Kết quả người trồng hoa trong cung cũng không biết, vừa nói ra là ở Hồ Mộc Cáp, người trồng hoa liên tục lắc đầu.
Phùng Liên Dung sốt ruột: “Không nuôi được à?”
“Khó nuôi.” Người trồng hoa khó xử, “Hồi nương nương, chỉ có thể ráng thử một lần, mấy ngày này vạn lần đừng tưới nước, mặt trời lên thì mang ra phơi, mặt trời lặn thì mang vào, xem trước thế nào đã.”
Phùng Liên Dung liên tục gật đầu, lập tức gọi Đại Lý mang hoa ra ngoài phơi.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ấm áp như cuối hè khiến người dễ dàng mệt rã rời, chỉ là sắp đến chạng vạng nên chỉ phơi được một lát.
Đại Lý đặt chậu hoa xuống, ngẩng đầu thì thấy Tiểu Lý dẫn một người đi vào, hắn tập trung nhìn kỹ, người đến mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ ngọc, môi hồng răng trắng. Chỉ là vóc người không cao lắm, tuổi còn nhỏ, bằng không nhất định sẽ là một người phong lưu.
Hắn tiến lên hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Tứ điện hạ.”
Triệu Hữu Đường xua tay bảo hắn đứng lên, trực tiếp đi vào.
Triệu Thừa Diễn nhìn thấy hắn, từ rất xa đã gọi Tứ thúc.
Phùng Liên Dung cũng ở trong viện, nàng không nghĩ Triệu Hữu Ngô sẽ đến, lập tức có chút giật mình, dắt tay Triệu Thừa Diễn đi qua hành lễ.
Triệu Hữu Ngô vẫn còn tính cách của trẻ con, khoát tay, xoay người liền lấy đến một vật từ trong tay thị tùng Viên Tam.
Vật này có dáng hình hồ lô, dài tầm nửa cánh tay, màu lục, Phùng Liên Dung cũng chưa thấy qua, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Hưởng hồ lô.” Triệu Hữu Ngô cười tủm tỉm nói, “Tặng cho cháu trai chơi.”
Triệu Thừa Diễn tò mò đi qua, giơ tay sờ sờ.
Triệu Hữu Ngô làm mẫu cho hắn xem, đặt bên miệng thổi, chỉ nghe cái bình đó đột nhiên phát ra tiếng “huýt huýt”, tiếp theo hắn dùng ít sức đi, cái bình đó lại phát ra tiếng ‘phù phù.”
Triệu Thừa Diễn hưng phấn mở to hai mắt nhìn, nhảy lên nói: “Ta cũng muốn.”
Triệu Hữu Ngô thấy hắn thích, chính mình cũng rất cao hứng, kêu Viên Tam lấy một miếng lụa mỏng đặt lên miệng bình: “Ngươi phải dùng cái này, ngươi còn nhỏ không biết khống chế lực đạo, sẽ bị cái này làm bị thương đến miệng.” Lại vẫy tay: “Đi, qua đây.”
Triệu Thừa Diễn đi qua, áp miệng lên trên miếng lụa mỏng thổi, chỉ nghe cái bình này không ngừng phát ra tiếng ‘phù phù.”
Hắn cao hứng cười khanh khách không ngừng.
Phùng Liên Dung nói: “Đa tạ Tứ điện hạ tặng Tiểu Dương đồ chơi tốt như vậy, có điều cái này mua ở đâu vậy, thϊếp thân cũng chưa từng thấy qua.”
“Là hồi nhỏ ta chơi.” Triệu Hữu Ngô nói xong, con ngươi chìm xuống, năm đó Hoàng thượng và Hồ quý phi đều rất thương yêu hắn, khi hắn còn bé không biết có bao nhiêu đồ chơi, cái này chỉ là một trong số đó.
Phùng Liên Dung thấy sắc mặt hắn, nghĩ chắc là hắn đang nhớ lại trước đây, liền không lại nói nữa, cười nói: “Nhìn như là làm từ lưu ly, màu sắc rất đẹp.”
“Đúng là lưu ly.” Triệu Hữu Ngô nói: “Ngoài cung có một xưởng lưu ly, cái gì cũng có thể làm, hưởng hồ lo này có lẽ cũng từ chỗ đó ra.”
Phùng Liên Dung gật gật đầu, lại xoa xoa đầu Triệu Thừa Diễn: “Tứ thúc con khó được đến đây một chuyến, con không thể chỉ chơi một mình, phải cám ơn Tứ thúc trước đã.”
Triệu Thừa Diễn ngẩng đầu, bỗng vui vẻ chạy đi, lát sau lại quay về, đưa cái xúc cúc trong tay cho Triệu Hữu Ngô.
Triệu Hữu Ngô cười ha ha: “Tặng ta? Đây là đáp lễ?”
Triệu Thừa Diễn gật đầu.
Thu được đồ mà đứa nhỏ nhỏ như vậy tặng, còn là cháu mình, Triệu Hữu Ngô cảm thấy rất có ý tứ, lập tức để Viên Tam thu.
Phùng Liên Dung cũng rất hài lòng, đứa nhỏ nhà mình thật là lễ phép, chỉ là đưa cái xúc cúc này cho Triệu Hữu Ngô hắn cũng không dùng được, hắn lớn như vậy, nào còn chơi cái này.
Còn có, lần trước hắn còn tặng một khối ngọc bội nữa.
Nhưng Phùng Liên Dung nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa biết nên tặng lại cái gì cho hắn.
Nàng trừ phân lệ nên có ra thì cũng chỉ còn lại vật Triệu Hữu Đường đưa nàng, đó đều dành cho nữ nhân dùng, mà nàng hồi báo hoặc là ngâm rượu, hoặc là làm nữ công, còn không thì là hầu hạ hắn thật tốt, làm hắn vui vẻ. Muốn đưa Triệu Hữu Ngô ít đồ mình tự làm, thứ nhất là nàng không có bản lĩnh, thứ hai là không thích hợp.
“Tiểu Dương, hưởng hồ lô này để chơi sau, con đi chơi với Tứ thúc đi đã.” Nếu Triệu Hữu Ngô đã thích Triệu Thừa Diễn, vậy thì để hai đứa chơi với nhau.
Nói đúng ra thì phải là Triệu Hữu Ngô mang Triệu Thừa Diễn đi chơi.
Hai người một lớn một nhỏ, không biết đang nói chuyện gì, ở trong sân đông đi một chút, tây đi một chút, Triệu Thừa Diễn chơi mệt, Triệu Hữu Ngô lại dẫn hắn về chính điện.
Phùng Liên Dung bỗ nhiên nghĩ đến: “Tứ điện hạ hôm nay không đi nghe giảng à?”
“Hôm nay khó được ngày nghỉ.” Triệu Hữu Ngô cười trả lời.
“Trách không được.” Phùng Liên Dung lại hỏi, “Tam điện hạ đi Tuy Ninh, đã viết thư về lần nào chưa?”
“Viết, tháng trước mới nhận được.” Triệu Hữu Ngô tròng mắt lóe sáng, “Ca ca nói ở đó rất vui vẻ, thường xuyên cùng Tào đại nhân đi ra ngoài tuần tra, chính huynh ấy cũng đã đi mấy thị trấn, xem xét sông ngòi chung quanh, học được rất nhiều thứ. Còn nói phong cảnh Tuy Ninh đẹp, cá rất ngon.”
Phùng Liên Dung nghe chuyện cười rộ lên: “Vậy Tam điện hạ đi Tuy Ninh là đúng rồi.”
Triệu Hữu Ngô gật gật đầu: “Sau này ta cũng đi.”
Phùng Liên Dung khó hiểu: “Tam điện hạ là vì thíc thủy lợi mới đi, hay là Tứ điện hạ cũng muốn học?”
“Cái này….” Triệu Hữu Ngô đau đầu, hắn vẫn chưa biết mình thích gì.
“Từ từ sẽ đến, chung quy có một ngày sẽ phát hiện mình muốn học gì?” Phùng Liên Dung đang ăn hạch đào, vừa nói vừa đưa cho Triệu Hữu Ngô mấy quả, “Muốn ăn không?”
Triệu Hữu Ngô nhìn, đã bóc ra rồi, liền cầm.
Hai người ngồi ăn hạch đào thì thấy trời đã tối, Chung ma ma đi qua hỏi cơm tối, Phùng Liên Dung tùy tiện gọi mấy món, gọi một nửa mới nhớ Triệu Hữu Ngô vẫn chưa đi.
Nàng nghĩ cũng không thể đuổi người về.
“Tứ điện hạ, không bằng hôm nay ở lại đây ăn cơm?” Nàng thử hỏi.
Kết quả Triệu Hữu Ngô gật đầu: “Được.”
Phùng Liên Dung có chút sững sờ, có điều cũng không thế nào, chỉ hỏi hắn muốn ăn gì, Triệu Hữu Ngô cũng gọi hai món.
Triệu Thừa Diễn thấy hắn cùng ăn cơm thì rất cao hứng, hai người ngồi chung một chỗ, nói nói cười cười. Phùng Liên Dung xem, tuy cảm thấy khó hiểu, có điều lại giống như có chút vui mừng.
Qua mười ngày, Triệu Hữu Đường rốt cục hồi Kinh, vừa về đến Kinh thành liền thăng quan cho bốn vị Tướng quân cùng đi lần này, binh sĩ khác cũng được thưởng.
Dù sao cuối cùng vẫn là giành được thắng lợi, thế này nhóm quan viên vẫn luôn lo lắng mới thở phào một hơi.
Xong việc này Triệu Hữu Đường mới hồi cung.
Phương Yên, Hoàng thái hậu lúc này đều ở Thọ Khang cung của Thái hoàng thái hậu, đặc biệt chờ hắn.
Thái hoàng thái hậu nhìn thấy hắn, cười nói: “Cuối cùng đã về, làm chúng ta rất lo lắng. Hoàng thượng, sau này đừng lại thân chinh, an nguy của Hoàng thượng còn hơn tất cả.
Triệu Hữu Đường gật gật đầu: “Trẫm biết, tổ mẫu, làm người phải lo lắng rồi.” Lại xin lỗi Hoàng thái hậu, Phương Yên.
Hoàng thái hậu nói: “Ta không sao, chung quy là mẫu hậu lớn tuổi, có điều Hoàng thượng bình an trở về, việc này đừng lại nhắc đến nữa.”
Mấy người nói chuyện một lát, Triệu Hữu Đường lại đi xem Triệu Thừa Dục, xong rồi mới cáo từ về Càn Thanh cung.
Do hắn trở về, cả nhà khẳng định là muốn cùng nhau ăn cơm chiều, Phương Yên dẫn Triệu Thừa Dục về Khôn Ninh cung trước.
Triệu Hữu Đường một đường đi về phía trước, kết quả xa xa đã thấy một bóng người đứng ở cửa cung, bóng dáng đó hắn rất quen thuộc, khóe miệng hắn lập tức cong lên.
Không nghĩ tới không đợi hắn đi nàng đã đến đây.
Phùng Liên Dung nghe được thanh âm, cũng chờ không kịp, xách váy liền chạy đến, nhưng khi đến trước mặt hắn rồi nàng lại không dám quá lỗ mãng, chỉ nhìn chặt hắn gọi: “Hoàng thượng.”
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, cũng nhìn nàng.
Nàng vẫn như cũ không có thay đổi gì, chỉ là hôm nay hiển nhiên đã trang điểm qua, rực rỡ chói người.
Thấy hắn nãy giờ không nói gì, Phùng Liên Dung lại gọi: “Hoàng thượng.”
Trong thanh âm có chút nức nở, có chút chờ đợi, có chút vui sướиɠ.
Hắn cười, thán một tiếng, giang tay ôm nàng vào trong ngực, miệng lại trách mắng: “Không có quy củ.”
Phùng Liên Dung làm như không nghe thấy, biết hắn trở về, nàng liền vội vã đi gặp hắn, một khắc cũng không thể trì hoãn. Chỉ là không đến được Thọ Khang cung thì nàng sẽ đến Càn Thanh cung.
Hai tay nàng gắt gao ôm chặt lấy hắn, tham lam hít mùi hương trên người hắn, mũi đột nhiên lên men, lại hận không thể khóc trong lòng hắn.
Triệu Hữu Đường cúi đầu xuống, hôn lêи đỉиɦ đầu nàng nói: “Nhớ Trẫm hả?”
“Rất nhớ.” Phùng Liên Dung lấy đầu cọ hắn, “Nằm mơ cũng nhớ, sợ Hoàng thượng lại không về, thϊếp thân lại muốn bị bệnh.”
“Hả?” Triệu Hữu Đường ngẩn ra, “Sao vậy?”
Phùng Liên Dung nói khẽ: “Bệnh tương tư, Kim thái y nói.”
Triệu Hữu Đường phì cười, nâng mặt nàng lên nói: “Sao Trẫm không thấy nàng giống như bị bệnh nhỉ, xem, dưỡng rất tốt, trắng trẻo mập mạp.”
“Ai bảo, gầy rất nhiều mà.” Phùng Liên Dung nói: “Mới đầu thϊếp thân cơm nước không vào, sau này cảm thấy nhỡ Hoàng thượng trở về mà thϊếp thân thật bị bệnh, hình như cũng không tốt, không thể để Hoàng thượng đau lòng cho nên thϊếp thân lại ăn, nhưng vẫn gầy.”
Nàng vén tay áo lên cho hắn xem.
Cổ tay nàng trắng bóng, tỉ mỉ nhìn lại nhẵn nhụi như sứ trắng, Triệu Hữu Đường đưa tay ra nhéo nhéo: “Ừ, hình như là có chút gầy thật.”
“Hoàng thượng cũng gầy.” Nàng giơ tay sờ sờ mặt hắn, “Có điều thϊếp thân thấy Hoàng thượng càng thêm tuấn tú hơn so với trước đây.”
Hắn hăng hái, mặt mày thần thái bức người, lại trải qua chiến trường tàn khốc, có chút khác với trước đây.
Nàng chuyên chú nhìn hắn, trong mắt không chút che giấu tình cảm giành cho hắn.
Triệu Hữu Đường vẻ mặt càng thêm ôn nhu, nắm lấy tay nàng dắt nàng vào Càn Thanh cung, vừa đi vừa nói: “Tiểu Dương và A Lý đâu, nàng không dẫn theo?”
“Không.” Phùng Liên Dung nói: “Thϊếp thân biết thϊếp thân không nên đến đây, cho nên nhìn thấy Hoàng thượng là mãn nguyện rồi, dù sao lát nữa Hoàng thượng thể nào chẳng không đến xem Tiểu Dương và A Lý.” Ngón tay nàng cào cào trong lòng bàn tay hắn, “Thϊếp thân cũng nên về rồi.”
Triệu Hữu Đường không nỡ để nàng đi: “Đến cũng đã đến, cần gì phải trở về?” Một bên sai người chuẩn bị nước ấm, hắn vốn cũng muốn về Càn Thanh cung tắm một cái.
Một đường bôn ba, phong trần mệt mỏi.
Miệng Phùng Liên Dung hơi há: “Hoàng thượng muốn tắm ạ? Vậy thϊếp thân….”
Vậy nàng ở đây làm gì?
Triệu Hữu Đường nhìn nàng dáng vẻ mơ hồ không hiểu, không nói gì, chỉ chờ cung nhân chuẩn bị xong liền kéo nàng vào phòng tắm. Bên ngoài cung nhân hoàng môn trong lòng đều hiểu rõ, giúp bọn họ đóng cửa lại.
Phùng Liên dung trợn mắt nhìn thùng tắm lớn trước mặt, mặt lập tức đỏ bừng.