Sống Lại Về Một Nhà

Chương 51

Sáng sớm hôm sau, cảm giác đầu tiên khi Hàn Duyệt thức dậy chính là mệt. Di chứng túng dục quá độ từ giây đầu tiên mở mắt ra đã thể hiện rất rõ. Hàn Duyệt cảm thấy mình giống như vốn không có ngủ, một cảm giác yếu ớt do bị moi rỗng từ bên trong người truyền về phía tay chân, khiến cậu ngay cả một đầu ngón tay cũng chả muốn nhúc nhích.

Chu Bác Nghị nằm say ngủ ở sau lưng cậu, hai cánh tay lực lưỡng ôm lấy eo cậu, bên dưới hơi ngẩng đầu đang để ở giữa khe mông cậu rục rịch dập đều giống như giây tiếp theo sẽ phá cửa mà vào.

Hàn Duyệt nghĩ mình đêm qua chủ động như thế mà anh chàng ở phía sau này không ngờ vẫn nhịn xuống được, trong lòng chợt bốc lên một cơn giận không tên, lật mạnh người một cái kéo mặt anh chàng lắc trái lắc phải nói: “Thức dậy!”.

Chu Bác Nghị chau chau mày, mở mắt ra nhìn thấy là Hàn Duyệt mới bất đắc dĩ thở dài, sáp qua hôn hôn lên mặt cậu, nói: “Mấy giờ rồi?”.

“Sao em biết được?” Hàn Duyệt nói, “Xem thời gian đi! Sao anh lại lười như thế này chứ, nên mệt phải là em mới đúng, đêm qua…” nói tới nửa chừng cậu bỗng dưng khựng ngay tại chỗ, mặt đỏ bừng bừng không nói tiếp được nữa.

“Đêm qua sao nào?” Chu Bác Nghị duỗi người một cái, ôm Hàn Duyệt vào lòng tay tự nhiên trượt từ hông cậu xuống nắm lấy mông cậu bắt đầu bóp nhẹ, “Nói đi chứ, đêm qua sao nào?”.

Hàn Duyệt túm chặt tay anh định cản không ngờ Chu Bác Nghị trái lại bắt đầu càng dùng sức bóp mông cậu hơn, lại dùng bên dưới hơi ngẩng đầu chà liên tục vào đùi cậu, nói: “Nói đi, sao nào?”.

Nhịn cả buổi, Hàn Duyệt tức giận đùng đùng nhả ra một chữ: “Xéo!”.

Chu Bác Nghị khẽ bật cười, nghiêng người vùi đầu vào cổ Hàn Duyệt cười không ngừng.

“Cười cái mông!” Hàn Duyệt tức giận nói.

“Chính là đang cười ‘mông’ đó” Chu Bác Nghị vỗ mạnh mông cậu.

Hàn Duyệt bị nghẹn câm họng không trả lời được chỉ có thể nắm phần da trên lưng Chu Bác Nghị nhéo mạnh hai cái. Chu Bác Nghị không có né nhưng đã ngưng cười, ngậm lấy làn da trên vai cậu bắt đầu mυ'ŧ vào. Hàn Duyệt cảm thấy mình ra tay hơi mạnh nên xoa xoa phần thịt vừa rồi chịu khổ bị mình ra tay ác độc kia, ôm lấy lưng anh nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể hưởng thụ sự thân mật khi dậy vào buổi sáng.

Hai người lại ở trên giường ngấy một hồi, lại tắm một trận uyên ương trong bồn tắm lớn trong phòng tắm hai người mới khoác áo ngủ trở lại trên giường thân thiết nằm bên nhau xem TV.

Quần áo của hai người đêm qua do ăn lẩu mà vương mùi nồng nặc của quán lẩu, nên Chu Bác Nghị gọi điện cho trợ lý của mình kêu cậu ta mang hai bộ quần áo tới đây.

Hàn Duyệt moi máy tính bảng từ trong giỏ ra kết nối với wifi khách sạn bắt đầu lướt tin tức trong mục giải trí của các trang web lớn, quả nhiên phát hiện ra tiêu đề ở trên cùng được viết bằng nét chữ to đậm là tin tối hôm qua hai người đưa thai phụ tới bệnh viện trong số mười tin gim ở đầu bài.

Hình trong tin đã chụp lại toàn bộ quá trình từ lúc bọn họ gặp thai phụ cho đến tận khi rời khỏi bệnh viện, còn cho thêm mấy tấm Chu Bác Nghị ký tên cho các y tá và tấm ảnh hai người chụp chung. Bài báo này dùng lời nói tràn trề nhiệt huyết bày tỏ sự khen ngợi đối với hành động nhiệt tình thấy việc tốt hăng hái làm của bọn họ, tiết tấu tích cực khiến Hàn Duyệt cho rằng bản thân nhìn thấy chính là tờ báo nhỏ năm đồng về việc xây dựng hài hòa xã hội của khu phố. Xem ra cậu phóng viên này cảm thấy rất bất mãn đối với việc bị cấp trên bắt ép viết một bài tin tức giai điệu tích cực.

Hàn Duyệt lười so đo việc này với cậu ta, dù nội dung bài báo ra sao Chu Bác Nghị và cậu đã làm một việc tốt đó chính là sự thật khách quan.

Mà cuối cùng bài báo không ngờ lại để hai tấm hình bọn họ đi mướn khách sạn, còn có một tấm chụp màn hình weibo, xem nội dung weibo hình như là của cô tiếp tân trước quầy khách sạn:

“Buổi tối trực ca không ngờ thấy được cậu ba tập đoàn họ Chu và vị hôn phu của ảnh tới đây thuê phòng ~~ Cậu ba Chu đẹp trai y như trong ảnh, cậu Hàn nhìn qua rõ là rất trẻ, nếu không xem thẻ chứng minh còn tưởng đâu là chưa trưởng thành ý ~ dáng vẻ hai người thiệt là ngọt ngào O(∩_∩)O

~ xem ra tối hôm nay cậu ba Chu sẽ tận tình ‘yêu thương’ cậu bạn trai nhỏ của anh ấy á he he he ~ cầu mong hai người vẫn mãi hạnh phúc như thế này

”.

Để phối hợp với mấy tấm hình đó, phía dưới đoạn văn dùng giọng điệu trêu ghẹo đoán cậu với Chu Bác Nghị có phải vì đã làm việc tốt cho nên mới tới khách sạn để ăn mừng một chút hay không. Tuy Hàn Duyệt đã trưởng thành rồi nhưng rõ ràng vẫn là một cậu thiếu niên còn đang phát triển, mong cậu ba Chu có thể kiềm chế một chút đừng làm cậu hôn phu nhỏ của mình bị thương, dù sao còn nhiều thời gian mà.

“Không phải cậu ta đã đi rồi sao? Sao còn đi theo tới đây chứ!” Hàn Duyệt tức tới cả người run lên, suýt nữa quăng máy tính bảng đi, “Còn có cái cô tiếp tân ở quầy kia, cô ta làm sao vậy? Sao ngay cả chuyện cơ bản nhất là bảo vệ sự riêng tư của khách cũng không làm được, còn đăng weibo? Đầu cô ta úng nước à!”.

Chu Bác Nghị ôm cậu nhóc vào lòng xoa xoa cánh tay cậu nói dỗ dành: “Đừng giận, chúng ta ra ngoài qua đêm danh chính ngôn thuận chứ đâu phải tiềm quy tắc hay là nɠɵạı ŧìиɧ đâu, ngoan, đừng giận, không có đáng”.

Hàn Duyệt cũng hiểu được lý lẽ này, nhưng mà cũng chẳng có ai thích việc riêng của mình cứ thế mà bị người ta công khai ở trên mạng cho tất cả mọi người xem, để làm chuyện phiếm sau bữa trà bàn nhậu dùng ngôn từ thấp kém để thảo luận.

Đúng lúc này di động của Chu Bác Nghị lại reo lên, là điện thoại của trợ lý anh.

“Cậu ba” giọng của trợ lý nghe ra có chút căng thẳng, “Hình như tôi phát hiện có mấy phóng viên ở sảnh khách sạn. Cậu xem làm sao tôi đi lên đưa quần áo cho cậu giờ?”.

Tòa khách sạn này là khách sạn cấp sao, vì nghĩ tới an ninh và khách ở thoải mái, tránh cho người không phận sự tùy tiện ra vào nên thang máy chỉ có người giữ thẻ phòng và phục vụ khách sạn mới có thể mở được, nhưng cũng có khi có người đi nhờ phía sau người có thẻ phòng vào thang máy. Tuy ký giả không có thẻ phòng nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không cải trang thành người bình thường đi theo trợ lý vào thang máy. Trợ lý có thể nhận ra phóng viên cũng là nhờ cậu ta đã từng gặp qua mấy người này trong khoảng thời gian ở Nam Đảo, nhưng ai biết có còn phóng viên nào khác chưa từng gặp hay không. Nếu ký giả cải trang thành người thường chen nhờ vào thang máy, trợ lý cũng không thể nào đuổi bọn họ ra được. Cũng có thể bọn họ cắn răng mướn phòng rồi cầm thẻ phòng đi theo trợ lý vào thang máy nữa cơ mà.

Chu Bác Nghị ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Cậu chờ một chút!” rồi cúp điện thoại cầm lấy điện thoại của phòng khách sạn gọi thẳng xuống quầy tiếp tân, câu đầu tiên nói chính là: “Kêu quản lý mấy người tới đây gặp tôi”.

Mười phút sau quản lý khách sạn sợ hãi gõ cửa phòng của Chu Bác Nghị, Chu Bác Nghị không nói gì mà đưa tin tức hiện ra trên máy tính bảng tới trước mặt ông ta, nói: “Mong ông có thể giải thích một chút cho tôi”.

Tuy những phóng viên ngồi canh ở sảnh khách sạn này cũng chưa chắc tất cả đều là do cái weibo kia mới nghe tin mà lập tức làm việc, nhưng nếu là do quầy tiếp tân của khách sạn có sai trước, Chu Bác Nghị yêu cầu bồi thường cũng là chuyện đương nhiên.

Quản lý xem xong tin tức, trên trán hiện ra một lớp mồ hôi lạnh, hai tay đem máy tính bảng đưa lại cho Chu Bác Nghị sau đó cúi người một cái thật thấp, nói: “Xảy ra chuyện này chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Cậu thấy vậy được không, chúng tôi….”

Chu Bác Nghị giơ một tay lên cản những lời ông ta định nói tiếp, nói: “Những chuyện khác khoan hãy nói, chuyện này lát nữa trao đổi với người đại diện của tôi đi. Trợ lý của tôi lúc này đang cầm quần áo thay của bọn tôi bị phóng viên chặn ở sảnh, tôi nghĩ cho dù cậu ta thoát khỏi phóng viên lên đây trót lọt nhưng đợi lát nữa khi tôi đi xuống tình hình chỉ e là không được tốt lắm”.

“Tôi hiểu rồi” quản lý lại cúi một cái, nói, “Ngài thấy để tôi gửi lại hai bộ quần áo tới cho ngài có được không? Đợi ngài thay đồ xong tôi sẽ dẫn ngài đi xuống từ cầu thang dành cho nhân viên, không cần đi qua sảnh”.

Trên mặt Chu Bác Nghị không có biểu cảm gì, chẳng nhìn ra được là có vừa ý với lời đề nghị này không. Quản lý cảm thấy tim mình sắp sửa hư mất, nếu hôm nay nạn lớn không chết, không có bị giày vò ra bệnh tim thì lát nữa phải đuổi cổ hết tất cả những người chịu trách nhiệm ở quầy tiếp tân hôm qua!

Lúc này Hàn Duyệt bỗng dưng mở miệng nói chuyện, cậu cười lạnh một tiếng nói: “Tôi nghĩ chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị này mà thôi, phải không Bác Nghị?”.

Quản lý lại cúi đầu một cái thật thấp, rời khỏi phòng kêu người đi tìm trợ lý còn đang ngồi ở đại sảnh đánh lạc hướng phóng viên lấy quần áo của hai người. Sau mười lăm phút, quản lý lại gõ cửa phòng đưa tới hai bộ quần áo mới vẫn còn dán mạc.

Hai người thay quần áo xong, đi theo quản lý tới thang máy dành cho nhân viên đi thẳng xuống tới tầng ngầm hai, mà xe đón hai người rời khỏi đã chờ sẵn ở đó.

“Vô cùng xin lỗi” quản lý đi theo phía sau hai người liên tục giải thích, “Đây là thẻ vip của khách sạn chúng tôi, sau này chỉ cần hai vị vào ở chỗ chúng tôi dù tiêu xài bao nhiêu chỗ chúng tôi cũng sẽ không thu bất cứ phí dụng nào cả, mong là cậu Chu và cậu Hàn có thể nhận lấy chút ít bồi thường này”.

Hàn Duyệt đứng lại, Chu Bác Nghị đang ôm vai cậu đi về phía trước cũng đứng lại. Hàn Duyệt cầm lấy thẻ vip trong tay ông ta qua nhìn xem, nói: “Phí bịt miệng?”.

Quản lý cười theo nói: “Cậu Hàn nói đùa rồi, đây đều là nên làm, nên làm mà”.

“Thôi bỏ đi, đã ra rồi” Chu Bác Nghị cầm lấy thẻ vip trong tay Hàn Duyệt đem cất, nói, “Chuyện tiếp theo xin mời trao đổi với người đại diện của tôi, qua lát nữa cậu ta sẽ đi thẳng tới tìm ông, xin hỏi ông họ gì?”.

“Tôi họ Tần” quản lý vội lấy danh thϊếp ra đưa qua.

Chu Bác Nghị nhận lấy danh thϊếp, gật gật đầu, ôm vai Hàn Duyệt xoay người đi lên xe, bỗng dưng từ xa truyền tới một trận ồn ào, sau đó có một người kêu lên: “Bọn họ ở đằng kia!”.

Thì ra ký giả đợi ở sảnh phát hiện tình hình không đúng vội vã đuổi theo tới hầm đổ xe, vừa lúc gặp được hai người đang định rời khỏi.

Sắc mặt Chu Bác Nghị thay đổi, nói: “Mau lên xe!” nói xong thì nửa ôm Hàn Duyệt vọt lên xe, vừa mới khóa cửa xe ký giả liền vây tới xung quanh xe họ, liên tục đập và gảy cửa xe của bọn họ tính kéo cửa ra, đèn chớp lia lịa xuyên qua cửa kính xe rọi lên mặt của hai người.

“Cậu ba Chu, xin hỏi cậu có quen với hai người hôm qua không?”.

“Cậu ba, tin tức sáng hôm nay là Tinh Hạo và tập đoàn họ Chu cố ý sắp đặt phải không?”.

“Cậu ba, có phải đưa thai phụ tới bệnh viện là cố tình chiêu trò đúng không? Có phải cậu muốn thông qua việc này rửa sạch chuyện xấu ba năm trước cậu say rượu lái xe siêu tốc đâm chết người hay không?”.

“Đệt!” nghe thấy ký giả bên ngoài hỏi ra câu hỏi kia, Hàn Duyệt bỗng dưng thay đổi sắc mặt mắng to một tiếng.

Vẻ mặt Chu Bác Nghị bình thường, chỉ là ôm lấy Hàn Duyệt lấy tay che mặt cậu lại ép đầu cậu vào ngực mình, không để cậu bị ký giả bên ngoài xe chụp được.

Cho tới khi bảo vệ của khách sạn tới xua tất cả phóng viên ra, xe của Chu Bác Nghị mới nhanh chóng trót lọt rời khỏi hầm đổ xe của khách sạn.