Cuối cùng đã hoàn thành công việc, Anson mỏi mệt hất hất đầu.
Lần này bởi vì phản đồ ở cấp bậc cao khiến Dark Clan (Liên Minh Bóng Tối) bị tổn thất trầm trọng. 1034 trang web ngoại vi đã bị đối thủ nhân cơ hội đoạt đi. Tổn thất như vậy từ khi Dark Clan thành lập đến nay cũng chưa từng có.
Ngay cả thủ lĩnh, không phải may mắn gặp Karen (tên giả của Gia Lôi) mới có thể thoát hiểm sao?
Nghĩ đến thủ lĩnh đang mê man trong phòng đặc biệt, đôi mắt màu xanh biếc của Anson toát ra hàn ý.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi vị lãnh đạo tối cao. Người ngoài đều nói người trong Liên Minh Bóng Tối là ma quỷ, không hề có nhân tính, là dã thú. Kỳ thật bọn họ cũng không có nói sai, nếu Liên Minh Bóng Tối thật sự không có thủ lĩnh tồn tại, bọn họ đâu chỉ là ma quỷ? Làm sao ngăn dã thú?
“ Bíp ”
Tiếng chuông báo vang lên cắt ngang trầm tư của Anson. Ngón tay ấn mở, hắn nhàn nhạt mở miệng.
“Nói.”
“Phó thủ lĩnh, Karen không chịu ăn cơm, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa sổ nhìn thủ lĩnh, vẫn không nhúc nhích hơn nửa ngày, làm sao bây giờ?”
Giọng đối phương lộ ra vài phần lo lắng. Không cần nghĩ, tuyệt đối là bị kỹ thuật diễn tinh vi của Gia Lôi lừa đảo rồi.
“…… Ta đã biết.”
Chấm dứt cuộc trò chuyện, Anson lại bắt đầu phát ngốc.
Đại khái chịu ảnh hưởng của thủ lĩnh, hắn đối với giống cái không có ấn tượng tốt. Lại thêm tiếp xúc qua những giống cái đều yếu ớt không thể ra gió, thoạt nhìn còn yếu hơn nữ tính. Tất nhiên trong lòng hắn càng ghét vài phần.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Karen, hắn không có ấn tượng, chỉ là tò mò sao giống cái này sao ở cùng thủ lĩnh.
Cho đến khi hắn tới gần làm Karen hoảng sợ run rẩy, nhưng cho dù sợ tới cực điểm vẫn có ý thức bảo hộ thủ lĩnh. Cảnh tượng như vậy đả động tâm tư Anson dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, hắn cũng không phải thích Karen. Hắn chỉ bị bộ dáng Karen yếu ớt lại kiên cường gây ấn tượng. Thì ra cũng có giống cái không mềm yếu. Trước kia bị ấn tượng chủ quan làm mờ mắt thôi. Tất cả mọi người đều là nam tính, sao có thể bởi vì sẽ sinh con liền biến thành một người chạm vào liền khóc?
Chung quy vẫn không yên tâm, ném bỏ suy nghĩ hỗn loạn, Anson đứng lên, sải bước đi.
Quả nhiên, từ rất xa đã thấy một thân ảnh đơn độc an tĩnh đứng ở ngoài cửa sổ phòng cách ly.
Trên người Karen vẫn mặc áo sơ mi trắng (đây là áo đã lột từ người nào đó).
Đôi chân gầy lộ ra bên ngoài áo sơmi (không có biện pháp, không có thời gian cởϊ qυầи người nào đó).
Chân không mang giày, đạp lên trên mặt đất. Cũng không biết lạnh hay không. (Cố chịu đựng để hoàn thành vai)
“Sao không có đổi quần áo? Còn nữa, ngươi không lạnh sao?”
Cau mày đi qua, Anson không cho phân trần, một tay bế Karen lên, đem đặt trên giường.
Hắn nhìn thấy ánh mắt trông mong nhìn về phía phòng, khóe mắt luyến tiếc thu hồi. Anson vừa đau lòng vừa tức giận hung hăng xoa xoa đỉnh đầu Karen.
“Đừng nhìn, mau đi tắm rửa, đổi quần áo sạch sẽ. Ta cam đoan, khi ngươi trở về thủ lĩnh vẫn còn ngủ ở bên trong.”
Dỗ dành người thật sự không phải sở trường của Anson. Nhưng người lạnh lùng một khi ôn nhu cũng không phải ai cũng có thể tiêu thụ nổi.
Mày kiếm nhếch lên, mắt lộ ý cười, đôi môi có hình lăng giác nhợt nhạt cong lên, như thế cũng đủ mê người. Anson vốn là mỹ nam, nếu không phải nhiều năm mặt lạnh, hắn tuyệt đối đã hạ gục rất nhiều người.
Chỉ tiếc, lúc này cảnh đẹp chỉ có một mình Gia Lôi thấy. Gia Lôi lại là một kẻ lừa đảo không biết thưởng thức. Đúng là lãng phí nụ cười khuynh thành của Anson.
“Ta không muốn rời khỏi.”
Đôi tay gắt gao nắm góc áo, như là mới phát hiện bộ dáng mình không thỏa đáng, Karen cuốn chân lên, xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thật con mẹ nó lạnh quá!
“Không được, không nghe lời ta không cho ngươi nhìn thủ lĩnh.”
Nhịn không được muốn chạm vào đối phương, Anson xụ mặt, cố ý lạnh lùng nói.
“Không được.”
Karen liền nóng nảy, một lần nữa ngẩng đầu, tay vẫn luôn bắt lấy góc áo ngược lại bắt cánh tay Anson. Dáng vẻ tội nghiệp, giọng nói có thể làm con người sắt đá nháy mắt hóa thành mềm yếu.
“Ta nghe lời, ta không sợ hãi, ngươi đừng không cho ta nhìn anh ấy.”
Hộc máu thôi!
Giả yếu ớt đến nông nỗi như vậy là lần đầu của Gia Lôi. Nếu không phải quân địch ở tứ phía, còn mạnh mẽ vượt qua năng lực đối kháng của mình, có chết Gia Lôi cũng không sắm vai nhân vật nhược trí như vậy.
Lại một lần hung hăng ghi nhớ nợ này cho Sullivan.
Nhớ đó, tốt nhất đừng để cho ta tìm được cơ hội tiến vào phòng cách ly, bằng không, he he he...
Vừa thấy sắc mặt Karen trắng bệch, Anson nhịn không được tự trách mình quá sơ ý. Khi gặp mặt lần đầu liền biết đối phương rất để ý thủ lĩnh. Sao còn có thể dùng thủ lĩnh đi hù dọa người ta?
“Được rồi, là ta nói sai lời. Karen đừng nóng vội, không có ai ngăn cản ngươi nhìn thủ lĩnh, ta cũng sẽ không.”
Luống cuống tay chân vỗ nhẹ lưng Karen. Một hồi lâu, cảm giác người trong lòng ngực dần dần an tĩnh lại, Anson mới buông tay ra. Nghĩ nghĩ, lại cúi đầu cởi bỏ cái vòng màu xanh nhạt trên cổ tay đưa tới trước mặt Karen.
“Karen nhìn đây. Tinh thể ở giữa vòng đeo tay này nén năng lượng cao, chỉ cần ấn cái nút này, tia sáng sẽ tự động bắn ra, có nó ở bên người hẳn là sẽ không sợ hãi nữa chứ?”
Ngốc lăng ngửa đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của Anson, Gia Lôi thật sự không nghĩ tới hắn sẽ đem vật chưa bao giờ rời khỏi tay đưa cho mình. Thứ này toàn liên bang chỉ có một, nghe nói là người cha đã mất của Anson nghiên cứu phát minh ra.
Dưới ánh mắt tương đối chuyên chú của Anson, hiện tại như một buổi trao tặng bảo vật, mặc dù là da mặt dày như Gia Lôi cũng có chút chần chờ.
Có thể dùng thủ đoạn lừa gạt để đạt tới mục đích, nhưng không thể bởi vì mục đích khiến trên lưng mình đeo gánh nặng không nên có. Rõ ràng vượt qua dự tính, quà tặng này chính là gánh nặng không mang nổi, cũng không muốn gánh. Sợ vì gánh nặng này mình không có biện pháp tiêu sái bỏ đi không vướng bận.
Nhịn đau lòng đem vũ khí tốt nhất đẩy trở về, Gia Lôi đỏ mặt lắc đầu.
“Ta không cần đồ vật của ngươi. Ngươi đã giúp ta rất nhiều, cám ơn.”
Đây là lời thật tình, mười phần chân tâm.
Anson lại cười, con ngươi dao động, lộ ra ấm áp sủng nịch.
“Coi như ta cho mượn, chờ thủ lĩnh tỉnh lại trả cho ta được không?”
Không được!
Không chấp nhận Karen lại cự tuyệt, bàn tay to hữu lực cầm bàn tay nhỏ, cái vòng sáng lấp lánh nháy mắt đã ở trên cổ tay Karen.
Rất mất mát, Gia Lôi cảm thấy mình bị vũ nhục, khó có khi muốn làm người tốt, vậy mà……
“Nghĩ cái gì vậy?”
Có lẽ là xoa đến nghiện, Anson bị bộ dáng đáng yêu của Karen làm cảm động, móng vuốt lần thứ ba thò lên.
“Karen đừng nghĩ nhiều, đây là thứ ngươi nên được. Nào để ta dạy cho ngươi dùng như thế nào, nhưng cẩn thận đừng để bị thương oan uổng.”
Ngồi vào mép giường cẩn thận giảng giải, Anson nói thực cẩn thận, ngẫu nhiên thấy ánh mắt Karen mờ mịt (tuyệt đối là đang bị đả kích).
Anson không nề hà nói lại một lần, chỉ đến khi Karen hiểu mới thôi.
Vì thế một đội viên chạy tới đưa giày, nhìn thấy phó thủ lĩnh băng giá nhà mình biến thân thành giáo viên ôn hòa giảng dạy, đôi mắt thiếu chút nữa trừng rớt xuống.
“Được rồi, ngươi cùng Seven đi tắm rửa, nhớ rõ phải ăn, một miếng đồ ăn cũng không để thừa, biết không?”
“Vâng.”
Gật đầu thật mạnh, phất tay cáo biệt Anson thích lảm nhảm, Gia Lôi lắc lư bước đi phía về trước.
Thể xác và tinh thần đều mệt!!
Loại vũ khí nguy hại nhất không phải là tia laser mà là sóng âm thanh.
Về sau nếu ai còn dám nói phó thủ lĩnh Dark Clan không biết nói, chỉ biết đấm đá thì tuyệt đối là tung tin vịt!
Đói quá, cũng không biết có phải do biến thân hay không, sức chịu đựng thân thể tồi hơn trước. Hơn nữa sau khi đại chiến với Sullivan, lại dùng trí óc diễn xuất, thể lực hao tốn một đống lớn. Từ trước đến nay Gia Lôi chưa làm việc quá sức như vậy, còn phải chịu lạnh thật lâu, chưa có trực tiếp ngã xuống đã không tồi, mệt là có thể lý giải được.
“Ta đi tắm rửa, ngươi đi lấy cơm.”
Vào phòng, Gia Lôi liền đi hướng phòng tắm, đồng thời phân phó Seven.
Dù muốn đi cũng chờ ăn no cái bụng lại nói.
Seven sửng sốt một chút, cái gì cũng không nói, xoay người đi ra ngoài.
Cởϊ qυầи áo, vọt vào phòng tắm, tắm rửa, thay quần áo. Tốc độ Gia Lôi cực nhanh khiến người ta kinh ngạc. Chờ Seven mang thức ăn xuất hiện, Gia Lôi đang vui sướиɠ lau tóc.
“A…… mời dùng cơm.”
Seven cười gượng đem thức ăn đặt ở trên bàn, đang muốn xoay người lại nói cái gì, trước mắt chợt lóe sáng. Chỗ cổ đầu tiên là chợt lạnh sau đó lại nóng lên, Seven ngã quỵ trên mặt đất.
Mặt vô biểu tình nhìn Seven đã tắt thở, Gia Lôi yên lặng thu hồi vũ khi. Gϊếŧ người phóng hỏa chuyện gì Gia Lôi chưa trải qua, chỉ có lần này là khó quên.
Nhưng cũng không phải hối hận, bản thân Gia Lôi hiện giờ ở nơi toàn là địch, bất cứ sai lầm gì đều có thể làm mình chết không có chỗ chôn. Thương người khác? Ai có thể thương mình?
“Seven có trách thì trách thủ lĩnh biếи ŧɦái kia đi, nhớ rõ ngày nào đó gặp hắn giúp ta hỏi thăm.”
Gia Lôi chân thành mong ước bọn họ sớm chết sớm siêu sinh.
Dứt lời khom lưng, tính toán đem đồ ăn trên bàn đóng gói mang theo ăn trên đường, cửa lại bị người đá văng ra. Một thân ảnh cao lớn bao bọc đầy hàn khí xuất hiện ở trước mắt Gia Lôi.
Đây là... bắt tại trận? Sự tình quá khó giải quyết, Gia Lôi hoàn toàn không biết làm thế nào để đối phó. Đơn giản cũng làm mặt lạnh nhìn về phía Anson không nói lời nào, ngón tay Gia Lôi vuốt ve cái vòng trên cổ tay.
Anson cũng không phải đi một mình, đi theo sau hắn là ba đội viên. Hai người gác ở cửa, một người đi tới xác định tình trạng của Seven. Sau khi xác định Seven đã tử vong, người kia đứng lên hướng Anson gật gật đầu.
“Karen……”
Anson nghẹn ngào, đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chú người vẫn lẳng lặng đứng thẳng.
Gia Lôi rũ mi mắt.
Rốt cuộc bị phát hiện rồi sao? Cũng tốt, dù sao mình diễn quá mệt mỏi.
“Thực xin lỗi.”
Hả? Hắn nói cái gì? Thực xin lỗi? Lời thoại sai rồi sao?
Thấy Gia Lôi vẫn không nói đứng bất động, Anson nỗ lực thu sát khí trên người, thật cẩn thận đi về phía trước.
“Ta thực xin lỗi Karen, ta không nghĩ tới Seven là phản đồ. Có phải hắn ra tay đối với ngươi hay không? Đừng sợ, ngươi đã gϊếŧ chết hắn, ngươi thực dũng cảm, tin tưởng chờ thủ lĩnh tỉnh, ngài ấy cũng sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo.”
Câu chuyện này đã thất bại hoàn toàn.... khi đối mặt với đống lộn xộn, vẻ mặt của Gia Lôi thực sự không tốt.
Mà Anson lại hiểu lầm Karen còn đang sợ hãi, bước lên mấy bước, đem người ôm vào trong lòng ngực. Trong lòng hắn lại một lần nữa thấy may mắn vì mình đem vòng tay tặng Karen, bằng không…… Hắn cũng không dám nghĩ.