”

Bốc Na Na cảm thán: “Kỳ Túy tham gia thi đấu, mà lại cho phép người khác chùi đít cho mình? Cậu ấy là loại người như vậy sao?”

Tân Ba hoàn toàn hiểu rõ, nhất thời mắt nước mắt lưng tròng: “Cả đời tôi trung thành tuyệt đối với Kỳ thần…”

“Được rồi, huấn luyện.” Hạ Tiểu Húc cũng vỗ vỗ đầu Tân Ba, “Hôm qua cậu mới còn nói sẽ trung thành tuyệt đối với Youth cơ mà, trở tay nhanh vậy? Biết Kỳ Túy muốn tốt cho cậu thì hãy dành thời gian huấn luyện đi.”

Tân Ba vội vàng gật đầu, tâm tình kích động đi Solo.

Vu Dương ngồi ở vị trí của mình, xuất thần một lúc mới bắt đầu huấn luyện.

Mỗi ngày đều có thể phát hiện càng nhiều mặt tốt của anh ấy.

Mỗi ngày đều phải yêu anh ấy nhiều hơn.

Vu Dương nhẹ nhàng xoa bóp vai phải… Ngày mai Kỳ Túy sẽ phải quay lại Mỹ, còn chưa đi, Vu Dương đã bắt đầu nhớ anh mất rồi.

Các chi tiết nhỏ trong thi đấu phải đưa quyết định toàn bộ trong hôm nay, Vu Dương không tìm Tân Ba chơi Duo, mà tự luyện súng ở Custom, tránh cho lỡ chuyện.

“Đi trước ba ngày đi, muốn bay sang đã mất một ngày, nên coi như qua sớm bốn ngày, không thể bay thẳng, cần trung chuyển ở Chicago.” Hạ Tiểu Húc lên lầu để xác định thời gian cùng Vu Dương, “Khoang thượng hạng… Sẽ hơi tốn tiền.”

Vu Dương không ý kiến, gật đầu, Hạ Tiểu Húc ngoắc ngoắc vẽ vời, vừa ngẩng đầu, “Không thì… Đừng để Kỳ Túy về, không phải ngày mai Kỳ Túy phải qua đó xác định bước phục hồi kế tiếp đó sao? Cũng không về được bao lâu, vậy để cậu ấy ở lại Newyork luôn đi, rồi sau đó bay tới Florida hội hợp với chúng ta được chứ? Đỡ phải vất vả bay đi bay về.”

Vu Dương hơi do dự, gật đầu: “Được.”

Hạ Tiểu Húc trêu ghẹo mỉm cười: “Không nỡ tách ra mấy ngày với cậu ấy đúng không?”

“Vì tốt cho anh ấy, có gì mà không bỏ qua được.” Vẻ mặt Vu Dương lãnh đạm, “Cứ như vậy đi.”

“Kỳ Túy phải đặt vé máy bay, tí nữa tôi hỏi cậu ấy thử xem, có cần tôi trả tiền vé giúp không.” Dưới lầu còn có một đống lớn chuyện chờ Hạ Tiểu Húc bận rộn, hắn vội vã nói hai ba câu liền chân không chạm đất đi xuống lầu.

Vu Dương đeo tai nghe lên tiếp tục huấn luyện.

Trong lòng có hơi buồn bực.

Sắp xếp như vậy, Kỳ Túy đi lần này, thì phải tới trận thế giới mới gặp lại.

Vu Dương hít sâu một hơi, thất thần, một con thoi bắn thủng hai bồi luyện của đội 1.

Bốc Na Na cũng đang ở custom team luyện súng, nhìn thấy thông báo đánh gϊếŧ mà cười, mở voice ra: “Đội trưởng bữa nay táo bạo ha, sao lại đánh chết bồi luyện?”

Bồi luyện đã bị đánh chết, không đứng lên được, mà trong custom chỉ cần có người còn tồn tại thì sẽ không thể xuất hiện lại, Vu Dương cau mày nói tiếng xin lỗi, toàn bộ HOG ở custom thoát ra, rồi đăng nhập lại vào.

Vu Dương để bồi luyện nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa là tới giờ cơm tối, Vu Dương muốn về sớm một lúc, tháo tai nghe xuống, về túc xá.

Mỗi sáng sớm Vu Dương thường onl sớm một canh giờ mà off cũng trễ một canh giờ, nếu tình cờ về sớm một lần Lại Hoa cũng không mắng cậu, người khác cũng không coi là việc to tát gì.

Vu Dương cầm điếu thuốc, không tới sân thượng, mà lại không tự chủ được tới phòng Kỳ Túy, nhìn vali trên đất bị mở cùng quần áo bị vứt bừa bộn, làm cậu hơi sửng sốt, nhặt lên từng cái thay Kỳ Túy.

Khoảng thời gian này Vu Dương ở phòng Kỳ Túy, Kỳ Túy ở phòng Vu Dương, nhưng đồ đạc của hai người vẫn để tại chính phòng của mình, bình thường thường hay mượn cớ vào cửa, đồ đạc để loạn hết lên, Vu Dương đoán chắc là Kỳ Túy cũng cảm thấy loạn, dọn được một nửa thì đi.

Vu Dương nhặt hộp giấy bị Kỳ Túy vứt trên mặt sàn nhà, vào wc đang định ném vào sọt giấy, thì thấy một cái áo thun của Kỳ Túy bị bỏ quên trên bồn rửa mặt.

Áo thun trắng bị dính chút nước hoa quả, Vu Dương hơi nhíu mày… Bỏ thời gian dài cũng không thể giặt sạch.

Vu Dương lắp kín bồn rửa tay rồi mở vòi nước, chuẩn bị giúp giặt sạch áo cho Kỳ Túy, cậu xắn tay áo lên, nhấc áo thun lên, sửng sốt.

Ở dưới áo thun, một cái qυầи ɭóŧ lộ ra.

Mát xa xong còn chưa tới giờ cơm tối, Kỳ Túy lên lầu đến phòng huấn luyện tìm Vu Dương, định hỏi cậu xem tối nay muốn gì để gọi chung luôn, đỡ phải gọi hụt.

Tân Ba ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Túy, vội hỏi: “Dương thần cầm điếu thuốc ra ngoài rồi, chắc là lên sân thượng hút thuốc.”

Kỳ Túy lên sân thượng tìm nhưng không thấy Vu Dương, lại thấy xa xa cửa phòng mình khép hờ.

Kỳ Túy đẩy cửa ra…

Tiếng nước từ wc truyền ra, Vu Dương đứng trước bồn rửa mặt, đưa lưng về phía Kỳ Túy.

Kỳ Túy nhớ lại thứ bỏ quên ở đó, tai đỏ lên, cười gượng: “Thất lễ, anh quên giặt, em đừng chạm…”

Kỳ Túy vài bước đi vào, thấy Vu Dương ngậm điếu thuốc chưa đốt, lỗ tai cái cổ đỏ bừng, cúi đầu chậm rãi vò vò qυầи ɭóŧ của anh.

Kỳ Túy bất đắc dĩ mỉm cười, có chút ngượng ngùng, đột nhiên trong lòng mềm tới khó mà tin nổi.

Mặt Vu Dương đỏ muốn rỉ máu.

“Sao lại tới chỗ này?” Kỳ Túy đi vào Wc cũng không được rộng lắm, nhẹ giọng nói, “Không định đi ăn cơm à?”

Vu Dương ước gì khi Kỳ Túy đổi chủ đề, lắp bắp nói: “Không có tâm trạng… Nên nghỉ sớm.”

“Hiếm thấy ha, Dương thần cũng có lúc không có tâm trạng?” Kỳ Túy mỉm cười, “Sao vậy?”

Vu Dương chần chừ một lúc, thấp giọng nói: “Anh phải quay lại, không gặp trước đó được…”

“Sao lại không gặp được? Anh làm kiểm tra xong sẽ trở lại.” Kỳ Túy hiểu ra ngay, “Là Hạ Tiểu Húc nói với em hả? Để anh ở chỗ đó ngốc tới trận thế giới?”

Vu Dương gật gật đầu.

“Nghe cậu ta linh tinh.” Kỳ Túy mỉm cười, “Anh sẽ không.”

“Cũng… Không lâu.” Vu Dương lắp bắp nói, “Bay đi bay về quá phiền phức…”

“Anh thích bay.” Kỳ Túy mỉm cười, “Em không nhớ anh sao? Anh không nhớ em sao? Đừng dằn vặt anh, thật vất vả mới thuyết phục được thầy phục hồi chức năng về cùng, thì anh còn ở lại ngốc chỗ đó làm cái gì? Hơn nữa anh còn phải trở về huấn luyện.”

Trong lòng Vu Dương thoáng buông lỏng.

Không phải tách ra.

Cậu cũng không biết phải nói gì, cắn đầu thuốc, khóe miệng hơi cong lên, cúi đầu tiếp tục vò áo.

Kỳ Túy giơ tay, kéo nhẹ điếu thuốc Vu Dương đang ngậm trong miệng ngậm ra.

“Nghĩ gì mà giặt quần áo cho anh?” Kỳ Túy bỏ đi điếu thuốc trong tay, nhẹ giọng nói, “Lần đầu có người giặt cái này cho anh.”

Mặt Vu Dương càng đỏ hơn, không lên tiếng.

Kỳ Túy đến gần, ở phía sau ôm lấy Vu Dương, cười cười, “Giờ em cũng cởi ra, rồi anh giặt lại giúp em một lần?”

Vu Dương cúi thấp đầu, cắn răng: “Không… Không cần.”

“Vậy không hay lắm.” Kỳ Túy thử dò xét để tay đặt ở trên nút quần Vu Dương, nhẹ gảy ra, thấp giọng nói, “Trả lễ lại.”

Vu Dương hoàn toàn bị Kỳ Túy kẹp lại, căn bản không thể tránh thoát, đến tận lúc này còn tưởng là Kỳ Túy muốn cởϊ qυầи lót của cậu ra để giặt lại cho cậu, luôn mồm nói: “Không, không cần… Em mới thay buổi trưa…”

“Mới vừa thay?” Trong lòng Kỳ Túy vừa ấm lại mềm, không biết phải thương Vu Dương thế nào mới tốt, anh thấp giọng nói, “Anh kiểm tra một chút…”

Kỳ Túy kéo khóa quần Vu Dương xuống, con mắt Vu Dương trợn to, “A” một tiếng, theo bản năng cong hạ thân, làm Kỳ Túy thuận lợi kéo áo Vu Dương lên, để cậu ngậm lấy.

“Xuỵt…Cách âm phòng không được tốt.” Khóe miệng Kỳ Túy mang theo ý cười, “Hơn nữa bàn tay này của anh còn chưa được dưỡng tốt, dùng tay giúp em… Đừng để anh mất nhiều sức.”

Vu Dương ngừng lại, thân thể trong nháy mắt mềm nhũn ra.

“Ngoan.” Kỳ Túy nghiêng đầu hôn lỗ tai Vu Dương một cái, “Lập tức sẽ tốt.”



‘Một lúc’ Kỳ Túy nói tới tận nửa giờ, chờ anh thả Vu Dương ra, qυầи ɭóŧ của Vu Dương quả nhiên giống như trước đó anh nói, ‘Bẩn’.