Trở Về Năm 1981

Chương 36

Đau…

Toàn thân từ trên xuống

dưới, không có chỗ nào là không đau. Tựa như có cả ngàn con ngựa đang giằng co

muốn xé nát thân thể tôi vậy…

Có trời mới biết tại sao

lại đau như vậy, lúc vừa bị đâm vào không phải là chẳng có cảm giác gì sao?

Chẳng lẽ tôi đã tỉnh lại rồi?

Tôi cố gắng hé mắt ra,

trước mặt là một màu trắng chói lòa, trong mũi còn có mùi thuốc khử trùng quen

thuộc, khỏi cần nói cũng biết đây chính là bệnh viện rồi. Thân thể tôi vẫn rất

đau, đến sức động đậy một đầu ngón tay cũng không có. Tôi chỉ biết đảo mắt nhìn

quanh, muốn xem xem bên cạnh có ai không.

“Tỉnh rồi, Tuệ Tuệ tỉnh

rồi.” Có một người lớn tiếng kêu lên ngay bên tai tôi, sau đó, một khuôn mặt to

tướng ghé đến. Da mặt đen thui, hai hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao và

thẳng, quanh miệng là những sợi râu lún phún, nhìn có vẻ hơi quen mắt. Không

phải Lưu Giang, không phải Lưu Đào, lại càng không phải Minh Viễn nhà tôi, đây

rốt cuộc là ai ấy nhỉ?

Tôi vừa mới tỉnh lại,

đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, suy nghĩ suốt một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo

hơn phần nào. “Lưu Hạo Duy!” Tôi cố gắng hết sức, nhưng giọng nói phát ra cũng

chỉ ngang với tiếng muỗi kêu. Nói xong một câu, ngực t

i lập tức phập phồng lên

xuống, lục phủ ngũ tạng đều rung động kịch liệt, khiến tôi đau đến rơi nước

mắt.

Thế này rốt cuộc là sao

chứ? Vừa rồi không phải tôi còn ở cửa đồn công an sao, sao mới thoáng cái đã

quay lại đây rồi? Bây giờ đầu óc tôi vẫn còn rất đờ đẫn, mãi mấy phút sau mới

hiểu ra, chắc cú va chạm đó đã đưa tôi trở lại năm 2010 rồi. Vậy Tuệ Tuệ của

năm 94 thì sao? Chắc là đã chết rồi…

Lão Chương chết tiệt,

không phải lúc trước đã nói là thân thể của tôi sẽ không bị ảnh hưởng gì sao,

thế nào mà bây giờ lại phải vào bệnh viện, lại còn thiếu chút nữa thì mất mạng

thế này?

“Em…Em bị làm sao vậy?”

Tôi đã cố gắng nói nhẹ hết sức, nhưng vẫn làm động đến l*иg ngực, đau đến tím

tái mặt mày.

“Bị cúm!” Lưu Hạo Duy

vừa giận vừa thương, trách móc. “Em ấy à, thời tiết thế này mà buổi tối đi ngủ

lại không chịu đóng cửa sổ, đến chăn cũng không thèm đắp, sốt ba mươi tám độ

rưỡi, thiếu chút nữa đã đi luôn trong giấc ngủ rồi. May mà anh với anh Đại Xung

đến tì gọi điện thoại không thấy nhấc máy, lại hỏi bảo vệ thì biết em vẫn chưa

ra khỏi cửa, bọn anh cảm thấy có vấn đề, mới trèo cửa sổ vào nhà. Nếu không nhờ

thế, cho dù em có giữ được tính mạng, chắc cũng biến thành kẻ ngốc luôn rồi.”

Tôi chỉ cười, không nói

gì.

Rồi tôi chợp mắt thϊếp

đi một lúc, đến khi tỉnh lại thì cha mẹ tôi đã tới rồi. Mới mấy năm trước tôi

còn thấy cha mẹ khi còn trẻ, vậy mà giờ đây tuổi tác cả hai đều đã đến lúc xế

chiều. Đôi mắt tôi bất giác cay cay, nước mắt cứ chực rơi xuống. Cha nhìn thấy

tôi như vậy thì cũng không kìm nổi nữa, đôi mắt bỗng đỏ hoe, còn không ngừng dỗ

dành tôi: “Ngoan, Tuệ Tuệ, có phải là rất đau không? Mấy hôm nữa con sẽ khỏe

lại thôi.”

Ông càng như vậy tôi lại

càng muốn khóc, vừa mới khóc, cơ thể lại bắt đầu đau, khắp từ đầu đến chân đều

như bị người ta giằng xé, khiến nước mắt của tôi lại càng thêm dào dạt. Cả cha

mẹ đều ôm lấy tôi mà khóc, Lưu Hạo Duy cũng không dằn lòng được, phải ngoảnh

mặt qua một bên.

Tôi khóc được một lúc

rồi mệt ngủ thϊếp đi, vừa tỉnh lại mẹ liền đưa ngay bát cháo nóng hổi vốn được

ủ trong nước sôi tới, dịu dàng dỗ dành tôi: “Con vừa mới tỉnh lại, không được

ăn thứ nặng bụng, chỉ có thể ăn tạm chút cháo này trước thôi. Đợi mấy hôm nữa

mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con, nhé!”

“Con muốn ăn cua.” Lúc

này tôi còn chẳng đủ sức để động đậy một đầu ngón tay, được mẹ bón từng thìa,

từng thìa một, vừa ăn vừa không ngừng làm nũng. Đã bao nhiêu năm nay tôi không

được làm nũng rồi, lại còn phải vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi dạy một đứa nhỏ,

một mình tôi quay trở về quá khứ… Chỉ cần thoáng nghĩ tới quãng thời gian đó,

tôi lại cảm thấy rất tủi thân.

Hơn nữa, tôi còn nhớ

Minh Viễn.

Lúc này thằng bé đang

làm gì nhỉ? Đã sắp tới kì thi đại học rồi, vậy mà trong nhà lại đột ngột xảy ra

chuyện, không biết mọi thứ sẽ rối loạn như nào nữa. Nếu nó biết tôi bị ô tô đâm

chết, sẽ thương tâm biết nhường nào chứ. Cả một ngôi nhà lớn như vậy mà giờ chỉ

còn mỗi mình nó, buổi sáng ngủ dậy không có ai nấu cơm, tối đi ngủ không có ai

nói chuyện, không còn ai quan tâm nó, hỏi xem nó có ngủ ngon không, mỗi ngày

khi mở mắt ra, trong căn nhà trtrải chỉ còn một mình nó cô độc… Trong thế giới

đó, đến người thân cuối cùng đã bỏ nó mà đi mất rồi.

Minh Viễn sẽ khó chịu

biết bao, mà nó thậm chí còn không thể khóc, bởi vì còn phải lo liệu chuyện hậu

sự cho tôi… Dù nó có hiểu chuyện thế nào, kiên cường thế nào, thì rốt cuộc vẫn

chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi.

Tôi phải ở trong bệnh

viện hai ngày rồi mới được ra viện, cha mẹ không chịu cho tôi quay về căn hộ

chung cư một mình, thế là tôi lại dọn về nhà cũ. Đương nhiên, đó không phải là

ngôi nhà số 32 ở đường Tân Dân, mà là căn nhà được cha mẹ tôi mua vào năm 99.

Lưu Hạo Duy đã giúp tôi

xin nghỉ phép một tuần, nên tôi còn có thể ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.

Trong thời gian tôi nằm viện đã có đồng sự tới thăm, sau khi về nhà cũng vẫn có

bạn tốt và bạn học cũ lui tới. Buổi tối hôm nay, nhà tôi lại có khách. Cha mẹ

tôi dẫn người đó vào nhà, rồi tôi lập tức điên lên, hai tay lần mò xung quanh,

chỉ mong có thể tìm được viên gạch, ném cho lão khốn đó một cú thật đau.

Người tới không phải ai

khác, chính là lão Chương xảo quyệt kia. Không ngờ lão ta còn dám đến đây, lá

gan đúng là lớn thật!

Lão Chương tự xưng là

đồng sự trong đơn vị của tôi, cha mẹ tôi tuy cảm thấy tuổi tác lão ta hơi lớn,

nhưng cũng không nghi ngờ gì, vẫn để cho lão vào trong. Nếu không phải vì có

cha mẹ ở trước mặt, không tiện nổi đóa lên, tôi nhất định phải cầm cái đèn bàn

ở đầu giường đập cho lão ta mặt mày máu me bê bết.

“Ông còn dám tới đây nữa

hả?” Cha mẹ vừa mới ra ngoài, tôi liền không nhịn nổi nữa, lớn tiếng mắng luôn:

“Sao da mặt ông có thể dày như vậy chứ? Lúc trước ông đã nói thế nào? Đều là

gạt người hết! Ông nhìn tôi đây này, nhìn bộ dạng của tôi bây giờ xem, không

phải đã nói là thân thể sẽ không bị ảnh hưởng gì sao? Sao tôi lại thiếu chút

nữa thì mất mạng chứ? Tôi nói cho ông biết nhé, may mà lần này tôi không xảy ra

chuyện gì, nếu không, dù có phải tới điện Diêm Vương tôi cũng nhất định phải tố

cáo ông cho ông biết mặt.”

Lão Chương tự biết là

mình đuối lý, từ đầu đến cuốiười hà hà mặc cho tôi mắng, mãi đến lúc tôi mắng

đến khô cổ họng, lão mới chậm rãi bước tới, móc từ trong túi ra một viên thuốc

nhỏ, đen thui bóng bẩy đưa cho tôi, rồi giục tôi uống với vẻ mặt hết sức bỉ ổi.

Tôi hồ nghi đón lấy, rồi giả bộ vứt nó ra ngoài cửa sổ, miệng nói: “Lại mang

mấy thứ hàng nhái đến lừa tôi, ông nghĩ tôi là con ngốc đấy hả?”

Tất nhiên viên thuốc đó

không bị vứt đi, lão Chương cuống cuồng giữ tay tôi lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng

hốt: “Ôi bà cô của tôi ơi, sao cô lại kích động như thế chứ? Tôi không lừa cô

đâu, đúng là đồ xịn thật mà! Tôi đã phải đi tìm Thanh Hà Thần quân mới hỏi xin

được viên tiên đan này chứ không đơn giản gì đâu, người bệnh uống vào là khỏi

bệnh, người không bệnh uống vào cũng khỏe ra, ngàn vàng khó cầu đấy.”

Bây giờ đời nào tôi chịu

tin lời của lão già khốn khϊếp này, nếu không vì lão ta, làm gì có chuyện tôi

lại bị tai nạn suýt chết như vậy chứ.

Thấy thái độ kiên quyết

của tôi, lão Chương cũng chẳng còn cách nào, đành móc một viên thuốc nữa ra,

uống ngay trước mặt tôi, rồi nói: “Lần này cô tin tôi rồi chứ? Ôi, sao bây giờ

cô lại trở nên đa nghi thế nhỉ, cô đã thành ra thế này rồi, tôi còn có thể hại cô

nữa sao. Vì chuyện của cô, tôi còn bị mắng cho một trận đấy.”

Tôi tức đến run người:

“Rốt cuộc là ông bị mắng quan trọng hay mạng của tôi quan trọng? Cái lão già

chết tiệt này, tôi phải…” Tôi vừa nói được mấy câu, đã bị lão Chương nhanh tay

ném luôn viên thuốc vào trong miệng. Một cảm giác thơm mát tràn ngập trong cổ

họng tôi, rồi sau nháy mắt đã tan thành một dòng nước ngọt chảy xuống dạ dày.

Sau đó, toàn thân tôi giống như được ngâm trong suối nước nóng, tất cả các lỗ

chân lông đều mở rộng, cảm giác đau đớn giống như một dòng nước chậm rãi trôi

đi…

Sao hôm nay lão Chương

lại tốt thế nhỉ, chẳng lẽ mặt trời mọc từ đằng tây?

“Tôi không lừa cô đấy

chứ?” Lão Chương cười híp mắt nhìn tôi, khuôn mặt có vẻ như rất hiền từ. Nhưng

không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy lão có ý đồ gì khác, nên chỉ mím môi

không chịu nói gì.

“Lần này cô phải chịu

khổ như vậy đúng là do chúng tôi làm việc chưa được chu đáo, tôi thay mặt cho

Thiên giới xin lỗi cô…” Bộ dng nghiêm túc của lão Chương khiến tôi rất không

quen, lão càng khách sáo như vậy tôi lại càng không dám tin. Cái lão lưu manh

này chắc chắc đang có vấn đề, nếu lão không có việc gì cần nhờ đến tôi.

Quả nhiên, lão nhanh

chóng chuyển chủ đề, nới thẳng vào chuyện chính: “Nhưng chuyện lần này quả thực

nằm ngoài ý liệu của bọn tôi. Trong tình huống bình thường, chúng tôi vốn định

để cô ở lại đó đến năm 1997 mới đưa cô quay trở về. Kết quả là…”

“Cái gì cơ?” Tôi nhạy

cảm phát hiện ra vấn đề: “Chẳng lẽ không phải là ông kéo tôi về đây sao?”

“Chúng tôi mà lại dùng

cái cách thiếu nhân đạo ấy sao? Cô biết đấy, Thiên giới chúng tôi…” Lão Chương

lại bắt đầu bài diễn giảng lê thê về sự nhân từ bác ái của người trên Thiên

giới. Dù sao tôi cũng chẳng nghe lọt tai được câu nào, đầu óc hết sức hỗn loạn,

chỉ nghĩ đến tình hình khi vụ tại nạn xảy ra. Nếu không phải do lão Chương bày

trò, vậy vụ tai nạn đó rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là… mưu sát?

“Mưu sát!” Lão Chương

rầu rĩ đấm ngực bồm bộp: “Cô nói xem, chúng ta đã sắp được công đức viên mãn

đến nơi rồi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Thế này có còn muốn để cho

chúng ta sống nữa không đây?”

Tôi ngoảnh mặt sang hậm

hực nhìn chằm chằm vào lão Chương. Lão cười hềnh hệch với tôi, hỏi: “Tuệ Tuệ

này, cô hiểu ý của tôi chứ?”

“Tôi không hiểu.”

“Đừng giả bộ nữa, cô

thông minh lắm mà! Chịu khó nghe lời nhé, quay về đó một lần nữa thôi!”

Tôi lao vụt về phía

trước, túm lấy cổ áo của lão Chương tức tối kéo lão dậy khỏi ghế: “Ông mau nói

rõ ra cho tôi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Minh Viễn không phải vẫn tốt

lắm sao, tôi đã hỏi rồi, sự kiện 23/5 đã không còn nữa, Minh Viễn rốt cuộc đã

thế nào rồi?”

Lão Chương mặt mày ủ rũ,

vừa giãy dụa vừa đáp: “Việc này… chúng tôi cũng không ngờ được. Cô chết một

cách không rõ ràng như thế, cậu ta tất nhiên phải điều tra, mà sau khi điều tra

thì liền xảy ra chuyện. Sự kiện 23/5 đúng là không còn nữa, nhưng lại xảy ra

một vụ án lớn hơn, mấy người có liên quan đến việc hãm hại cô đều đã mất mạng,

gây chấn động toàn giới công an. Tuy báo đài không đưa tin này, nhưng người

trong hệ thống tư pháp đều biết cả. Nếu cô không tin thì cứ đi hỏi anh họ cô

đi, chuyện năm 99 ấy, đảm bảo cậu ta đã từng nghe qua.”

Tôi bị tin này làm cho

ngây ra suốt một hồi lâu không nói được gì, tôi không thể tin, cũng không muốn

tin. Minh Viễn của tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao lại giẫm vào vết xe

đổ kia được chứ, sao nó lại đi… gϊếŧ người chứ…

“Đưa tôi trở lại đi!”

Tôi buông tay ra, nói rành rọt từng chữ một.

Lão Chương tỏ ra rất khó

xử, lùi về phía sau mấy bước. Mãi cho đến khi đã ra khỏi phạm vi mà tôi có thể

với tới được, lão mới ấp úng nói: “Cô biết đấy, hiện trường vụ tai nạn xe cộ

đó… rất khó coi, hơn nữa, cô chết ngay tại chỗ, nếu cứ thế này quay về, chỉ sợ

là…” Thấy sắc mặt tôi thay đổi, lão lại vội vàng lớn tiếng nói tiếp: “Hơn nữa

thân thể và hồn phách của cô cũng không thể chịu đựng thêm một lần ngược dòng

thời gian, nhỡ xảy ra chuyện gì bất trắc, có khi tôi cũng không giữ nổi tính

mạng cho cô mất. Bởi vì chuyện của cô vừa rồi, Thiên giới đã ra điều luật mới,

đó là không được dùng thân xác thực quay trở về quá khứ. Cho nên, chỉ có hồn

phách có thể quay về được thôi.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn lão

Chương, ngẫm xem lời của lão rốt cuộc là có ý gì.

“Cũng tức là, phải đổi

sang một thân thể khác… Ối ối, Tuệ Tuệ, cô đừng động chân động tay như vậy,

đánh người của Thiên giới là phải ngồi tù đấy…”