Edit: Hanayang
Tiếng thét của Ngả Lỵ có thể nói là chói tai lợi hại, Diệp Phong không thể không xông lên trước bụm miệng cô nàng lại, đem cô kéo vào trong nhà.
"Bên đây không phải là nhà của cậu?" Ngả Lỵ vẫn chưa hoàn hồn nhìn quanh một vòng, đẩy tay Diệp Phong ra.
"Ừ!" Diệp Phong cố gắng nặn ra nụ cười mếu, "Sức phán đoán của cậu thực chuẩn quá."
"Vậy cậu ở chỗ này làm gì?" Đầu óc Ngả Lỵ thật sự rất đơn giản, cô không có cách nào đem Diệp Phong và Hạ Dịch Dương liên hệ cùng với nhau. Tuy rằng mọi người đều là bạn học, nhưng hai người này vẫn luôn là "kiều về kiều, lộ về lộ" *. Huống chi Diệp Phong mới về nước, không có cơ hội để ngấm ngầm làm việc gì.
Hay là cô đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?
Diệp Phong thật sự chịu thua Ngả Lỵ, sáng tinh mơ, một cô gái quần áo không chỉnh ở cùng một người con trai, còn có thể làm gì? Nghĩ là biết rồi, còn phải hỏi trắng ra như vậy?
"Cậu nói xem?" Khóe mắt trộm liếc Hạ Dịch Dương đang đứng ở bên kia, anh thật là bình tĩnh như nước, kiểu như anh cũng giống cái laptop ở trên bàn, nên ở trong này là đương nhiên.
"Mình cũng không phải cậu, sao mình biết được?" Ngả Lỵ tức giận trừng mắt nhìn cô.
Diệp Phong nhắm mắt lại, cắn răng một cái, mặt đỏ như tôm luộc, "Đương nhiên làm chuyện nhi đồng không nên biết rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng như nửa đêm.
Hạ Dịch Dương nhấp mím môi, có chút không tự nhiên, nhưng anh hoàn toàn không để ý, tim anh bị lấp đầy bởi niềm vui sướиɠ mạnh mẽ. Diệp Phong không phải cô gái tùy tiện, cô có thể nói như vậy, tương đương với cô đã muốn vui vẻ chấp nhận quan hệ của hai người.
Lần đầu tiên, anh thật sự thật sự cảm giác được cô thuộc về anh.
"Cái gì... Chuyện khi nào?" Một hồi lâu, Ngả Lỵ mới từ trong cơn sốc tìm lại được tiếng nói.
"Mẹ mình còn chưa hỏi như vậy." Diệp Phong thật muốn điên đầu, đã nói đến nước này, Ngả Lỵ lại còn được một tấc lại muốn lên một thước.
"Mình là bà nội cậu!" Ngả Lỵ hai tay chống hông.
"Diệp Phong, về phòng mang dép vào đi, sàn nhà lạnh lắm." Hạ Dịch Dương can thiệp đúng lúc nói chen vào, sau đó xoay mặt ân cần hỏi Ngả Lỵ, "cô giáo Ngả, em muốn uống trà hay là cà phê?"
"Có rượu không? Đầu tôi có hơi choáng váng, huyết áp không ổn định rồi." Ngả Lỵ nói.
Hạ Dịch Dương nhếch miệng cười khẽ, "Vang đỏ được không?"
"Mới sáng sớm mà uống rượu gì chứ?" Không đợi Ngả Lỵ trả lời, Diệp Phong nheo nheo mắt, nói, từ trong giỏ tìm được cái chìa khóa, "Cậu qua nhà mình trước đi, mình sẽ về liền."
Ngả Lỵ nhìn Diệp Phong, nhìn cả mấy giây, biểu tình mờ ám, cô không nói gì nhận cái chìa khóa, quay đầu đi ra ngoài, lúc đóng cửa, "Rầm" vang một tiếng.
"Cô ấy... có chút thần kinh!" Diệp Phong chỉ chỉ cửa, hít sâu một hơi, "Ô..." Thân hình mảnh mai bị kéo vào vòng tay ôm ấp mạnh mẽ của Hạ Dịch Dương. Cách làn áo sơ mi mỏng manh, cảm thấy động tác của anh không hề dịu dàng, ôm chặt đến nỗi làm cô sắp nghẹt thở. Anh lùi bước, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của cô, hơi hơi ngứa, cô ngã ra sau né, cười ra tiếng, "Được rồi, anh mau buông tay, bằng không Ngả Lỵ lại chạy sang đây."
"Cô ấy chỉ là có chút ngạc nhiên, nhất thời không thể tin được thôi." Anh hôn nhẹ lên môi cô, rồi mới thả tay ra.
"Không phải ngạc nhiên đâu, là cảm thấy như bị em lừa gạt, cho nên mới tức giận như vậy." Từ đầu đến cuối, lúc nói chuyện với anh cô đều cắm đầu nhìn xuống đất. Sau khi vào phòng, cô dựa vào cửa lo lắng, vẫn khóa cửa phòng lại.
Anh thu hồi ánh mắt vẫn dán trên cửa phòng, mỉm cười.
*
Lúc Diệp Phong đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy Ngả Lỵ đang đứng ngoài ban công đưa lưng về phía cô nhìn ra xa xa.
Cô ho nhẹ vài tiếng, Ngả Lỵ cũng không quay đầu lại. Cô đành phải bước tới, kéo kéo Ngả Lỵ, ánh mắt lặng lẽ chứa nhiều tâm sự, "Mình thật sự không cố ý giấu cậu, nhưng mãi lâu sau mới biết anh ấy là hàng xóm của mình. Sau đó..."
"Nha bộ muội, cậu rất nhẫn tâm." Ngả Lỵ bỗng dưng quay đầu, lạnh lùng nhìn cô.
Cô ngây người.
"Cậu có thể bắt đầu cuộc sống mới, nhưng vì sao phải tìm Hạ Dịch Dương chứ? Không cần lớn tiếng nói với mình là, cậu thương anh ấy. Trong lòng cậu thật sự đã quên Biên Thành sạch sẽ rồi sao? Không có, có phải hay không? Biên Thành đối với cậu vẫn còn lực ảnh hưởng lớn như vậy, tối hôm qua cậu vì ai mà khóc, cậu không nói thì mình cũng biết. Trong lòng cậu một mặt tồn tại Biên Thành, lại cùng Hạ Dịch Dương ở chung một chỗ, làm vậy đối với anh ấy công bằng sao? Đơn giản là hiện tại Hạ Dịch Dương rất thành công, hơn nữa anh ta cũng là người quen với Biên Thành, cậu là vì Biên Thành năm xưa thay lòng đổi dạ mà ăn miếng trả miếng."
Cô hít hít mũi, không khí rất ấm áp. "Ngả Lỵ, cậu sai rồi, chuyện cảm tình không phức tạp như vậy. Vì trả thù một người mà lấy cả đời mình ra đặt cược, cũng làm liên lụy cuộc đời người khác, đáng giá sao?"
"Cậu thật sự yêu Hạ Dịch Dương sao?"
Cô trầm ngâm một chút, "Không thể tùy tiện nói tiếng yêu. Yêu, cần thời gian."
"Cậu thực sự quá hồ đồ rồi, nha bộ muội, vậy quan hệ hai người gọi là gì?"
"Cũng không phải là viết luận văn, nhất định phải có luận điểm, luận chứng. Cứ thuận theo tự nhiên, được không? Cậu ăn sáng chưa?"
"Mình ngày hôm qua cơm chiều cũng chưa ăn."
"Hả?"
"Vương Vĩ phải làm phẫu thuật cắt ruột thừa, mình chăm sóc anh ta một đêm."
Diệp Phong cắn môi, nheo mắt lại, "Cô bạn gái sinh viên của hắn đâu?"
Ngả Lỵ cười cười cô đơn, "Phải viết luận văn, không có thời gian đến. Anh ta gọi điện thoại cho mình."
"Vì vậy, cậu liền vui vẻ chạy tới. Ha, thật đúng là lợi dụng triệt để mà."
"Không cần nói như vậy, dù anh ta không gọi cho mình, mình cũng sẽ đến. Yêu thì yêu, không cần đi để ý thiệt hơn nhiều như vậy, nhất thiết phải trao đổi công bằng sao? Được rồi, được rồi, cậu bớt lộ ra cái loại biểu tình khinh thường này đi, cậu tự lo cho chính mình đi, để tay lên ngực mà tự hỏi, cậu rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không? Nếu không thể thật sự yêu Hạ Dịch Dương, thì đừng có đi trêu chọc người ta."
Diệp Phong cười khổ, "Cậu nói mình như tội phạm ấy, kiểu như mình là người rất không an phận."
"Trước kia cậu ở trong mắt mình là cô bé ngoan, hôm nay cậu làm cho mình nhìn cậu với cặp mắt khác xưa!" Ngả Lỵ nheo mắt, đột nhiên tiến lên kẹp cổ Diệp Phong, "Thành thật khai báo, là ai chủ động trước?"
Cô chớp chớp mắt, "Là mình!"
"Chúa ơi, sáu năm nay, tư bản chủ nghĩa vạn ác rốt cuộc đã giáo dục cậu như thế nào?"
Cô nhún nhún vai, "Là mình tự học thành tài."
Tủ lạnh trống không, cô kéo Ngả Lỵ đi xuống lầu ăn chút gì đó.
"Có muốn kêu Hạ Dịch Dương cùng đi luôn không?" Khi khóa cửa, Ngả Lỵ hỏi.
"Anh ấy phải xem bản thảo, không nên quấy rầy." Cô lắc đầu.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô bước một chân vào, "Cậu chờ một lát." Cô vội vàng trở lại, chỉ gõ một chút, Hạ Dịch Dương liền ra mở cửa.
"Em cùng với Ngả Lỵ đi ăn cơm, sau đó em sẽ đi thẳng đến radio..." Cô lắp bắp nói xong, mặt liền nóng lên.
"Uh, buổi tối gặp!" Anh mỉm cười, đưa cô đến cửa thang máy, nhìn Ngả Lỵ gật gật đầu, "Cô giáo Ngả, cuối tuần cùng nhau ăn cơm đi!"
"À... Được!" Ngả Lỵ cứng ngắc gật nhẹ đầu.
Cửa thang máy khép lại, Ngả Lỵ nhìn trái nhìn phải dò xét cô, "Chậc, hai người dường như thật sự có một chút dấu hiệu yêu đương!"
"Biến đi!" Cô đá Ngả Lỵ một cái.
Nếu quyết định bắt đầu, cô sẽ xác định rõ ràng quan hệ của hai người. Làm bạn gái của anh, báo anh biết hành trình hằng ngày là đương nhiên, cô không muốn anh vì cô mà mệt mỏi.
Quan tâm một người, sẽ toàn tâm toàn ý vì cảm giác an toàn của người đó, không phải sao?
Tình yêu, là không thể chịu được nghi ngờ.
Dịch Dương là lão hồ li.
Đến radio, liền cảm nhận được không khí nặng nề, ai nấy đều nghiêm túc vùi đầu làm việc, liền ngay cả Tiểu Vệ luôn ồn ào, cũng ngoại lệ trầm mặc không nói chuyện.
Văn phòng Thôi Linh đóng cửa mấy ngày nay, hôm nay mở rộng cửa, ở bên trong, tiếng cười cao vυ't của Thôi Linh vang lên không dứt.
"10 giờ, tổ tiết mục đến phòng họp." Tổ trưởng thông báo cho Diệp Phong.
Diệp Phong ngước mắt nhìn, Tiểu Vệ nhìn cô làm cái mặt quỷ, dùng khẩu hình nói đến toilet. Hai người một trước một sau đi ra văn phòng, Tiểu Vệ xem xét một vòng từ đầu đến cuối toilet, xác định không có người, mới nhỏ giọng nói với Diệp Phong: "Chút nữa cấp trên muốn bỏ phiếu quyết định xem《 Đêm khuya khuynh tình 》 là giữ lại hay cắt bỏ. Cái loại này, làm cho có lệ thôi, không chừng đã sớm có quyết định rồi, hiện tại chỉ là làm một số động tác nhỏ, để chặn họng chúng ta. Chị nhìn trưởng phòng Thôi cười vui vẻ như vậy, đáp án đã rất rõ ràng rồi. Ai, Giám đốc Lâu đúng là sợ vợ mà!"
"Không cần nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đến mức đó!" Diệp Phong khóa nước lại, cười cười nói.
"Cũng mong là vậy!" Tiểu Vệ trề môi.
Lúc hai người đi ra, nhìn thấy Thôi Linh đang đi về phía này. Tiểu Vệ nở nụ cười không được tự nhiên, "Chào trưởng phòng Thôi!"
"Uhm!" Thôi Linh lạnh lùng gật đầu.
Tiểu Vệ không nghe được tiếng Diệp Phong, quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Phong đang nghiêng người gọi điện thoại.
"Anh yêu, anh đã ra ga đón mẹ rồi hả? Xe đã gần đến trạm rồi? Dạ, em thật sự là hơi khẩn trương một chút, nếu mẹ anh có ấn tượng không tốt với em thì làm sao bây giờ? Em phải nói trước, mặc cho bà ấy nói cái gì, anh cũng phải đứng về phía em, chúng ta cùng ở một bên. Được, chút nữa chúng ta liên lạc lại. À, ngày mai anh nhớ phải đi xem cảnh quan ngôi nhà lúc mặt trời lặn, xung quanh bốn phía, giá tuy đắt, nhưng nhà cũng rất được! Dạ... Dạ..."
Diệp Phong ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Thôi Linh, tung ra một nụ cười tươi.
"Cô muốn mua nhà sao?" Thôi Linh cau mày hỏi.
"Cũng vừa mới quyết định. Trưởng phòng Thôi có người bạn nào làm bên nhà đất không?"
"Cũng quen biết vài người. Cô ở cùng người nhà, hay là..."
Diệp Phong ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, "Chuẩn bị làm nhà tân hôn."
"Á, vậy để tôi giúp cô hỏi thăm vài nơi."
"Cám ơn trưởng phòng Thôi. Tôi phải vào họp rồi." Cô lướt qua Thôi Linh, nghe thấy di động ở trong túi reo vang thúc giục như khóc gọi, cô chờ đi vào văn phòng rồi mới tiếp nghe.
"Nha bộ muội, cậu vừa mới nói mê sao?" Ngả Lỵ hét to.
Cô ha ha cười, "Cho là vậy đi!"
---
(*) 桥归桥、路归路: một câu thành ngữ, tiếng lóng địa phương thường dùng, đại ý là phân chia hai sự việc tách bạch không liên quan.