Các nhân viên trong Club này đều biết quy tắc ngầm nơi đây, ấy là lúc cần thiết vẫn có thể tiếp khách.
Đặc biệt là những công tử này, chơi lại càng không biết chừng mực.
Thụ vừa mới đặt ly xuống bàn đã bị người bắt lấy tay kéo vào ngực.
Thụ cảm giác tai mình bị người ta liếʍ một cái. Gã kia muốn mua rượu của cậu, hỏi cậu muốn bao nhiêu mới có thể biểu diễn.
Bị dâʍ ɭσạи như vậy trước mặt nam thần, thụ suýt nữa phát điên. Cậu liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn ra bên ngoài.
Cậu ấm kia cũng bị cậu làm sợ hết hồn, người xung quanh thấy thụ phản kháng như vậy cũng ồn ào ngăn cản cậu ta.
Không chờ cậu ấm kia nổi giận, nam thần vốn đang ngồi ở giữa đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lãnh đạm nói, tẻ nhạt, đoạn muốn đi ra ngoài.
Lần này không ai quản thụ nữa, nhanh chóng ngăn cản nam thần, dùng lời ngon tiếng ngọt giữ người ở lại.
Thụ quay về phòng thay quần áo, gọi điện cho đồng nghiệp ở cửa hàng tiện lợi, nói cậu không làm nữa, cậu muốn đi.
Nói xong, thụ cũng chẳng quan tâm xem đồng nghiệp có phản ứng gì, vội vã đổi lại quần áo nghèo túng của mình rồi cầm lấy cái túi rách nát muốn rời khỏi Club.
Thụ cúi đầu bước đi, lại đυ.ng phải người ở cửa Club.
Người kia lại là nam thần đang hút thuốc lá chờ xe.
Tàn thuốc của nam thần bị rơi xuống trên túi vải bố của thụ, cháy thủng một lỗ.
Nam thần cau mày nói xin lỗi với cậu.
Thụ cúi gằm nói không cần. Nam thần nhặt thuốc lên, lấy giấy ăn gói lại, nhất cử nhất động đều vô cùng vui tai vui mắt.
Thụ không nỡ đi, bèn ngơ ngác đứng ở đó nhìn tay nam thần.
Sau đó cậu liền nghe thấy nam thần hỏi mình: “Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi đúng không?”
Thụ đột ngột ngẩng đầu.
Trong mắt nam thần có nghi hoặc, chậm rãi nói: “Cậu… Học cùng trường tôi à?”
Thụ phản ứng lại, nhanh chóng lắc đầu. Nào ngờ nam thần lại chỉ tay vào túi cậu, trên đó cài huy hiệu trường. Lời nói dối của thụ bị vạch trần, nhất thời mặt cậu đỏ bừng lên.
Cậu siết chặt túi, lấy hết dũng khí muốn xưng tên.
Nào ngờ câu nói thứ hai của nam thần đã phá nát dũng khí của cậu.
Nam thần nói, sao phải đi làm ở đây, thiếu tiền à?
Cả người thụ lạnh lẽo, cậu nghe được ý tứ bên trong câu nói của nam thần. Trường học là nơi danh giáo, chốn này lại là lò đốt tiền, nhân viên là MB có thể lên sân khấu. Thụ là một người danh giáo lại làm nhân viên ở đây, ý tại ngôn ngoại của công là muốn hỏi cậu, tại sao phải bán mình.
Sắc mặt thụ tái nhợt, mấp máy môi. Cậu muốn nói chuyện, nhưng lúc thụ càng sốt ruột thì càng nói không ra.
Bởi vậy trong cái nhìn của nam thần, thụ dường như bị đâm trúng tim đen không nói gì, ánh mắt của nam thần cũng nhạt đi: “Thật ra trường ta có học bổng, cũng có quỹ cho vay. Tất nhiên nếu như cậu cần tiền mua hàng hiệu đồng hồ sang, tôi nghĩ chỗ tiền kia cũng không đủ đâu.”
Cả người thụ run lẩy bẩy, cậu muốn nói không phải!
Lúc này một chiếc xe dừng lại trước cửa Club, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt lạnh như băng của hội trưởng xuất hiện trong đó.
Hội trưởng dùng ánh mắt phức tạp nhìn nam thần, nam thần đi tới ngồi vào ghế lái.
Thụ nghe được trong xe vẳng đến mấy câu.
Hội trưởng hỏi, cậu ta là ai.
Nam thần nói, không có gì, một người không quá quan trọng thôi.