Trở Về Năm 1981

Chương 42

Chúng tôi nói chuyện với

nhau một lát, chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng bước chân quen thuộc vang

lên. Hai người bọn tôi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng im lặng.

Rồi cửa mở ra, Minh Viễn

xuất hiện phía sau cánh cửa, sắc mặt hơi nôn nóng. Nhưng sau khi nhìn rõ người

trong phòng, nó dường như đã thở phào một hơi, lắc lắc đầu nói với tôi:

"Anh gọi điện thoại đến phòng em, bọn họ nói em không có đó, anh còn

tưởng…" Khi nói đến đây nó đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên có chút khó

coi.

Tôi nghĩ có lẽ tôi đã

hoa mắt, trong khoảnh khắc đó hình như trong mắt Minh Viễn đã thoáng qua một

nét hoảng sợ. Minh Viễn mà tôi biết không phải như vậy, từ hồi năm tuổi đã rất

kiên cường và dũng cảm rồi, bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc

như vậy trên khuôn mặt nó.

"Em đến đây lúc nào

vậy?" Nó hỏi, không đợi tôi trả lời, đã lại nói tiếp: "Ngày mai thi

rồi nhỉ, em ôn tập thế nào rồi?"

Tôi lập tức xịu xuống,

thằng nhóc này rõ ràng là đang chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi, tôi còn đang

buồn đây. Mấy môn như tiếng Anh gì đó thì không nói, tốt xấu gì tôi cũng có

chút nền tảng, còn tư tưởng Mao Trạch Đông hay triết học Mác-Lê nin cũng có thể

cố học thuộc lòng nhưng ai có thể nói với tôi, tại sao chuyên ngành trinh sát

hình sự còn phải học toán chứ? Tại sao còn phải thi giữa kỳ chứ? Tại sao…

Cái thứ này đâu phải chỉ

cần học bừa là có thể thi được.

"Tối nay anh sẽ dạy

thêm cho em." Nó nói, khi đi ngang qua còn vỗ nhẹ lên đầu tôi, nụ cười

giống như một con mèo vừa ăn vụng thành công vậy: "Có khi còn có thể đoán

được trúng tủ ấy chứ."

Tôi có chút không tin.

Vương Du Lâm ở bên cạnh liền nói giúp: "Hiểu Hiểu này, em hãy cố gắng lấy

lòng Minh Tử đi nhé, bản lĩnh đoán đề của nó là hàng đầu đấy, lúc trước đã cứu

vớt biết bao cô cậu thiếu chút nữa thì xảy chân trong lớp bọn anh rồi."

Lấy lòng ư? Lấy lòng thế

nào? Chẳng lẽ bắt tôi phải bước tới níu lấy cánh tay nó mà lắc qua lắc lại làm

nũng: "Cầu xin anh đấy…" Chỉ mới nghĩ thôi mà tôi đã nổi da gà khắp

người rồi, đừng nói gì tới chuyện làm thật. Bắt tôi phải đi làm nũng với thằng

bé mình nuôi nấng từ nhỏ, dù thế nào cũng khó mà mở miệng được.

Minh Viễn cười híp mắt

nhìn tôi, hình như đang chờ tôi lên tiếng. Nhưng đợi hồi lâu, thấy tôi vẫn lặng

im chẳng nói gì, nó liền có chút buồn bã thu nụ cười trên mặt lại, quay sang

nói với Vương Du Lâm: "Lâm Tử, giúp tớ đi xem tầng một có nước sôi

không!"

Vương Du Lâm ngẩn ra:

"Tầng một làm gì có…" Cậu ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền vỗ

mạnh một cái vào đầu, rồi cười nói: "À ừ, đúng rồi, tớ nhớ ra rồi. Trong

phòng trực ban hình như có nước sôi. Tớ đi ngay đây, đi ngay đây…" Cậu ta

quay sang chớp chớp mắt với tôi vẻ thần bí, rồi cười hà hà xách theo phích nước

đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại

tôi và Minh Viễn, không khí hình như có chút quái dị. Nhưng Minh Viễn vẫn thản

nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, kéo một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh tôi,

vừa khom lưng xuống, quá nửa thân thể đã dựa sát vào người tôi rồi. Lúc đó, tôi

cảm thấy toàn bộ thân thể mình đã bị hơi thở của nó bao trùm, khiến đến hô hấp

tôi cũng cảm thấy khó khăn.

Nó bình thản mở cuốn vở

bài tập của tôi ra, lại cầm cuốn sách vi, tích phân lên ngó qua một chút, sau

đó cần bút của tôi, viết nhoay nhoáy lên cuốn sách, vừa viết vừa thao thao bất

tuyệt giảng giải cho tôi ng. Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không nghe rõ nó đang

nói gì, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người nó. Một cơ thể ấm áp, những

hơi thở nóng bỏng, cùng giọng nói tràn đầy sức mê hoặc, từ lúc nào mà thằng bé

này đã lớn như vậy rồi?

Nó nói được một lúc, rồi

mới phát hiện ra lúc này tôi đang thẫn thờ, vì vậy bèn ngẩng đầu lên. Một đôi

mắt đen nhánh, tựa như hai đầm nước sâu vô hạn, trong ánh mắt ẩn chứa một sức

hút mãnh liệt có thể khiến người ta không cách nào khống chế nổi bản thân. Tôi

không thể dời ánh mắt đi, cũng không xoay người lại được, chỉ biết ngẩn ngơ

nhìn nó, không hề động đậy.

Cả căn phòng yên tĩnh đến

mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chúng tôi, còn nghe tiếng tim tôi đập

"thịch", "thịch" từng tiếng một, khiến tôi cảm thấy khó

chịu vô cùng.

Tôi cảm thấy, hình như

có một số thứ đã lọt ra ngoài tầm kiểm soát, nhưng không thể nói rõ đó là thứ

gì. Khuôn mặt nó đang ở rất gần tôi, đôi mắt sáng trong biết mấy, từng hơi thở

nóng hổi của nó đang không ngừng phả lên má tôi, khiến tôi bỏng rát…

Trong ngực tôi chợt trào

lên một cảm giác buồn nôn dữ dội, tôi vội vàng đưa tay lên bụm miệng, rồi đứng

bật dậy, chạy nhanh ra ngoài cửa. Vừa mới chạy tới trước chiếc thùng rác bên

ngoài, cảm giác chua loét đã trào lên cổ họng, bao nhiêu thứ trong bụng đều bị

tôi nôn thốc nôn tháo ra ngoài.

"…Hiểu Hiểu!"

Minh Viễn đuổi theo, lo lắng hỏi tôi: "Em bị sao vậy?" Vừa nói bàn

tay nó vừa đưa tới sờ lên trán tôi.

"Không bị sốt, có

phải đã ăn nhầm thứ gì đó rồi không?" Nó lẩm bẩm nói, không biết rốt cuộc

là đang hỏi tôi, hay là đang tự nói với mình.

Tôi không cách nào trả

lời, ngực tức đến khó chịu, cổ họng toàn là mùi chua khó ngửi, cảm giác vừa

buồn nôn vừa khổ sở vô cùng. Tôi sớm đã biết sức khỏe của Lưu Hiểu Hiểu không

được tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến thế này, cả ngày uể oải thì cũng đành vậy,

nhưng cứ cách đôi ba ngày lại có một lần thế này, có còn để cho người ta sống

nữa không chứ?

"Để anh đưa em tới

bệnh viện."biết Minh Viễn kiếm đâu ra một chiếc khăn tay, cẩn thận giúp

tôi lau vết bẩn bên khóe miệng, sau đó đột nhiên bế bổng tôi lên, khiến tôi

giật nảy mình, không kìm được kêu "a" lên một tiếng.

"Đừng sợ!" Nó

dịu giọng nói, cánh tay hơi dùng sức bế tôi lên cao hơn: "Chỉ một lát là

tới ngay thôi."

Xuống đến dưới lầu, tôi

vừa khéo nhìn thấy Vương Du Lâm đang xách theo phích nước đi lại thơ thẩn ở

tầng một. Nhìn thấy chúng tôi cậu ta hơi ngẩn ra, sau đó liền vội vàng bước tới

định giúp một tay. Nhưng Minh Viễn lại nghiêng người tránh qua, rồi thấp giọng

nói: "Cậu mau đến phòng Y tế giúp tớ, xem anh Lý có ở đó không!"

Vương Du Lâm không nói

gì, gật gật đầu rồi lập tức xoay người chạy đi.

Dù sao tôi cũng chẳng

còn sức lực để đôi co, đành để mặc cho nó muốn làm gì thì làm. Đừng nói là nó

muốn đưa tôi tới bệnh viện, cho dù là đưa tôi tới đài hỏa táng, tôi cũng không

có cách nào phản kháng. Đầu tôi đang rất nặng nề, toàn thân không còn chút sức

lực nào cả, ngay đến một đầu ngón tay cũng không thể động đậy. Trong lúc mơ mơ

màng màng, tôi chỉ cảm thấy ở trong lòng Minh Viễn rất ấm áp, ấm áp đến mức

khiến tôi không kìm được muốn lại gần hơn…

Khi tôi tỉnh lại thì

hình như đã là nửa đêm, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng vọt hắt

vào từ ngoài hành lang. Dựa vào ánh đèn mờ mịt đó, tôi có thể nhận ra đây là

phòng Y tế, trong căn phòng nhỏ xíu chỉ có hai chiếc giường, mỗi đầu giường kê

một chiếc tủ thấp cũ kỹ. Dạ dày tôi có vẻ đã không còn khó chịu như trước nhưng

đầu vẫn hơi đau, thân thể hoàn toàn mềm nhũn, cánh tay phải đang được truyền

dịch lạnh băng, tay trái thì ở trong lòng một người khác, đang hấp thu hơi ấm

từ nơi đó.

Tôi hơi động đậy một

chút, người bên cạnh đã lập tức tỉnh dậy. Minh Viễn vỗ nhẹ vào tay tôi một cái,

trong bóng đêm một giọng nói dịu dàng mà trầm thấp vang lên: "Em tỉnh rồi

à?"

Tôi khẽ "ưm"

một tiếng.

"Còn khó chịu

không?" Nó lại hỏi, đồng thời đưa tay ra ấn công tắc bật đèn. Ánh đèn màu

vàng cam dịu d chiếu xuống khiến phòng Y tế lập tức trở nên ấm áp, những đường

nét trên khuôn mặt Minh Viễn cũng dần trở nên rõ ràng trước mắt tôi. Đôi hàng

lông mày rậm rạp, mũi cao thẳng tắp, đôi môi góc cạnh, rõ ràng chỉ là một đứa

con trai mới hai mươi tuổi, vậy mà lại có một sự trưởng thành khác biệt với

người cùng lứa tuổi.

"Sao tay lạnh ngắt

thế này?" Nó hỏi: "Em lạnh phải không? Để anh đi bảo Cổ Hằng mang

thêm cái chăn đến nhé!" Vừa nói nó vừa định đứng dậy, bàn tay tôi hơi kéo

một chút, nó lại lập tức ngồi xuống, ân cần hỏi: "Sao vậy?"

Tôi không còn sức để nói

chuyện, chỉ lắc đầu. Nó vỗ nhẹ vào cánh tay tôi, liếc mắt nhìn ra phía cửa, gật

đầu nói vẻ hết cách: "Anh không đi là được chứ gì."

"…" Tôi bảo nó

không đi bao giờ vậy, sao thằng nhóc này lại cứ tự cho mình là đúng như thế

nhỉ?

Tỉnh được một lúc rồi

tôi lại không cầm cự được nữa, liền nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì bên ngoài

trời đã sáng rõ rồi.

Trong phòng chỉ còn lại

một mình tôi, chắc Minh Viễn đã lên lớp rồi. Trong lòng tôi chợt sinh ra cảm

giác trống trải, khi mắc bệnh con người thường luôn yếu đuối như thế, cô đơn

thật khó mà vui nổi. Tôi cẩn thận ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, lúc xoay

người lại chợt nhìn thấy trên tủ đầu giường có đặt một chiếc cốc giữ nhiệt lớn.

Tôi cố gắng cầm chiếc

cốc lên, mở ra, bên trong là cháo trứng gà nóng hổi. Mùi thơm thoang thoảng của

cháo xông lên mũi tôi, lập tức khiến bụng tôi phát ra những tiếng "ùng

ục".

Tôi muốn ăn, nhưng…

Cửa đột nhiên tối đi,

tôi ngẩng đầu lên, liền thấy Minh Viễn xách theo một chiếc túi nilon lớn đi

vào. Nhìn thấy tôi, nó lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Tỉnh rồi hả? Còn

khó chịu nữa không?" Vừa nói nó vừa đặt chiếc túi xuống bên cạnh giường,

rồi lấy từ trong túi ra những thứ như bàn chải, khăn mặt… Sao màu sắc và hình

ảnh trên mấy món đồ đó trông quen mắt thế nhỉ?

N đã tới phòng ký túc

của tôi ư?

"Anh bảo Uông Tiểu

Viên mang đồ của em xuống." Nó giải thích: "Kỳ thi hôm nay anh vừa

xin nghỉ cho em rồi. Phụ đạo viên của em nói không sao, dù sao cũng không phải

là thi cuối kỳ, không cần thi lại, nhưng chỉ e cuối năm nay em không được xét

học bổng thôi."

Chuẩn bị bao nhiêu lâu

như vậy, không ngờ cuối cùng lại kết thúc theo cách này. Trong lòng tôi thầm

cảm thấy vui mừng vì đã thoát một kiếp nạn, nhưng cũng có chút nuối tiếc. Tâm

tư con người đúng là quái lạ!

Minh Viễn đỡ tôi đi tới

nhà vệ sinh phía cuối hành lang, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, chúng tôi

liền quay về cùng ăn sáng.

Khi ăn cơm, tôi chợt nhớ

đến một vấn đề nghiêm trọng: "Không phải là… Phan Nhất đã chọn trúng anh,

bảo anh tới đại đội trinh sát thực tập rồi hay sao? Sao anh còn ở lại

đây?"

Minh Viễn cười đáp:

"Không sao, đi muộn vài ngày cũng chẳng việc gì."

Tối hôm qua tôi còn muốn

nó vĩnh viễn đừng đi điều tra về vụ án đó, nhưng bây giờ lại không kìm được cảm

thấy có chút khó chịu. Tôi không biết việc mình tới đây đã mang đến cho nó

những sự thay đổi thế nào, có lẽ tôi chính là con bướm trong câu chuyện kia,

chỉ cần vỗ cánh một cái, cuộc đời của rất nhiều người sẽ hoàn toàn thay đổi.

Nhưng, sự thay đổi này

rốt cuộc là theo chiều hướng nào, tốt hay xấu, tôi lại không thể đoán trước được.

Điều này càng khiến tôi thêm bất an.

Minh Viễn thấy tôi ngẩn

ra, đột nhiên đưa tay tới cốc nhẹ lên trán tôi một cái. Tôi lập tức ngẩng đầu

lên nhìn nó, liền thấy nó đang đắc chí cười vang, hệt như một đứa bé nghịch

ngợm.

"Uông Tiểu Viên nói

trưa nay sẽ tới thăm em." Nó đột nhiên nhớ ra diều gì đó, vẻ mặt đột nhiên

nặng nề, sau khi do dự một chút mới thấp giọng nói: "Anh vừa gọi điện cho

mẹ em rồi."

Trời ạ, nếu cô Liêu mà

biết tôi mắc bệnh thế này, sẽ áp giải tôi về nhà ngay, nói không chừng còn bắt

tôi nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng.

"Anh…" Tôi vừa

lo lắng vừa tức giận, đến nỗi không biết nên nói gì mới phải.

Minh Viễn bật cười hì hì

mấy tiếng, rồi vỗ nhẹ vào đầu tôi một cái an ủi: "Không sao đâu, anh nói

em ăn linh tinh bị đau bụng, truyền dịch một chút là không có vấn đề gì. Cô

Liêu nói tối nay sẽ tới thăm em."

Từ lúc nào mà cô Liêu

lại yên tâm về tôi như thế nhỉ? Thật không biết Minh Viễn rốt cuộc đã nói những

gì với cô nữa?!

Qua được cửa của cô Liêu

rồi, cũng coi như tôi vừa buông được một tảng đá lớn trong lòng, có thể yên tâm

quay về giường bệnh nghỉ ngơi. Buổi trưa, Uông Tiểu Viên quả nhiên đã tới,

không ngờ mấy bạn khác trong phòng cũng đi cùng, điều này khiến tôi vừa bất ngờ

vừa cảm động. Tuy thường ngày mọi người ở với nhau không được hòa thuận lắm, nhưng

đến lúc mấu chốt, họ vẫn quan tâm tới tôi.

Buổi tối khi cô Liêu đến

thăm tôi, sức khỏe của tôi về cơ bản đã trở lại bình thường. Cô Liêu thấy vậy,

rốt cuộc cũng đã yên tâm, nhưng vẫn lên lớp tôi suốt một hồi, mãi cho đến khi y

tá đến tiêm, cô mới chịu dừng lại.