Lầu ba.
Trong phòng cải tạo gen lúc này như cảnh siêu bão quét qua Đài Loan. Vách tường rắn chắc ẩn hiện vết nứt. Những sợi cáp điện bị đứt đang lóe sáng. Vật dụng bày biện bay ra tứ phía. Các loại thiết bị không ngừng nổ lách tách. Ánh đèn chớp tắt liên tục. Một cái bồn đang không ngừng cuồn cuộn sóng.
Cảnh tượng tương đối quỷ dị.
"Cảnh báo...... Cảnh báo...... Chấp hành......"
Đau quá. Ai đang nói chuyện? Cảnh báo cái gì? Chấp hành cái gì?
Gian nan vươn tay, Gia Lôi vẫy vùng trong cái bồn tràn ngập chất lỏng. Cố bò ra ngoài, nhưng vài lần duỗi tay đều chỉ là phí công. Vách bồn căn bản không có chỗ bám, bởi vì giãy giụa mà càng bị kéo sâu hơn. Chất lỏng lên tới cổ làm toàn bộ thân thể trở nên càng nặng nề.
Mệt mỏi quá. Đôi mắt không mở ra được. Lỗ tai cũng giống bị một đồ vật bịt kín, nghe loáng thoáng mơ mơ hồ hồ. Mỗi tế bào trên người đều đau nhói như bị cắn xé. Dây thần kinh bị kéo căng. Xương cốt bị gặm nhấm.
Nếu không phải còn sót lại vài phần ý thức nói cho biết chính mình đang ở tình trạng nguy hiểm, Gia Lôi nhất định sẽ lập tức mặc kệ cho hôn mê đi.
Thống khổ quá. Đang ở địa ngục nhân gian sao?
Lại một lần nữa đem bàn tay hướng đến vách bóng loáng. Ngón tay run rẩy chưa đυ.ng tới vách, một luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu xuống trên người Gia Lôi.
" Á! "
Đau đớn từ mu bàn tay thẳng tới đại não. Chỉ vài giây, ý thức trong đầu Gia Lôi không còn, chỉ là màu trắng xóa.
Chờ chết lặng biến mất, tiếp theo lại là tra tấn như lột da bẻ xương cốt. Nếu nói vừa rồi Gia Lôi còn có thể tìm từ hình dung thống khổ là "xé rách" hay là "gặm cắn", hiện tại trừ "rêи ɾỉ" không có từ để hình dung, cũng nói không nên lời.
"Ertan... Ngươi......"
Một hồi lâu, đại não khôi phục tư duy bình thường. Vì để chính mình không đến mức bởi vì không chịu nổi thống khổ mà ngất, Gia Lôi mạnh mẽ dời đi lực chú ý.
Chất lỏng này chứa đựng gen giống cái quý hiếm, vốn dành cho Ertan, người đã được Gia Lôi cứu đi. Thời điểm tên kia đang bị người ta lột sạch ném vào trong bồn, nếu không phải Gia Lôi nhanh tay, nói không chừng Ertan cũng có thể nhấm nháp đến tư vị "mới lạ" "kỳ diệu" này.
Phi, khó trách hơn một ngàn năm qua chưa từng có người nào có thể thông qua cải tạo để trở thành giống cái quý hiếm. Đây là chỗ nghênh đón cuộc sống mới sao? Căn bản là hành hạ tàn khốc đến chết.
Chính phủ Liên Bang không dám dùng công dân bình thường làm thí nghiệm, liền dùng tội phạm bị bắt. Quả thực so với đạo tặc còn dối trá hơn.
Cũng bởi mình xui xẻo. Nếu không phải vì chạy trốn mà phá hủy bản điện điều khiển, lại không cẩn thận bị điện giật mà rớt vào cái bồn cổ quái này, cũng sẽ không......
Ta không muốn chết! Ta còn chưa có cưới vợ, còn chưa có sinh con, còn chưa có trở thành đạo tặc xếp hạng cao nhất trong danh sách truy nã.
Còn nhiều nguyện vọng như vậy chưa có thực hiện, sao có thể chết?
" Ục ục! "
Miệng há thật to, trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh không rõ.
Ánh sáng lại chiếu vào, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dạng của Gia Lôi trong bồn chất lỏng.
Tia laser mạnh nhất bắn vào không phải hủy diệt tính mạnh sao? Nghe nói cả Thú Hoàng cũng ngăn cản không được uy lực của nó. Cả loại vũ khí này Tân Dân Cục cũng có.
Nhưng mà hình như đã bị bắn trúng hai lần? Vì sao ta còn sống?
Đang mênh mang suy nghĩ, thân thể trầm xuống, bọt nước lại văng khắp nơi, lần thứ ba tia laser thật mạnh bắn vào ngực Gia Lôi.
Đầu ngưỡng về phía sau, rồi thân thể co lại, trước mắt từ trắng thành đen, Gia Lôi mất ý thức.
Không có ý thức tất nhiên nhìn không tới chung quanh có vòng sáng lập loè xoay quanh, cũng nhìn không thấy vòng sáng đó đang dần dần co lại, chậm rãi hình thành một khối chặt chẽ bao lấy Gia Lôi.
Nháy mắt chất lỏng dao động mãnh liệt. Tốc độ chớp tắt của những tia điện tăng lên. Mọi thứ như rung chuyển, có thể thấy được bằng mắt thường tốc độ che trời lấp đất ùa vào bồn cải tạo gen.
"Đoành"
Âm thanh rất lớn vang lên đồng thời khi nhóm người Garfield mở cửa phòng cải tạo gen ra. Một lực rất lớn đánh ập vào trước mặt, chấn động mạnh, cảnh báo lại một lần nữa réo vang......
Toàn bộ Thủ Đô, thậm chí toàn bộ Hệ Ngân Hà đều bởi vì Tân Dân Cục bị nổ lớn mà không ngừng sôi sục.
Mọi công dân đều khϊếp sợ đồng thời lại nghi hoặc.
Tân Dân Cục sao lại phát sinh vụ nổ lớn? Là phá hoại hay là sự cố ngoài ý muốn? Nếu là sự cố ngoài ý muốn thì ai chịu trách nhiệm? Nếu phá hoại thì do ai động tay chân?
Phải biết rằng Tân Dân Cục cũng không phải địa phương bình thường. Nơi đó có khoa học kỹ thuật cao cấp nhất, thiết bị tiên tiến nhất, cơ sở hạ tầng vững chắc nhất, bảo vệ nghiêm ngặt nhất Liên bang. Khi tỉ lệ sinh đẻ không cao, Tân Dân Cục là thánh địa trong lòng mọi người. Huống chi nơi đó còn có hi vọng tạo ra giống cái quý hiếm.
Ở nơi như vậy xảy ra sự cố ngoài ý muốn là lấy cớ, cũng không thể chấp nhận!
Chính phủ Liên Bang không muốn làm dân chúng thất vọng, càng không muốn mất thể diện.
Ngày đó huy động quá nhiều nhân viên. Sau khi vụ nổ lớn, giống đực từ bốn phương tám hướng chạy đến cứu viện rất nhiều. Muốn giấu cũng giấu không được.
Cho nên trải qua xem xét, Chính phủ Liên Bang vẫn công bố sự thật. Nhưng công bố này không có bình ổn phẫn nộ của dân chúng, ngược lại làm phẫn nộ càng trở nên gay gắt.
Một đạo tặc nho nhỏ dựa vào cái gì vào Tân Dân Cục như vào chỗ không người?
Tân Dân Cục không phải được xưng an toàn nhất Liên bang sao? Những cảnh vệ đâu? Mắt điện tử giám sát toàn bộ Tân Dân Cục đâu? Lúc ấy những thứ đó đều ở nơi nào?!
Dân chúng khiển trách cùng nghi ngờ. Âm thanh mắng nhiếc không dứt bên tai khiến cho Chính phủ Liên Bang từ trên xuống dưới không được bình an.
Vì để cho dân chúng vừa lòng, Chính phủ Liên Bang và Thú Hoàng cùng nhau hạ lệnh cho toàn bộ các nhân viên và tướng quân nghiêm trị không tha đối với những đạo tặc vô pháp vô thiên.
Tóm lại dùng máu đạo tặc bình ổn dân chúng, thuận tiện cũng vãn hồi một ít mặt mũi cho Chính phủ Liên Bang.
Đáng thương cho giới đạo tặc, phải có một khoảng thời gian sống không yên ổn. Mà người khởi xướng hết thảy chuyện này, Gia Lôi lại thanh nhàn nhất.
Lúc này, người nào đó đang lõα ɭồ, bên hông quấn một vòng lá cây núp trong rừng. Gia Lôi đang trông mong cùng hy vọng có người đến để đánh cướp, mong muốn mau chóng thoát khỏi cuộc sống dã nhân.
Mà thật ra Gia Lôi đã ở trong núi vài ngày, trừ cây chính là cỏ, cũng không biết mình làm như thế nào đến được nơi đây.
Khi tỉnh lại, trừ thân thể trần trụi tìm không thấy bất cứ cái gì quen thuộc, bao gồm thẻ chứng minh thân phận đeo ở cổ tay.
Tấm thẻ chứa tất cả gia sản đâu?
Tốt thôi, đạo tặc không nên rối rắm với có hộ khẩu hay không hộ khẩu, có tiền hay không có tiền. Nhưng dù sao cũng phải có vật che thân chứ? Từ ba tuổi trở đi Tiểu Gia Lôi không tùy tiện gặp khách. Lá cây rốt cuộc không phải quần áo, gió nhẹ thổi qua cũng thấy quái quái.
Từ từ, có sự cố.
Mắt híp híp nhìn ra xa xa.
Một đám khói đen. Có một máy bay cá nhân từ trên cao rớt xuống, một đầu chui vào mặt cỏ, đuôi bốc khói.
Ngay sau đó, có một người bị thương lảo đảo chui ra, tay che lại ngực, lung lay chạy đến bên này.
Ha ha, con mồi ngon. Người này rõ ràng bị trọng thương, lại đang bị người đuổi gϊếŧ không đường trốn. Ta không cần phí sức lực cũng có thể có toàn bộ gia sản của hắn. Còn nữa máy bay kia cũng là hàng tốt, sửa chữa một chút có lẽ còn có thể miễn cưỡng sử dụng.
Có thể rời khỏi nơi này tới tụ họp cùng bọn Vũ Khan.
Dùng đầu lưỡi chậm rãi liếʍ láp cánh môi đỏ tươi. Đã quyết định chủ ý, Gia Lôi không có ẩn mình, cười như không cười bước đến chỗ người kia.
Càng đến gần, Gia Lôi rốt cuộc thấy rõ bộ dáng người kia, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho Gia Lôi căng thẳng thần kinh.
Người này rất nguy hiểm. Mặc dù lúc này hắn bị trọng thương suy yếu, thoạt nhìn chật vật bất kham, nhưng trên người tản ra hơi thở kinh người.
Càng đáng sợ chính là vì sao người này vẫn đang cười?
Đôi mắt tím nhạt chuyển động lộ ra ý cười. Cũng không biết là đang cười ta đang chật vật, hay là đang cười người khác nhỏ yếu. Có thể đem nhân vật như vậy bức đến hiểm nguy, vậy kẻ địch của hắn hẳn là cũng trả giá thảm khốc?
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn sống tốt, ít nhất trước mắt là còn sống.
Ở trong đầu cân nhắc lợi hại một phen, Gia Lôi cảm thấy mình không cần phải trở thành vật hi sinh trước phản công của dã thú gần chết. Cùng lắm thì chờ người này chết đi, sau đó đi cướp đồ.
Dù sao ta cũng không ngại mặc quần áo người chết.
Nghĩ đến đây, Gia Lôi cười tránh ra, rồi lại bị chặn đường.
"Giống cái?"
Mẹ nó, ngươi nói ai?!