Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 18: Tuyên ngôn

Kinh khủng!

Đây phản ứng đầu tiên của Gia Lôi.

Đời trước khẳng định trước khi chết ta đã ôm thần xui xẻo nữa năm!

Đây là phản ứng thứ hai của Gia Lôi.

Phản ứng thứ ba là trốn.

Chỉ tiếc cửa quá xa, muốn ra ngoài phải vượt qua Garfield. Trốn bằng cách chạy ra cửa tỷ lệ thành công có hệ số không cao, hơn nữa người đứng ở đối diện có ánh mắt chờ mong, tựa như thực hy vọng Gia Lôi có thể làm bộ dáng gì đó. Gia Lôi quyết đoán quyết định tạm thời án binh bất động mới là kế sách tốt nhất.

"Sao không chạy trốn? Ngươi không phải rất có bản lĩnh sao? Cướp xe của ta, chơi trò nhảy sông. Ta muốn xem lần này ngươi dùng phương thức gì rời khỏi đây? Ta đặc biệt muốn biết ngươi lần này cho ta quà chia tay gì. Hai câu kia cùng một cú đánh đến lúc này ta vẫn còn nhớ tư vị, chưa quên đâu."

Một bước một câu, khi nói hết lời người này cũng đi tới trước mặt Gia Lôi. Ngón tay Garfield nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Gia Lôi. Giọng nói Garfield trầm ấm đầy gợi cảm, ánh mắt càng nhu tình rối tinh rối mù.

Không ai có thể biết hắn thích thiếu niên này bao nhiêu. Với người khác từ lúc quen biết đến hiểu nhau đến yêu thương có lẽ phải mất một khoảng thời gian, hắn là bằng không.

Thật ngắn ngủi chỉ trong một ngày, thiếu niên này đã dùng mị lực độc đáo cùng thủ đoạn khác thường ghi khắc dấu vết trong tâm hồn của hắn. Hắn biết cái gì gọi là tim đập thình thịch, cái gì là mất rồi tìm lại được. Mặc dù hiện tại thiếu niên đứng ở trước mắt, hắn lại hoàn toàn không có được.

Hắn biết trong lòng thiếu niên không có hắn, nhưng như vậy thì sao?

Vươn cánh tay dài ôm lấy eo thiếu niên, đem đối phương ôm thật chặt trong lòng ngực.

Còn không phải càng không được càng muốn có sao? Xác thật càng thống khổ càng khát khao sao? Tóm lại, thiếu niên này đã dụ dỗ hắn, cũng đừng tưởng dễ dàng bỏ trốn.

Lông tơ trên người Gia Lôi dựng thẳng lên hết. Hơi thở giống đực quấn quanh, thiếu chút nữa làm thân thể Gia Lôi hóa thạch

Ta hối hận, thật sự hối hận!

Ở thời điểm thực lực không tương đương, ta lại không chịu nhẫn nhịn. Ta không nên ngứa tay, lại càng không nên phạm cùng một sai lầm đối với cùng một người. Sai lầm lớn nhất của ta là đắc tội cùng Garfield. Sao lại có thể chỉ nghĩ đến trốn? Điều này sẽ gϊếŧ chết ta!

Mục đích của Garfield, người có mắt đều nhìn ra được. Chẳng lẽ bởi vì thân phận của ta không bình thường thì phải thối lui hết bước này đến bước khác, cho đến khi lui không được nữa thì chủ động hiến thân sao?

Đồ chó dám nhớ thương mông của ta. Dám bạo cúc hoa của lão tử, ta lấy bom nổ banh xác ngươi.

"Nghĩ cái gì vậy? Sao không nói lời nào?"

Garfield cúi đầu nâng cằm thiếu niên lên nhìn về phía mình.

Gia Lôi không nói lời nào, mi mắt nhẹ rũ, tầm mắt nhìn chằm chằm cổ Garfield. Nơi đó, chỉ cần ra đòn sẽ trí mạng tử vong.

"Ngươi muốn gϊếŧ ta?"

Lại một tiếng cười nhẹ, Garfield cũng không cảm thấy khổ sở khi bị người mình thích hận không thể gϊếŧ chết. Trên đời này muốn gϊếŧ chết hắn quá nhiều, có gì phải để bụng.

Hơn nữa, hắn thích ánh mắt sáng lập loè lạnh thấu xương của người này. Quả thực là thiếu niên âm lãnh xảo trá, ẩn giấu dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn là tính tình ngạo mạn khinh người, không chịu khuất phục thuận theo.

Giống cái mà hắn xem trọng đúng là có phong cách riêng nha!

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã phải theo khuôn khổ. Cha hắn yêu cầu hắn phải mạnh mẽ, buộc phải hắn phải trầm tĩnh. Ông nói rằng một người lính phải tàn nhẫn lạnh lùng. Ông bắt hắn luyện tập ngày đêm, đào tạo hắn thành một mãnh thú.

Sau đó hắn nhập ngũ, thăng cấp, dẫn theo nhóm thân tín đánh Đông dẹp Tây, anh dũng lập chiến công hiển hách. Dần dà, tất cả mọi người đều cho rằng tính cách hắn chính là như vậy. Dù là thân tín cũng không dám tùy ý đến gần hắn. Cũng chỉ có mấy tên bạn bè chí cốt hiểu rõ hắn mới dám cùng hắn nói giỡn.

Trước kia hắn cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt. Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy?

Cho đến khi hắn gặp được người này. Áp lực ở trong lòng vài thập niên như ngọn lửa âm ỉ nháy mắt bùng cháy. Ngọn lửa hừng hực đốt sạch đạm nhiên cùng trầm ổn, chỉ còn lại thứ tình cảm mãnh liệt mà chính hắn cũng giật mình.

Đầu ngón tay ma sát cánh môi đỏ tươi, xúc cảm mềm mại làm hô hấp Garfield dần dần rối loạn. Cũng may đã qua nhiều năm huấn luyện, hắn vẫn duy trì lý tính bình thường, không hóa thân thành lang sói.

"Ta thích ngươi."

Cái gì?!

Sắc mặt Gia Lôi thay đổi.

Garfield sẽ không bao giờ chấp nhận cự tuyệt. Vậy mông của ta sẽ phải nở hoa rồi sao?

"Mặc kệ ngươi là ai. Ta, Jia Paer Garfield cũng sẽ chính thức tuyên bố theo đuổi ngươi, chinh phục ngươi, cho đến khi ngươi gật đầu trở thành bạn đời của ta mới thôi, tình yêu này đến chết cũng không thôi."

Gia Lôi bị nghẹn, nghẹn đến mức muốn thẳng tay đấm vào mặt Garfield. Muốn đánh bay tên có tâm tư biếи ŧɦái Garfield bay ra ngoài vũ trụ.

Trong đầu Gia Lôi lúc này chỉ có bốn chữ to quanh quẩn "CHẾT CŨNG KHÔNG THÔI".

Garfield đã nói rõ mặc kệ trong lòng người này có ai không, hắn đều sẽ không buông tay. Cũng nói rõ hắn không bá đạo trói người quăng lên trên giường. Cụm từ "chinh phục ngươi" đã thể hiện hết thành ý của hắn.

Không chỉ là Garfield, bất cứ giống đực nào dùng từ "chinh phục" đều chính là tuyên ngôn, đều đặc biệt không biết xấu hổ, lì lợm la liếʍ (bám riết không buông), không từ thủ đoạn. Quá trình như thế nào bọn họ không để ý tới, bọn họ muốn chính là kết quả.

Khụ khụ, ta cũng từng không biết xấu hổ như vậy.....!

Ở liên bang, được giống đực dùng hình thức bá đạo tỏ tình thông thường là nữ tính. Họ một chút cũng không cảm thấy giống đực không biết xấu hổ, ngược lại cảm thấy đặc biệt có khí khái, thậm chí có thể cho phép giống đực có hành động mờ ám nhằm tăng tình cảm khi bắt đầu theo đuổi.

Nhưng Gia Lôi là nam nha, được hưởng ưu thế của nữ tính làm cái gì. Ưu thế đó ở trong mắt Gia Lôi là chó má. Thân là nam phải vĩnh viễn không thể khuất phục, té ngã cũng phải tự đứng lên một lần nữa không phải sao?

Tên biếи ŧɦái chờ kiếp sau đi!

Không có làm Gia Lôi cảm động, Garfield có chút thất vọng. Hắn khom lưng, chặn ngang bế Gia Lôi lên, xoay người đi xuống máy bay.

Lười giãy giụa, cảm thấy cả người vô lực, Gia Lôi an tĩnh ở trong lòng ngực Garfield. Những sợi tóc trắng che nửa khuôn mặt, bộ dáng ngoan ngoãn cực kỳ.

"Đừng nghĩ chạy trốn lần thứ ba. Ta cam đoan ngươi tìm không thấy cơ hội đâu. Mặc kệ là đánh cướp hay là nhảy sông, ta đều sẽ đem ngươi cột chặt bên người, một bước cũng không cho ngươi rời khỏi. Ta nói rồi chết cũng không thôi, tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi ra."

Cằm dán vào má Gia Lôi, hắn vừa nói vừa hôn trán Gia Lôi. Ánh mắt nhu tình có thể làm người ta chết chìm. Miệng nói những lời mãnh liệt khiến tim chảy máu đầm đìa. Ngược lại Leopold yên lặng đứng ở cửa sau nghe xong mồ hôi chảy ròng ròng.

Ta cảm thấy bạn tốt hình như có chút biếи ŧɦái? Nghe sao như là đang ép buộc Karen?

"Ngươi sao còn chưa đi?"

Không vui khi thấy mặt Leopold, Garfield cau mày liếc mắt nhìn bạn tốt một cái.

Leopold nghẹn họng.

Ngươi chiếm dụng máy bay của ta, bảo ta đi như thế nào? Không đúng, đây không phải trọng điểm.

"Garfield, ngươi muốn mang Karen đi nơi nào? Các ngươi... Có quan hệ gì?"

Yêu nhau lắm cắn nhau đau sao? Chưa nghe nói qua bạn tốt có lời đồn nào về tình cảm mà.

"Chuyện của Karen không cần ngươi lo. Leopold, ngươi có thể đi rồi, không tiễn."

Garfield rõ ràng đang giận, giận Leopold không sớm nói cho hắn biết. Ôm Gia Lạp sải bước đi vào trong nhà, cũng không cho bạn tốt mặt mũi. Hắn đóng cửa lại.

"Rầm"

"Này, ngươi từ từ đã."

Tuy Leopold là quân tử cũng bị Garfield làm ngứa răng.

Tốt xấu gì ta cũng là đại ân nhân của ngươi. Ngươi báo ân như vậy sao?

Vươn ngón tay ấn nút mở cửa. Hệ thống nhắc nhở dùng vân tay mở cửa bị chặn. Leopold không làm sao hơn chỉ có thể ngẩng đầu hô lớn.

"Garfield mở cửa ra."

Hắn không phải ăn vạ không đi. Thật sự Karen thì bị thương, thái độ của bạn tốt quỷ dị, làm hắn không yên lòng. Tóm lại, không biết rõ ràng tình huống đánh chết cũng không đi.

Bên trong.

Garfield mặc kệ Leopold kêu gào rách cổ họng cũng không để ý tới. Hắn thật cẩn thận đem Gia Lôi đặt trên sô pha. Không đợi hắn ngồi dậy, một đôi tay đã ở trên cổ.

"Ngươi......"

Lời chưa nói hết đã biến mất. Đầu lưỡi linh hoạt của đối phương đã chui vào trong miệng thăm dò. Trong khoảnh khắc lý trí Garfield bị đánh nát.

Cúi người áp lên thiếu niên câu dẫn mình, một bàn tay to của Garfield đem đôi tay của thiếu niên đặt ở trên đỉnh đầu, tiện đà hôn đáp trả.

Tiếng hít thở, tiếng tim đập đan xen, Garfield hôn nhập tâm, Gia Lôi lại thấy bụng nhộn nhạo.

Mẹ nó, nụ hôn đầu tiên của ta lại bị hủy bởi Garfield biếи ŧɦái!

"Gar... field..... ngươi... "

Thở gấp gáp, phí thật nhiều sức lực Gia Lôi mới phun ra ba chữ, còn đứt quãng, không cẩn thận lắng nghe sẽ nghe không ra.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Sau một lúc lâu, Garfield rốt cuộc thỏa mãn buông Gia Lôi gương mặt đã ửng đỏ ra, giọng khàn khàn.

"Ta muốn nói......"

Nâng đầu, Gia Lôi đem môi tiến đến bên tai Garfield, thỏ thẻ.

"Ngươi không phải muốn biết lần thứ ba chia tay quà tặng là cái gì không?"

Không tốt! Chữ cuối cùng quá ái muội.

Garfield muốn tránh đã không còn kịp rồi.

"Vụt "

Tiếng gió lạnh thổi đến cùng lúc đuôi cá từ phía sau lưng đập tới. Hắn không có cơ hội quay đầu lại nhìn đã trực tiếp hôn mê ở ngã trên người Gia Lôi.

Hôn mê? Đậu má, thiếu chút nữa eo bị gãy đứt đôi. Hôn mê cũng xứng đáng.

Thật sự muốn gϊếŧ hắn, đáng tiếc Leopold còn ở ngoài cửa. Một khi Garfield chết cả đời ta cũng không thể rời khỏi hành tinh này.

Tiếc nuối đẩy "người hôn mê" ra khỏi người mình, Gia Lôi ngồi dậy. Không thể để Leopold hoài nghi, Gia Lôi thuận tay lột quần áo Garfield cùng quần mặc ở trên người. Cuối cùng nhìn người muốn gϊếŧ lại không thể gϊếŧ một cái, Gia Lôi mới xoay người chạy ra cửa.

Ân nhân, ta lại muốn tới lừa ngươi, ngươi chuẩn bị tốt chưa?