Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Chương 17

"Cẩn thận."

Chỉ trong nháy mắt, Ôn Cảnh Phạm đã kịp phản ứng lại, vươn tay ra vững vàng đỡ lấy cô.

Ngón tay của anh hơi lạnh, giữ chặt cổ tay ấm áp của cô, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập, cô vẫn chưa kịp định thần sau "sự cố" thì đã cảm nhận được nhiệt độ từ tay anh.

"Em không nhìn đường sao?" Giọng nói của anh hơi trầm xuống, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô chợt dùng sức, kéo cô đứng vững.

Tùy An Nhiên đỏ mặt không dám nhìn anh, muốn nói lời cám ơn, nhưng lại chẳng mở lời được... Rõ ràng cô muốn để lại ấn tượng tốt cho anh, nhưng cả ngày nay cứ xuất hiện đủ loại vấn đề.

Vừa nghĩ như vậy, cô đưa tay ôm mặt, thầm than: "Thật là mất mặt mà."

Đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy anh lên tiếng, Tùy An Nhiên cảm thấy vừa thấp thỏm vừa xấu hổ, cô nghĩ nghĩ rồi hé mắt nhìn anh.

Vừa hé mắt đã bắt gặp ngay ánh mắt của anh, trắng đen rõ ràng, ý cười ngập tràn trong đáy mắt.

Đôi tai vốn đã hơi đỏ của Tùy An Nhiên bỗng chốc nóng bừng lên--------

Thật là từng giây từng phút đều cảm thấy mặt mình đỏ đến mức muốn nổ tung.

May thay, anh cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Cả một buổi chiều, hai người cùng ngồi trong đình, tán gẫu về kinh Phật, về Văn Ca, và cả công việc của nhau.

Anh không hỏi về Phạm Âm Tự, không hỏi cuộc sống của cô sau khi rời khỏi nơi đó, không nhắc đến chuyện l*иg tiếng mà cô vô tình buột miệng nói ra lúc ban sáng, cũng không hề nói đến bất kỳ chủ đề nào khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Hai người giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, bất giác đã kéo gần khoảng cách của nhau.

Sự thật thì... họ đúng là rất lâu rồi mới gặp lại.

Lúc Tùy An Nhiên đi theo anh xuống núi, còn mơ màng nghĩ, quả nhiên là người mình thích, dịu dàng đến từng chi tiết khiến tim cô đập loạn không ngừng.

Con đường xuống núi thoải mái hơn không ít, lại có Văn Ca ở bên cạnh ríu rít như chú chim nhỏ. Mãi đến khi xuống núi, Tùy An Nhiên giật mình quay đầu nhìn lại ngôi chùa trên đỉnh núi, chợt có chút thẫn thờ.

Buổi sáng cô mất gần nửa cái mạng để leo lên, kết quả cứ như vậy mà xuống núi rồi sao?

Giờ phút này đứng dưới chân núi chuẩn bị trở về, cô muốn hồi tưởng lại cảm giác mệt mỏi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng lúc buổi sáng, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Công ty Ôn Cảnh Phạm có việc gấp cần xử lý, nên sau khi xuống núi anh đã một mình rời đi trước.

Tùy An Nhiên và Văn Ca cùng nhau ngồi xe của Ôn Thiếu Viễn. Lúc xe chạy lên cầu vượt, Tùy An Nhiên từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, xa xa là biển rộng mênh mông, sóng vỗ trập trùng, nước biển cuộn trào, tàu thuyền dập dờn theo từng con sóng.

Trong lòng Tùy An Nhiên thoáng chốc đã yên tĩnh lại, cô rối rắm một lúc rồi quyết định lấy di động ra nhắn tin cho Ôn Cảnh Phạm.

"Thời Ngộ đại đại, thật ra em là thính giả của anh, rất thích giọng nói của anh. Không nói cho anh biết là vì không muốn khiến anh hiểu lầm, em biết anh vốn không thích nhập nhằng giữa thế giới ảo và thế giới thật... Hơn nữa, em cũng không có ý định bám váy anh. Có trời làm chứng!"

Viết xong tin nhắn, cô đọc đi đọc lại nhiều lần, thấy không có vấn đề gì mới kí tên, quyết tâm nhấn nút gửi đi.

Văn Ca quay lại trông thấy dáng vẻ cứng ngắc như đối đầu với quân địch của Tùy An Nhiên, liền tò mò đưa tay chọc chọc: "Sao thế? Sao vẻ mặt cậu lại oanh liệt vậy?"

Tùy An Nhiên yên lặng đem di động cất đi, nhẹ giọng nói: "Không có gì, mình chỉ đang tranh thủ thẳng thắn để được khoan hồng thôi..."

"Hả?" Văn Ca khó hiểu nhìn cô.

Ôn Thiếu Viễn quan sát Tùy An Nhiên qua gương chiếu hậu, khẽ cong môi cười thích thú.

******

Ôn Cảnh Phạm chạy xe xuống tầng hầm công ty, xe vừa dừng lại, di động liền rung lên vài cái. Anh nhìn thoáng qua, ánh mắt vừa chạm đến tên người gửi thì hơi ngập ngừng, đưa tay cầm lấy điện thoại.

Vừa mở khóa màn hình, chợt cửa sổ xe bị ai đó gõ nhẹ vài cái.

Anh nhíu mày nhìn qua, gương mặt bên ngoài cách cửa xe rất gần, tay đặt lên cửa xe cố gắng nhìn vào trong, thấy anh nhìn sang, toét miệng cười tiếp tục gõ nhẹ: "Tổng giám đốc Ôn..., Tổng giám đốc Ôn..."

Ôn Cảnh Phạm cất di động, theo anh ta vào thang máy: "Thế nào rồi? Đã điều tra ra kẻ nào chưa?"

"Vẫn chưa ạ." Trợ lý sắc mặt cứng đờ, thở dài: "Việc này được làm vô cùng sạch sẽ không để lại chút dấu vết. Nhưng tôi tìm được vài đối tượng khả nghi..."

"Nếu như chỉ là nghi ngờ chủ quan của cậu thì không cần nói tôi biết." Ôn Cảnh Phạm ngắt lời, nhìn anh ta lạnh nhạt nói: "Niềm tin vốn là thứ rất yếu ớt, chỉ dựa vào cảm giác của bản thân mà hoài nghi để rồi phủ định người khác không chỉ sẽ khiến người vô tội bị tổn thương, mà còn ảnh hưởng đến phán đoán sau này. Hơn nữa, để tin tưởng một người rất khó, một khi nó đã bị phá hủy thì muốn gây dựng lại còn khó hơn lên trời."

Sau khi anh dứt lời, người trợ lý chỉ đành im lặng.

Ôn Cảnh Phạm ấn nút thang máy, vừa đợi vừa lấy điện thoại ra, còn không quên hỏi trợ lý: "Cậu là cảm thấy tôi nói không đúng? Hay là cảm thấy suy nghĩ của tôi quá..."

"Tổng giám đốc Ôn nói rất đúng, ngay từ đầu anh bảo tôi đi tìm chứng cứ đã nhắc nhở tôi không được tùy tiện nghi ngờ bất kỳ ai, đây là lỗi của tôi."

"Là phản ứng của người bình thường thôi, bắt gặp vấn đề như vậy đều sẽ nảy sinh bản năng như thế. Công ty vừa mới chuyển về đây, lại thay đổi nhân sự, nhân viên mới vào nhiều, khó tránh khỏi sẽ có tình huống như vậy xuất hiện." Anh dừng một lát, nâng mắt nhìn người trợ lý bên cạnh: "Phản ứng loại trừ ai cũng sẽ có, nhưng thân là cấp quản lý thì phải đối xử bình đẳng, bằng không sẽ rất dễ thiên vị."

Trợ lý hơi mím môi, nở nụ cười: "Dạ, tôi đã biết, chuyện này tôi sẽ theo ý của ngài phân phó xuống dưới."

Ôn Cảnh Phạm gật đầu, đi cùng trợ lý vào thang máy.

"Tổng giám đốc Ôn, chúng ta đến chỗ nào trước ạ?"

"Đến phòng giám sát trước." Anh trả lời.

Trợ lý còn muốn nói gì đó, sau khi ấn xong tầng cần đi quay lại nhìn anh thì thấy anh đang chăm chú xem điện thoại, nên đành thôi.

Tin nhắn chưa đọc hơi nhiều, sau khi xóa bớt tin nhắn, ngón tay anh lướt lên, thấy tên người gửi là "Tùy An Nhiên" liền nhấn vào.

Đây là lần đầu tiên cô gửi tin nhắn cho anh, mà còn là...

Ôn Cảnh Phạm khẽ nhíu mày, sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, anh hơi giật mình, nhưng ngay sau đó không nén được cười ra tiếng.

Tiếng cười không hề che giấu, thanh âm trầm thấp, giống như những âm trầm của tiếng đàn Cello, âm sắc đẹp đẽ trầm ấm, nhưng vì được đè nén, nên thấp thoáng mang theo chút quyến rũ.

Trợ lý nghe đến tai như muốn nhũn ra, con tim như có kiến cắn, nghe hay đến nỗi khắp người ngứa ngáy....

Cậu ta làm như không có việc gì, thông qua mặt kính trên thang máy len lén nhìn qua------

Ôn Cảnh Phạm vừa khéo đứng dưới ánh đèn, tuy cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt, nhưng khóe môi cong lên không thể giấu được tâm trạng vui vẻ của anh lúc này.

Trợ lý yên lặng thu lại ánh mắt, có chút khó hiểu... Bây giờ còn có chuyện gì có thể khiến tổng giám đốc vui vẻ đến mức bật cười?

Ôn Cảnh Phạm nhìn tin nhắn kia thật lâu, sau khi thu lại nụ cười thì khẽ nhíu mày. Ánh đèn trong thang máy sáng rực, rơi lên gương mặt anh, trong lúc đó anh đã quay về với gương mặt lạnh nhạt quen thuộc.

Ôm ấp hồi ức không phải chỉ có mình Tùy An Nhiên, chính Ôn Cảnh Phạm cũng vậy.

Trong trí nhớ của anh cũng có một người vốn phải là một vị khách qua đường vội vã, nhưng chẳng hiểu sao bóng hình đó lại cứ mãi ở yên đó không chịu rời đi.

Anh nhớ lại dáng vẻ của cô cách đây không lâu ở khách sạn Thịnh Viễn, cô duyên dáng đứng dưới ánh đèn thủy tinh, vóc người thẳng tắp, đôi mắt đen láy lấp lánh, chỉ đứng cách anh vài bước yên lặng nhìn anh.

Có lẽ ngay chính cô ấy cũng không biết, biểu cảm trên gương mặt cô lúc ấy không được tự nhiên. Khóe môi mím chặt, nụ cười gượng gạo.

So với năm năm trước, dáng vẻ của cô không thay đổi là bao, chỉ là gầy hơn trước rất nhiều, đồng thời cũng cao hơn. Ngũ quan cũng trở nên tinh xảo hơn, là một vẻ đẹp dịu dàng nhưng tiến thẳng vào lòng người.

Vốn tưởng rằng đã lâu không gặp, nhưng hôm nay xem ra, suy đoán của anh đã dần dần nổi lên mặt nước.

******

Sau khi Tùy An Nhiên về đến nhà, cô tắm rửa xong thì lấy bánh chẻo ra hâm nóng lại xem như cơm tối.

Trong lúc làm những việc này, cô luôn đặt đi động ở nơi dễ quan sát nhất, hơn nữa để đề phòng vạn nhất... Cô không chỉ cài đặt chế độ rung, mà còn vặn âm lượng lên mức to nhất.

Nhưng đến lúc cô no bụng, thu dọn phòng bếp xong vẫn không nhận được tin nhắn của anh.

Chẳng lẽ đây là dấu hiệu tuyệt giao?

Không phải đâu, Ôn Cảnh Phạm tuyệt đối không phải là loại người nhỏ nhen như vậy... Nhiều nhất cũng chỉ tức giận nói một câu: "Em đúng là kẻ tiểu nhân hèn hạ, em giấu tôi cũng cực khổ quá đấy!"

Nhưng loại khả năng trên cũng rất khó xảy ra, trừ phi sao Hỏa đυ.ng đυ.ng Địa cầu hay đến ngày tận thế. Một người tính tình ôn hòa như anh, dù cho có khó chịu không vui, cũng chỉ khéo léo nói một câu: "Thật vinh hạnh."

Nghĩ vậy cô liền vui vẻ lăn qua lăn lại trên sofa, sau đó trông thấy bể cá vàng bên cạnh thì bò dậy nghiêm túc cho chúng ăn.

Lúc này điện thoại bỗng vang lên, tiếng chuông đặc biệt lớn trong căn phòng yên tĩnh.

Tùy An Nhiên giật bắn mình, thức ăn trong tay rơi hơn phân nửa vào nước. Cô chẳng màng đến nó mà vội vàng nhảy xuống sofa, chạy vài bước tới phòng ăn cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn lên.

Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi là Văn Ca liền thất vọng cực độ...

Thế nên khi bắt máy, giọng nói cô cũng trở nên uể oải.

Văn Ca khoanh chân ngồi gặm táo trên sofa, cô vốn là thăm dò được tin tức mới nhất về "kẻ địch" của Ôn Cảnh Phạm định kể cho Tùy An Nhiên nghe, nhưng vừa nghe giọng của cô ấy thì cô đã đem nó vứt lên chín tầng mây.

Văn Ca: "Cậu bệnh à? Sao nghe giọng buồn bã ủ rũ thế?"

"Không có, mình đang đợi điện thoại... Kết quả điện thoại đúng là đã vang lên, nhưng người gọi lại là cậu." Thật là thất vọng không lời nào tả xiết.

Văn Ca đen mặt: "Mình khinh, Tùy An Nhiên cậu quá đáng thật đấy! Nói mau, cậu đang đợi điện thoại của ai thế? Không phải của chú Cảnh Phạm chứ..."

Tùy An Nhiên vừa định nói "Đúng", nhưng còn chưa mở miệng, Văn Ca đã hỏi liên mồm: " Mình nói này, cậu và chú Cảnh Phạm rốt cuộc như thế nào rồi? Mình cảm thấy hai người rất có hi vọng đấy... Nhanh kể mình nghe hai người tiến triển tới bước nào rồi?"

Chữ "Đúng" kia bị Tùy An Nhiên nuốt vào bụng. Nếu như bây giờ thừa nhận, không chừng giây tiếp theo cô ấy sẽ chạy tới nhà cô mất...

Sau khi cúp điện thoại, cô cũng không còn tâm tư chờ đợi anh trả lời nữa. Cô đặt di động lên bàn rồi ôm lấy bể cá đi thay nước.

Ngày ấy tan tầm, lúc đi ngang tiểu khu, Tùy An Nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, nét mặt có chút đau thương đang đẩy xe chất đầy cây cảnh, cá vàng, rùa, chuột lang và vài chú thỏ con.

Vốn xe cô đã chạy qua, nhưng nhìn hình ảnh ấy qua kính chiếu hậu, cô lại nhớ đến người mẹ đang ở thành phố L, trong lòng chua xót, cô quyết định quay xe trở lại.

Mua vài chậu xương rồng dễ chăm sóc cùng với mười con cá vàng...

Cô không phải là một người có tính nhẫn nại, lại thêm công việc bận rộn, năng lực chăm sóc cũng có hạn, chỉ có thể chọn vài món bản thân đủ khả năng chăm sóc. Vừa khéo trong nhà có bể cá, nên cô chọn mua mười con cá vàng mang về nhà.

Cho tới bây giờ chỉ còn..... bảy con.

Thay nước xong, cô ôm bể cá đặt lại vị trí cũ, cho thêm thức ăn mới vào.

Cùng lúc đó, tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, cô cúi đầu xuống nhìn, tên của Ôn Cảnh Phạm bất ngờ hiện lên trên màn hình----------