Cô Gái Trong Lọ Thủy Tinh

Chương 30: Đường đến vương quốc ảo ảnh

Tôi nhìn khoảng trời mênh mông trước mắt, không còn muốn tin vào thế giới này nữa.

-Vậy mà thực sự tồn tại chân trời này... -Naeko nói với giọng không thể tin được.

Ừm! Tôi nói không sai đâu, đúng là chân trời đấy!

Tôi đưa tay ra phía trước, gõ gõ.

-Chân trời... Hả?

Chúng tôi đã bay ra khỏi Nhật Bản, tới tận Thái Bình Dương, và bây giờ thì đứng trước một bức tường vẽ mây. Làm người ta điên lên mất mà!

-Chỗ quái nào đây? -Kaori đưa mắt nhìn quanh.

Mở rộng tầm nhìn, chỗ này đúng là rất rộng. Một bãi cỏ xanh, bát ngát. Cắt ngang qua là một bức tường vẽ mây. Tôi cảm thấy... tuổi thơ của mình bị phá hoại... rất nặng nề...

"Chỗ này đại khái gọi là chân trời. Gọi lãng mạn vậy thôi chứ chỉ là một không gian ẩn thôi. Các cậu mau đi tiếp."

Đầu đầy hắc tuyến, tôi đáp lời:

-Tớ cũng không muốn ở đây nữa. Cổng Pha Lê ở đâu?

"Tìm quanh bức tường đi."

Tôi nhìn qua bức tường dài gấp mấy lần Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc mà cạn ngôn. Mò cái này tìm cửa? Hờ~~~ Đừng nói là hai ngày, hai tháng cũng không đủ tìm!

Tôi chán nản tựa vào tường. Rồi đột nhiên "Rầm!!!" một cái ngã xuống đất.

-Cái...!

Tôi bỏ dở câu nói, lặng người. Cái này có tính là "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt" không? Chỗ này chân chính là chân trời, và ở trước mắt tôi. Nếu thực sự đi mò hết bức tường rồi về lại đây phát hiện cái cửa này có phải tức chết không?

Haha~~~ Đột nhiên tôi thấy cái thế giới này thật không thực...!

-Ôi chết tiệt! -Tôi buột miệng lớn tiếng mắng.

Tôi quan sát cánh cửa này, và phát hiện ra một điều thú vị rằng nó không phải cửa mà là một cơ quan.

"Quay ra sau."

Chúng tôi nghe theo lời Mira. Và...

Naeko giật tóc tôi. Tôi hất tay cậu ấy ra.

-Đi mà giật tóc mình ấy! Tớ cũng đang ngạc nhiên đây...

-Mượn lời của cậu, Yuri. Tớ thấy thế giới này không thực chút nào. Tớ không tin vào khoa học được nữa. -Kaori cũng cảm thán nói.

-Chị có phải nên dậy rồi không? -Chị Riri không hề ngoại lệ. -Giấc mơ này cũng thật là chân thật.

Một cánh cửa hoa lệ, đến mức độ tôi không hiểu nổi. Chỉ một cánh cửa thôi mà, có cần đến mức đó không?

Cánh cửa bằng thủy tinh, có những viên pha lê màu lấp lánh. Những tạo hình bằng pha lê giống hệt như thật, thành hình sóng biển, gió, mặt trời, mặt trăng, sao, và vô số các tạo vật tự nhiên khác. Sự chân thật của những họa tiết đó khiến tôi có cảm giác, chúng thực chất không phải pha lê. Cách các họa tiết này phối hợp hài hòa làm người nhìn cảm thấy vô cùng thích mắt, và những tia nắng mặt trời chiếu qua pha lê làm nó thêm rực rỡ. Đến mức độ không thể rời mắt được...

Cái thu hút ánh mắt nhất là bóng đêm bên kia cánh cửa. Một khoảng không gian đen tối khác hoàn toàn với sự rực rỡ của cánh cửa. Một con đường lấp lánh như một chiếc cầu ngôi sao dẫn qua vũ trụ, tạo nên sự lộng lẫy không thể cưỡng lại. Thật sự rất hấp dẫn.

"Đây là Cổng Pha Lê. Bên kia cánh cửa mà các cậu nhìn thấy là Thế giới thứ tư. Mau vào trong đi. Cẩn thận với sự chuyển dịch thời gian."

Mira từng nói, có rất nhiều tiểu không gian trong một đại không gian. Đôi khi giữa các không gian có sự chênh lệch về thời gian. Mà nhắc tới chuyện này, nghe nói theo Luật thì các vị Thần không được phép can dự vào việc của người, thế nên những cánh cửa dẫn đến không gian khác thường được giấu rất kỹ. Tất nhiên, đối với một số người thì không gì là không thể. Việc gì cũng có ngoại lệ của nó.

Tôi dẫn đầu tiến vào Con Đường Đen Tối. Chúng tôi vừa bước vào thì Cổng Pha Lê biến mất. Chúng tôi tiến tới.

Trong khoảng không gian này, có các lục địa rất lớn. Chúng như những hòn đảo nổi bay lơ lửng, và vô cùng hùng vĩ. Nhìn chúng thật sự rất khó rời mắt.

Tôi dừng lại khi thấy một lục địa chỉ còn lại những mảnh vỡ. Những lục địa khác đều rất đẹp, nhưng cái này...

"Đó là Lục địa thứ mười sáu. Nghe nói là mấy trăm năm trước, một cô gái đến từ Thế giới thứ hai đã hủy diệt nó." Mira giải thích.

-Thế giới thứ hai? -Tôi tiếp tục đi, và tò mò hỏi.

"Có rất nhiều thế giới nhỏ nằm quanh đại không gian là thế giới chính. Trong đó nổi bật là Thế giới thứ hai và Thế giới thứ ba. Thế giới thứ hai được gọi là Địa ngục, còn Thế giới thứ ba là Thiên đường. Hai thế giới này đối nghịch nphau, với hai loài khác nhau là thiên sứ và âm nhân. Bọn họ tạo ra sự cân bằng giữa thiện và ác, sự cân bằng chính, cho thế giới chính. Và những thế giới khác góp phần nhỏ cho những lỗ hổng trong sự cân bằng này. Tuy nhiên, chỉ cần 1 thế giới sụp đổ, toàn bộ các thế giới khác sẽ sụp đổ theo. Như vậy sẽ kéo đến sự hủy diệt rộng lớn."

Tôi gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Chúng tôi tiếp bước. Một lúc lâu sau, con đường xuất hiện ngã rẽ.

"Ngã rẽ từ đây sẽ xuất hiện nhiều. Con đường chúng ta đi là ngã rẽ đầu tiên. Lối vào Vườn Thủy Tinh là cánh cửa số 4."

Tôi gật đầu đã hiểu. Vì tôi là người đi trước nên tất nhiên là tôi phải biết đường rồi.

Đi thật lâu, chúng tôi tới một cánh cửa sắt lớn. Tôi nhíu mày. Cánh cửa số 4 không thể nào nằm trong cái chỗ chỉ có một cánh cửa. Tôi nghi ngờ mở cửa.

Cánh cửa mở ra một hành lang rộng lớn. Những chiếc đèn trên tường phát sáng mờ mờ, làm tôi dụi mắt đến mấy lần. Những cánh cửa vàng kim to lớn với số khắc lên trên và những đường hoa văn tinh tế đầy thần bí nằm trên hành lang dài sâu hun hút tạo ra cảm giác rợn người. Mặc dù vậy, chỗ này cũng thật sự quá lộng lẫy. Đi tới đây đúng là làm mình mở mang tầm mắt mà. Mỗi thứ đồ từ khi ở Cổng Pha Lê bước vào đều khiến người ta trầm trồ với tài nghệ của người đã tạo ra nó.

Tôi đẩy cánh cửa số 4 và kéo tay Kaori vào khi cậu ấy đang mải ngắm những cánh cửa khác. Ánh sáng làm tôi nhíu mày.

Khi đôi mắt đã quen với ánh sáng, tôi mở mắt. Và tôi thầm cảm thán. Một nơi tuyệt đẹp!

Những con bướm với đôi cánh trong suốt toả ra ánh sáng từ những hoa văn trên cánh trông đậm chất "xứ sở thần tiên" bay lượn từng đàn. Vườn hoa lấp lánh ánh sáng chiếu vào những cánh hoa trong suốt như thủy tinh phản chiếu lại tạo nên một thế giới đầy màu sắc. Vài chiếc lá xanh đong đưa theo gió chạm vào nhau tạo nên âm vang như tiếng chuông gió nghe thật êm tai. Và những cái bóng sáng như thực thể của ánh sáng nhảy múa trên không trung trông thật ảo diệu.

Tôi choáng ngợp trước cảnh sắc này, đến độ không nói nên lời.

Tôi không nỡ giẫm những kiệt tác bằng thủy tinh này nên nhấc người bay lên không trung. Kaori, Naeko và chị Riri cũng vậy. Chúng tôi bay quanh một vòng.

-Không có gì cả. -Kaori nói.

-Cuối cùng thì đường đi tới Lục địa thứ mười nằm ở đâu cơ chứ? -Naeko nóng nảy.

Tôi nhíu mày một cái, cảm thấy không ổn.

-Cũng may là để đề phòng bất trắc, bọn mình đã quyết định xin phép nhiều hơn hai ngày. -Chị Riri thở ra một hơi.

-Ôi em đói bụng quá đi mất!!!~~~ -Tôi than thở.

Đúng là do đói bụng mà thấy không ổn nha~~~. Đi lâu như vậy, không đói cũng thật là lạ.

-Ừ, tớ cũng đói rồi.

Chị Riri gật đầu.

-Nhanh tìm đường tới Lục địa thứ mười đi. Nếu không thì bọn mình còn phải nhịn đói dài dài. -Naeko nóng nảy nói.

Gật nhẹ đầu, chúng tôi liền phân tán. Chỗ này thực sự quá sức lớn mà. Xem ra nên thử rời khỏi Vườn Thuỷ Tinh xem sao.

Nghĩ là làm, tôi bay ra ngoài. Liền có tay kéo lại.

-Đi đâu thế hả? Cậu lại la cà!

Nhìn vẻ mặt bực bội như vừa phát hiện con gái mình chạy loạn của Kaori, tôi cười trừ. Cậu ta chỉ ra phía sau.

-Chúng ta mau đi thôi. Chị Riri đã tìm ra đường đi rồi.

Tôi nghiên đầu muốn nhìn ra sau, Kaori đảo mắt nghiên người né qua một bên. Phía sau Naeko và chị Riri đang đứng trước một cái hố đen giữa không trung. Tôi rùng mình nhớ lại lỗ hổng không gian vào hôm nọ...

-Đi thôi.

Tôi gật đầu, cùng Kaori bay lại.