Thầm Mến

Chương 46

Thụ không để ý hội trưởng đi khi nào, cậu chỉ cảm thấy rốt cuộc nam thần cũng buông mình ra, hỏi em còn muốn về nữa không?

Đương nhiên là không rồi, thời điểm thế này sao có thể về được nữa.

Cậu níu lấy áo nam thần, lấy một chiếc khăn bị vò nhăn nhúm từ trong túi ra dúi vào tay nam thần. Cậu nhận sai với người ấy, là cậu đã hiểu lầm, còn không chịu nói cho rõ ràng đã giận dỗi bỏ đi, còn không biết hôm nay là sinh nhật nam thần.

Thụ cảm thấy mình thật sự không xứng với cái danh người yêu, cực kỳ thất bại.

Cậu nhỏ giọng nói: “Đi thôi, trở về thôi, bên ngoài lạnh thế này, tay anh đỏ lên hết rồi kia kìa.”

Thụ cầm lấy tay nam thần nhét vào trong túi rồi kéo nam thần vào nhà. Trên đường đi cậu nói hết những hiểu lầm của mình cho nam thần, cậu nói rằng lúc ở cửa công ty cậu đã nhìn thấy nam thần lên xe hội trưởng nên mới hỏi hắn đi đâu về. Nam thần nói mình ở công ty, nên thụ cho là hắn đang nói dối.

Nam thần hỏi ngược lại thụ: “Tại sao em không hỏi thẳng ra?”

Thụ im bặt, cậu nào dám nói là vì mình sợ nam thần sẽ bỏ chạy với hội trưởng, cậu không tự tin bla bla…

Mãi đến tận khi về nhà, nam thần trở tay đóng cửa lại, âm thanh nặng nề: “Em không muốn hỏi hay là không dám hỏi?”

Thụ quay đầu lại hơi kinh ngạc. Cậu thấy sắc mặt nam thần vô cùng không ổn, người ấy đang bước từng bước áp sát mình. Nam thần tiếp tục nói: “Em cảm thấy anh và Ngô Hồi sẽ tình cũ không rủ cũng đến?”

Thụ muốn nói em không phải em không có, nhưng cậu không dám nói, chỉ có thể lùi về phía sau, mắt đảo loạn.

Nam thần ôm tay: “Hứa Hạ, em không tin anh?” Hắn nói thẳng ra trọng điểm.

Thụ hoảng hốt, vì cậu nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đau khổ của nam thần. Cậu cực kì cực kì không muốn để người trước mặt mình phải khó chịu bèn vội vã tiến lên ôm eo nam thần xin lỗi: “Em xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, em sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa. Em sẽ tin anh mà, anh đừng tức giận nữa.”

Cậu vùi mặt vào ngực nam thần, ôm người ấy thật chặt không chịu buông tay.

Một hồi lâu sau cậu mới nghe thấy nam thần thở dài một cái: “Em xin lỗi gì, là anh đã sai.”

Thụ liều mạng lắc đầu, là cậu sai rồi, trong mối quan hệ này người tự ti là cậu, người lo lắng vớ vẩn là cậu, người lo được lo mất cũng chính là cậu.

Cậu biết mình thế này sẽ khiến người yêu thấy rất mệt mỏi, lần này chỉ là vừa khéo nên hiểu lầm mới có thể tháo gỡ. Vậy lần sau thì sao, nếu như cậu cũng giấu diếm không nói gì, chỉ chờ nam thần đuổi theo giải thích, chỉ chờ nam thần đến tỏ bày, vậy thì sẽ thế nào?

Cho dù một người như nam thần cũng sẽ mệt mỏi.

Cậu không muốn nam thần mệt mỏi, cậu chỉ muốn để người ấy luôn vui vẻ thôi.

Nam thần vuốt tóc cậu, nâng mặt cậu lên nhìn sâu vào mắt: “Lời của anh sẽ không thay đổi, chỉ cần em hỏi anh sẽ nói. Lần này là anh sai rồi, anh chỉ cảm thấy cậu ta…” Nam thần nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: “Nhắc đến cậu ta anh cảm thấy không cần thiết. Anh sợ em sẽ suy nghĩ nhiều, nên đúng là lần này anh muốn né đi không nhắc đến. Nhưng anh thật sự không lừa em, đúng là anh từ công ty về.”

Nam thần lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi ra. Hắn mở ra, trong đó không phải là nhẫn như Ngô Hồi nói.

Là một dây chuyền mặt hoa hướng dương.

Má nam thần đỏ ửng, hắn đưa chiếc hộp cho thụ: “Hôm nay anh hai mươi tám tuổi, Hứa Hạ, em có đồng ý cùng trải qua sinh nhật kế tiếp với anh không?”

Thụ lắc đầu một cái. Nam thần ngẩn ra, bàn tay siết chặt lấy chiếc hộp, vẻ mặt cũng có chút thất vọng.

Thụ nghiêm túc nói: “Em không muốn trải qua sinh nhật kế tiếp với anh, em muốn mỗi một sinh nhật sau này của anh đều có em.”