Trở Về Năm 1981

Chương 15

Hôm nay thị trấn quả

thực rất náo nhiệt, trên đường khắp nơi đều là người đi chợ phiên. Cách ăn mặc

của Tiểu Minh Viễn quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của mọi người, trên đường

không ngừng có người bước tới hỏi tôi bộ quần áo cho trẻ con này mua ở đâu, mỗi

lần như vậy Tiểu Minh Viễn đều giành phần trả lời với vẻ rất kiêu hãnh: “Cô

cháu nhờ người mang từ Bắc Kinh về cho cháu đấy.”

Ba người chúng tôi đi

một mạch từ bến xe đến nhà Đội trưởng Lưu, Lưu Giang gõ cửa. Chỉ mộ

t lát sau đã có người

bước ra, không ngờ lại là cô Lưu. Nhìn thấy là Lưu Giang, cô Lưu vừa ngạc nhiên

vừa vui mừng, vội vàng bước tới mở cửa, miệng nói: “Vừa rồi cô còn nói cháu

nhất định sẽ đến, nhưng ông nội cháu không ngờ loáng cái đã đến thật rồi. Thật

đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.” Sau đó quay sang cười nói với tôi:

“Cháu là cháu Chung lần trước đã đến nhà cô phải không? Còn đây chắc là cháu

trai của cháu nhỉ?”

Không đợi tôi trả lời,

Tiểu Minh Viễn đã nhanh nhẹn nói: “Cháu chào bà ạ.”

“Úi chà, thằng bé này

ngoan quá, khiến người ta muốn không yêu cũng không được.” Trong Trần Gia Trang

chỉ cần là nữ giới, trong độ tuổi từ tám đến tám mươi, không ai có thể địch lại

chiêu tất sát này của Tiểu Minh Viễn. Cô Lưu tất nhiên cũng không phải là ngoại

lệ, vừa nhìn thấy Tiểu Minh Viễn đôi mắt liền rực sáng ngay, còn đưa tay ra

định bế thằng bé.

Trong khi tôi còn đang

ngẩn ra, Tiểu Minh Viễn đã ngoan ngoãn sà vào lòng cô Lưu rồi, khuôn mặt tươi

cười rạng rỡ như hoa hướng dương.

Trước lúc đi, tôi có dặn

dò nó đi lấy lòng ai đâu cơ chứ…

Nghe thấy tiếng động bên

ngoài. Đội trưởng Lưu cũng vội vàng bước ra. Nhìn thấy chúng tôi, anh ta lập

tức toét miệng cười, để lộ hai hàm răng trắng bóng: “Đến rồi à, mau vào nhà

ngồi đi!” Vừa nói anh ta vừa bước tới đón lấy túi đồ trong tay tôi: “Tới thì

tới thôi, còn mang quà theo làm gì chứ, cô khách sáo quá đấy!”

Hôm nay ông nội của Lưu

Giang và Huyện trưởng Lưu đều ở nhà, khi chúng tôi bước vào chào hỏi hai người

họ, nụ cười trên mặt Lưu Giang đã biết mất, cậu ta ngoan ngoãn tới chào ông

Lưu. Nhưng còn chưa kịp nói câu nào, cậu ta đã bị ông Lưu lôi vào phòng đọc

sách, chẳng mấy chốc những tiếng binh binh bốp bốp không ngừng vang lên, chắc

ông Lưu đang nổi giận.

Có điều, mấy người trong

nhà đều tỏ ra điềm tĩnh. Cha con Huyện trưởng Lưu tiếp tục uống trà như không

có chuyện gì xảy ra, cô Lưu thì đang ân cần mời tôi và Tiểu Minh Viễn cắn hạt

dưa.

Có lẽ vì trong nhà không

có trẻ con, cô Lưu tỏ ra yêu quý Tiểu Minh Viễn vô cùng, ra sức nhét vào trong

túi nó những thứ như hạt dưa, kẹo bánh, rồi không ngừng hỏi nó xem đã đi nhà

trẻ chưa biết chữ hay không. Tiểu Minh Viễn quả đã không phụ sự dạy dỗ của tôi,

liên tiếp kể hai câu chuyện và hát một bài hát thiếu nhi, khiến cô Lưu cười đến

nỗi không khép miệng lại được, ôm thằng bé trong lòng mà cưng nựng một hồi.

Hơn nửa tiếng sau, Lưu

Giang từ trong phòng đọc sách đi ra với vẻ mặt hờ hững. Thấy mọi người đồng

loạt nhìn về phía mình, cậu ta còn toét miệng cười, chỉ là nụ cười ấy có vẻ hơi

gượng gạo, khiến người ta cảm thấy ghê ghê.

Tình cảm giữa Tiểu Minh

Viễn và Lưu Giang vốn rất tốt, vừa thấy cậu ta bước ra, thằng bé lập tức chạy

đến nắm tay cậu ta. Sắc mặt Lưu Giang trở nên dễ coi hơn một chút, dắt tay

thằng bé đến ngồi xuống sofa, thản nhiên cầm một chén trà lên uống, rồi chậm

rãi nói: “Cháu đã nói với ông nội rồi, tạm thời sẽ ở lại Trần Gia Trang.”

Bàn tay đang cầm chén

trà của Huyện trưởng Lưu lập tức dừng lại giữa không trung, Đội trưởng Lưu phun

ngay ngụm trà vừa mới uống ra ngoài, rồi luống cuống đưa tay lau những vết nước

trà trên quần áo, còn nhìn về phía Lưu Giang bằng ánh mắt kinh ngạc.

Lưu Giang điềm nhiên trả

lời: “Ông nội không cho em tới đặc khu, nên em không đi nữa, dù sao thì ở lại

Trần Gia Trang cũng tốt lắm.” Cậu ta không hề nhắc gì đến việc cùng tôi lập

nghiệp cả.

Buổi trưa cô Lưu giữ

chúng tôi lại ăn cơm, nhất quyết không cho tôi với Tiểu Minh Viễn đi, vừa hay

tôi đang đói, nên cũng không từ chối.

Vì hôm nay là Tết ông

Táo, đồ ăn ở nhà họ Lưu cũng không tệ, ngoài thịt lợn rừng mà tôi mang tới, còn

có một nồi thịt vịt và một con cá. Trong thời buổi này ăn như thế đã là rất khá

rồi, nên trong bữa cơm, ông Lưu không ngừng cau mày oán trách, nói là thức ăn

hôm nay xa xỉ quá.

Nhưng dù là như vậy, Lưu

Giang vẫn không kìm được nhỏ giọng phàn nàn, rằng sao không có cơm gạo trắng.

Gi bữa cơm, chợt có

tiếng gõ cửa vang lên. Cô Lưu đứng dậy ra ngoài mở cửa, một lát sau, dẫn theo

một cô gái đi vào. Cô gái mới chừng mười tám, mười chín tuổi, mặt mày sáng

láng, sống mũi cao, làn da trắng muốt, sắc mặc hồng hào, hai bím tóc óng mượt,

buông dài tới tận eo, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng lại chớp chớp, trông trẻ

trung xinh đẹp vô cùng.

“Nhìn xem, Tiểu Lam đến

rồi này.” Cô Lưu nhìn cô gái được gọi là Tiểu Lam đó bằng ánh mắt hiền từ, rồi

quay sang bảo Đội trưởng Lưu: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đi lấy cái bát với

đôi đũa nữa đến đây! Tiểu Lam chắc vẫn chưa ăn cơm, đúng không cháu?”

Tiểu Lam vội vàng nói:

“Không cần rắc rối thế đâu cô ơi, cháu đến biếu ông với cô chút ít bánh chẻo,

xong rồi sẽ về ngay.” Vừa nói còn vừa lén liếc nhìn qua phía Đội trưởng Lưu một

cái, khuôn mặt vốn hồng hào càng trở nên căng mọng đáng yêu hơn.

Nhìn cảnh này tôi đã

đoán ra căn nguyên sự việc, con vi rút hóng chuyện trong cơ thể lập tức bùng

lên, hoóc môn hưng phấn cũng lập tức tiết ra cuồn cuộn. Nhìn qua phía Đội

trưởng Lưu, tuy vẫn đang cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng nơi đầu mày cuối mắt

rõ ràng là đã có nét xao động. Một chàng trai trẻ tuổi dù có cố gắng giả bộ thế

nào, khi đứng trước mặt người con gái mà mình thích, vẫn khó có thể tỏ ra dửng dưng

cho được.

Tiểu Lam tuy ngoài miệng

nói là vội quay về, nhưng cô Lưu vừa mới giữ lại, liền lập tức nghe theo, còn

ngồi xuống bên cạnh Đội trưởng Lưu. Tôi phát hiện cái lưng của Đội trưởng Lưu

trở nên thẳng tắp, toàn thân cũng cứng đờ, khi nói năng thoạt nghe không có vấn

đề gì, nhưng tôi lại phát hiện ra, anh ta đã hỏi Tiểu Minh Viễn hai lần là có

muốn ăn kẹo không.

Tiểu Lam cũng rất ngượng

ngùng, cúi gằm mặt xuống chơi đùa với Tiểu Minh Viễn.

Ăn cơm xong, cô Lưu bảo

tôi ngồi nói chuyện với Tiểu Lam, còn mình thì đi thu dọn bát đũa. Tiểu Lam

thấy vậy, liền vội vã đứng dậy giúp đỡ, thực sự là ngoan hiền đảm đang vô cùng,

chả trách cô Lưu lại thích cô bé này như vậy.

Tôi ở lại nhà họ Lưu

thêm một lúc nữa, đang định chào để ra về, vừa khéo gặp lúc nhà họ lại có khách

tới. Lần này thì có hai người. Vì đứng ở xa, tôi chỉ loáng thoáng nhìn thấy đó

là một cô gái trẻ tuổi dẫn theo một cậu nhóc béo tròn chừng năm, sáu tuổi đứng

ở ngoài cổng, đang cười híp mắt chào cô Lưu: “Cháu chào cô, anh Lưu Đào có nhà

không ạ?”

Tôi thấy nụ cười trên

khuôn mặt cô Lưu trở nên cứng đờ, chợt hiểu ra được điều gì đó, bèn nhủ thầm:

“Đến rồi đây.”

Một lát sau, cô Lưu dẫn

cô gái trẻ tuổi đó vào nhà, khuôn mặt vẫn cứng đờ như cũ. Tôi vừa đưa mắt nhìn,

thiếu chút nữa đã ngả ngửa ra vì sợ. Biết phải nói sao đây nhỉ? Tôi không biết

nên đánh giá cô gái này trông đẹp hay xấu nữa. Rõ là một cô gái trẻ trung, vậy

mà lại đi vẽ bậy vẽ bạ lên khuôn mặt mình thành hình thù gì chẳng biết.

Tôi cũng từng xem mấy

tập ảnh của những năm tám mươi, biết rằng kỹ thuật trang điểm thời này chưa

được tốt lắm, nhưng các cô gái trên ảnh đều là tuyệt sắc giai nhân nên nhìn

cũng không đến nỗi nào. Còn cô gái này thì tôi đến phải chịu thua, khuôn mặt

bôi trát trắng xóa, hai hàng lông mày bị cạo thành hai đường cong queo, cặp môi

thì tô son đỏ chót, nhìn thế nào cũng thấy rợn người.

Cô Lưu là một người vừa

hiền từ vừa nhã nhặn, nhẹ nhàng mời cô gái kia ngồi xuống, rồi giới thiệu chúng

tôi với nhau. Cô gái đó tên là Cổ Diễm Hồng, là thiên kim của cục trưởng cục

Tài chính. Còn những chuyện khác, cô Lưu không hé răng câu nào.

Cổ Diễm Hồng hình như có

chút ý kiến với tôi, đôi mắt cứ nhìn tôi từ trên xuống dưới. Nếu đổi lại là một

người đàn ông, dám nhìn tôi bằng ánh mặt trần trụi như thế, chắc tôi đã tặng

cho một cái bạt tai rồi. Cậu nhóc béo mà cô ta dẫn theo thì lại hào hứng bước

tới chào Lưu Giang, nhìn vẻ thân thiết của họ, chắc là đã quen nhau từ trước.

Ban đầu khi Tiểu Minh

Viễn ngồi chơi với Lưu Giang, không khí vốn rất yên ả, bây giờ có thêm cậu nhóc

béo kia, mọi thứ lập tức trở nên nháo nhào. Có lẽ là vì lòng ganh tị của trẻ

con, cậu nhóc béo kia thấy Lưu Giang và Tiểu Minh Viễn chơi với nhau vui vẻ,

liền cảm thấy khó chịu, cứ quấn lấy Lưu Giang đòi chơi cùng nó. Lưu Giang thấy

nó quấy quá, liền đưa cả hai đứa bé ra ngoài sân chơi. Tới lúc này phòng khách

mới yên tĩnh trở lại.

Cổ Diễm Hồng quan sát

tôi một hồi, vẻ mặt nặng nề nghiêm trọng của cô ta khiến tôi hiểu ra căn nguyên

sự việc. Lúc này Tiểu Lam còn đang ở trong bếp giúp cô Lưu rửa bát, nên không

có mặt ở đây, khiến cô gái này hiểu nhầm, nghĩ tôi là tình địch.

Tôi cũng chẳng muốn tự

rước lấy bực bội vào người, chỉ nở một nụ cười thông cảm với Đội trưởng Lưu,

sau đó đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài sân chơi với Lưu Giang và Tiểu Minh Viễn.

Nhưng vừa mới đứng dậy, Tiểu Lam đã mang một đĩa táo, vừa nói vừa cười từ trong

bếp bước ra ngoài.

Căn phòng sau nháy mắt

đã trở nên yên tĩnh. Cổ Diễm Hồng đột ngột đứng dậy, đôi mắt vốn không to cho

lắm trợn trừng lên, hằn học nhìn Tiểu Lam, trong mắt tràn đầy vẻ căm thù và bất

mãn.

“Sao cô lại ở đây?” Cổ

Diễm Hồng hung hăng vênh váo trừng mắt nhìn Tiểu Lam, dáng vẻ rất mực coi

thường: “Hừ, chắc không phải là trong nhà hết gạo, nên chạy đến đây khóc lóc

xin bố thí đấy chứ?”

Tiểu Lam không tức giận,

chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhà tôi có gói một ít bánh chẻo, mẹ tôi bảo tôi mang đến

cho cô Lưu.” Sau đó đặt đĩa táo xuống bàn trà, lau tay, rồi cười nói với Đội

trưởng Lưu: “Em ra ngoài cũng khá lâu rồi, sợ mẹ ở nhà mong, giờ em phải về

đây.”

Đội trưởng Lưu vội nói:

“Để anh tiễn em!”

Cô Lưu cố gắng giữ Tiểu

Lam lại thêm một lát, nhưng không được, nên đành tiễn Tiểu Lam ra ngoài.

Tôi thấy giữa Đội trưởng

Lưu và Cổ Diễm Hồng hình như có gì đó khác thường, vì vậy cũng không muốn ở lại

đây cản trở họ nói chuyện, thừa dịp ấy ra ngoài tìm Tiểu Minh Viễn, chuẩn bị từ

biệt ra về.

Nhưng vừa mới ra tới

cửa, tôi liền nhìn thấy cậu nhóc béo kia đưa tay đẩy ngã Tiểu Minh Viễn xuống

đất. Tôi ngẩn người, vội vàng chạy tới định đỡ thằng bé dậy. Không ngờ nó đã

lập tức bò dậy một cách mau lẹ, còn tiện tay cầm chiếc ô tô mô hình bên cạnh

lên, đập thẳng xuống đầu cậu nhóc béo kia…