Úc Của Tôi Trở Về

Chương 11: Anh muốn em thích anh

Biên tập: Bột

Mọi người đều biết Từ Úc thích Tô An Hi, trừ Tô An Hi.

Thế nhưng Tô An Hi thích Từ Úc, chỉ mình Tô An Hi biết.

Rõ ràng chỉ nghĩ là yêu thầm đơn phương, có ai lường trước được thì ra người bạn thích ngược lại cũng thích bạn như vậy.

Nghỉ hè qua đi, Từ Úc lên lớp 12, một nhóm trong đại viện cũng đã kết bè kết đội. Ba năm trôi qua, đám nhỏ cũng bắt đầu đứng trước ngưỡng cửa của lễ trưởng thành.

Từng cho rằng thi đại học xa xôi tới khó vời, vẫn luôn chưa từng chạm đến. Bây giờ nhắc lại mới đột nhiên phát hiện, cột mốc này đã không còn xa nữa.

Tô An Hi lên lớp 11, không chút do dự mà chọn khoa học tự nhiên, thành tích của cô vẫn tốt và ổn định như cũ. Còn năm nay Từ Úc sẽ thi đại học, thành tích vẫn kém kiên cố như trước.

Bố của Từ Úc là Từ Thừa Vận công việc bộn bề, thường xuyên không ở nhà. Dù trong nhà có chị Lý hỗ trợ việc săn sóc, nhưng thỉnh thoảng Từ Úc vẫn sẽ ngẫu nhiên đưa Từ Lai tới ăn chực cơm nhà Tô An Hi.

Cuối tuần không phải học bù, Từ Thừa Vận lại có việc nên bảo Từ Úc chăm sóc em gái. Ông nhìn con gái vẫn lạnh lùng với mình như cũ, âm thầm thở dài rồi ra cửa.

Giữa trưa Từ Úc dắt Từ Lai đến nhà Tô An Hi ăn chực. Trên bàn cơm, mẹ Tô An Hi hỏi Từ Úc chí hướng thi đại học, Từ Úc liếc nhìn Tô An Hi đang bình tĩnh ăn cơm, cười nói: “Thành tích của cháu cũng không có nhiều lựa chọn, nếu thực sự không được thì sẽ nhập ngũ.”

Tô An Hi nghe xong thì tay cầm đũa âm thầm khựng lại, nhưng ngay sau đó đã tiếp tục ăn cơm mà không nói lời nào, bên tai là giọng bố cô Tô Chấp Lương: “Nhập ngũ là tốt, nếu Tô An Hi nhà chúng ta là con trai, bác cũng để con bé nhập ngũ.”

Lâm Thanh Thanh âm thầm lườm Tô Chấp Lương một chút, sau đó nhìn Từ Úc, cười nói: “Đừng nghe bác Tô của cháu nói lung tung. Nhập ngũ có gì tốt, ba ngày thì hai ngày đều không ở nhà. Nghe dì Lâm đi, thực lực của cháu không kém, chỉ ham chơi thôi, một năm này cố gắng thêm một chút, nhẫn nhịn chịu đựng rồi sau cơn mưa trời lại sáng.”

“Nhập ngũ bảo vệ quốc gia, là nhiệt huyết của đấng nam nhi, sao luôn bị em nói tới không đáng một đồng thế.”

Tô Chấp Lương thực sự rất yêu quý màu cờ tổ quốc, trong lòng ông mang tín ngưỡng và lòng trung thành không thể phá vỡ. Sau khi nghe Lâm Thanh Thanh nói vậy dù thấy không vui, nhưng lại sợ cô vợ trẻ tức giận, trong giọng nói tự nhiên cũng mang theo ý đùa giỡn.

Lâm Thanh Thanh gắp thức ăn cho Tô Chấp Lương, nói: “Bọn trẻ đều ở đây, em không muốn nhắc đi nhắc lại vấn đề này với anh.”

Tô An Hi thấy bố mẹ mình như vậy thì không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái, lúc đó lại vừa vặn đối diện với ánh mắt Từ Úc, cô bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục ăn cơm.

Thật ra cô đã sớm quen với cảnh này rồi, mẹ muốn bố cô chuyển nghề, nhưng chỉ cần nhắc tới việc chuyển nghề thì bố cô sẽ như xe bị tuột xích.

Việc ầm ĩ tới lui này chính là hơn 10 năm, lần xung đột lợi hại nhất là lúc mẹ mang cô rời đi 3 năm, về sau vẫn luôn không địch được thế công của bố cô nên lại hòa hảo, mang cô trở về.

“Đúng rồi, Tô An Hi, về sau em định thi trường nào?” Từ Úc vì hòa hoãn không khí mà dời đi chủ đề kia.

Tô An Hi đột nhiên bị điểm danh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Úc. Cô đã từng nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ đối diện với anh lại đột nhiên không biết nói thế nào.

“Em vẫn chưa…”

“Mục tiêu từ đầu tới cuối của An Hi nhà chúng ta đều là Thanh Hoa.”

Tô An Hi muốn nói mà chưa kịp nghĩ ra, đã bị mẹ mình cướp lời trước.

Cô nhìn khuôn mặt tươi cười đầy tự hào của mẹ mình, sau đó lập tức nhìn xem Từ Úc, anh vẫn giữ khuôn mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, gật đầu bày tỏ vẻ hâm mộ mà nói: “Thành tích của Tô An Hi tốt như vậy, thi Thanh Hoa không thành vấn đề.”

Từ Úc nói xong thì buông bát, thấy Từ Lai bên cạnh cũng hạ bát xuống, nên cười với bố mẹ Tô An Hi: “Bác Tô, dì Lâm, bọn cháu ăn xong rồi. Lát nữa Lai Lai còn muốn tới thư viện, bọn cháu đi trước đây.”

“Em bảo muốn đi lúc nào…” Từ Lai vừa nhìn Từ Úc vừa nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị Từ Úc âm thầm che miệng, kéo tới một bên khác.

“Được, tối lại sang đây ăn.” Lâm Thanh Thanh nhìn cặp anh em tình cảm cực tốt này, nói với bọn họ.

Từ Úc xoa xoa đỉnh đầu em gái, nói với Lâm Thanh Thanh: “Tối nay cháu đồng ý đưa con bé đi ăn McDonald rồi, nên sẽ không sang.”

Từ Lai vốn đã hiểu rõ nhưng vẫn âm thầm trừng mắt liếc Từ Úc, có điều lại không được để ý tới.

“Vậy hai đứa đi đường cẩn thận một chút.”

“Được ạ, tạm biệt bác Tô, dì Lâm, Tô An Hi.” Hai người Từ Úc và Từ Lai lần lượt chào tạm biệt bọn họ.



Từ ngày đó về sau, mọi người có thể thấy được một cảnh lạ: Từ Úc luôn trốn học lại hôm nào cũng đi học sớm, thời gian chơi bóng rổ cũng ít đi, trên đường luôn mang tai nghe sau lưng để học từ đơn.

Người từng lôi kéo Hoắc Nham Tông đi tán gẫu rồi đi chơi, bây giờ lại đặt một đống bài thi trước mặt người ta, chỉ vào rồi chăm chú nhíu mày, nói: “Giảng đề này cho tôi một chút, câu này, cả câu này nữa.”

Dưới ánh trời chiều, bóng dáng Tô An Hi bị kéo ra thật dài. Cô nhìn bóng dáng hai thiếu niên ngồi trên băng ghế đá cách đó không xa, nhìn Hoắc Nham Tông chăm chú giảng trình tự giải đề, nhìn thiếu niên tuấn lãng chăm chú nghe giảng, đôi lúc anh nhíu mày, khi lại dùng bút gại vào tóc.

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói dễ nghe của một cô gái: “Từ Úc nói anh ấy muốn thi Thanh Hoa.”

Tô An Hi xoay người, Từ Lai đi tới từ phía sau ôm lấy lưng cô, cô ấy cong môi nhìn Từ Úc, tiếp tục nói: “Hoang đường chưa!”

“Là rất hoang đường.” Tô An Hi gật đầu cười cười.

“Thế nhưng tớ chưa từng thấy anh mình nghiêm túc làm một việc như vậy.” Từ Lai dừng một chút, tiếp tục: “Ngày đó nghe được mục tiêu của cậu là Thanh Hoa, anh ấy ngồi nguyên một tư thế trong thư viện cả buổi trưa. Tối đến đột nhiên mang sách giáo khoa lớp 10 tới phòng tớ, bảo tớ dạy anh ấy học bổ túc.”

“…” Tô An Hi không nói chuyện, tim lại đập như hươu chạy.

Từ Lai thấy dáng vẻ của Tô An Hi thì âm thầm cười một tiếng, tiếp tục: “Tô An Hi, anh tớ muốn học chung đại học với cậu.”

Một khắc đó, bên tai cô vẫn luôn vang vọng lời nói của Từ Lai.

Tô An Hi che lại l*иg ngực của mình, đồ vật trong đó như mất khống chế muốn nhảy vọt ra ngoài. Đồng thời, cũng có một loại nhiệt độ không rõ tên xuyên qua xương gò má, lan tới toàn bộ khuôn mặt cô.

Cô vậy mà lại cười, cười như mật đường ngọt ngào.

Sau đó, cô cũng gia nhập vào đại quân cải tạo Từ Úc. Không thể không nói Từ Úc rất thông minh, bài học trong ba năm mà cũng có thể nuốt vào trong thời gian một năm.

Thế nhưng muốn thi Thanh Hoa, quả thật là khó như lên trời.

Trước ngày thi tốt nghiệp trung học một hôm, Từ Úc nhốt mình trong phòng cả ngày để xem lại đề.

Tô An Hi biết áp lực của Từ Úc rất lớn. Ngày mai thi tốt nghiệp trung học rồi, anh bức ép bản thân như vậy sẽ phản tác dụng mất.

Thế nên ăn cơm trưa xong cô đi tìm Từ Úc ngay, nói gì mà muốn anh ra ngoài chơi với mình, nhưng thật ra là muốn giảm bớt áp lực cho anh.

Chơi hơn nửa ngày, mãi tới khi hoàng hôn bò tới tận chân trời, trăng sao lưu luyến nhân gian, bọn họ mới lên đường về nhà.

Trên đường, Tô An Hi chọn lựa câu chữ rất lâu mới mở miệng: “Từ Úc, ngày mai thi thật tốt, đừng để mình bị áp lực quá lớn.”

“Ừ.” Từ Úc tự nhiên tóm lấy Tô An Hi, để cô đi vào phía trong, ra vẻ nhẹ nhàng mà nói: “Anh là ai, anh có thể căng thẳng sao?”

Tô An Hi cười khúc khích, chuyển mắt ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt ngược sáng của thiếu niên, âm thầm cầu nguyện: Không cầu anh mọi việc thắng lợi, mọi việc thuận buồm xuôi gió là được rồi.

Cô cong mắt cười, tiếp tục đi cùng anh trên con đường cái, cùng nhau trở về nhà.



Trước khi có điểm phải điền vào bảng nguyện vọng, tất cả nguyện vọng của Từ Úc đều là đại học ở Bắc Kinh. Mà thành tích cuối cùng của anh chỉ có thể miễn cưỡng vào được cao đẳng, vốn không thể tới Bắc Kinh được.

Bố Từ Úc là Từ Thừa Vận trước nay chỉ hi vọng Từ Úc đi con đường xưa như ông. Thành tích đã thành như vậy, nếu miễn cưỡng học cao đẳng, vậy còn không bằng nhập ngũ.

Cuối tháng 8, Tô An Hi mới biết Từ Úc muốn nhập ngũ. Ngày ấy, lòng cô trầm xuống trong nháy mắt.

Ngày hè nắng chói chang, Từ Úc ra ngoài cả một ngày, cô cũng đợi cả một ngày ở ven đường trong đại viện. Lúc trời vừa tối, thấy Từ Úc trở về, cô chưa nói hai lời đã chạy vọt tới.

“Anh đi đâu vậy?” Tô An Hi tiến tới đã hỏi.

Từ Úc nhìn khuôn mặt lo lắng của Tô An Hi, anh cong môi cười một tiếng, hỏi lại: “Chờ anh sao?”

Tô An Hi gật gật đầu: “Em nghe nói anh muốn nhập ngũ?”

“Bố anh hi vọng anh nhập ngũ.” Từ Úc thừa nhận.

“Vậy còn anh?” Tô An Hi vội vàng nhìn chằm chằm Từ Úc, hi vọng anh có thể đưa ra câu phủ định.

Từ Úc đút hai tay vào túi, lười biếng bước vào trong, không trả lời.

Tô An Hi chạy chậm theo sau, có chút tức giận: “Hỏi anh đó!”

Hai người đi đến chỗ rẽ, tán cây nhãn rậm rạp bao phủ bóng dáng hai người. Từ Úc dừng bước nhìn về phía Tô An Hi, cái nhìn này rất chân thành.

“Vậy còn em?” Anh dùng chính câu hỏi của cô hỏi ngược lại cô.

Tô An Hi không ngờ Từ Úc sẽ hỏi như vậy, cô sững sờ một chút rồi quyết định nói ý nghĩ của mình cho anh biết: “Anh đừng quan tâm tới chuyện khác, em nghĩ rồi, anh học lại đi. Với năng lực của anh, sang năm nhất định có thể thi đỗ được. Nếu không thì, học lại đi!”

Từ Úc cúi đầu nhìn Tô An Hi chằm chằm, nghe cô nói xong thì cười giễu một tiếng: “Dù anh có học lại cũng không thể thi đỗ Thanh Hoa. Tô An Hi, anh cần phải đối mặt với hiện thực.”

“Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Tô An Hi luôn cảm thấy đột nhiên Từ Úc không giống trước đây nữa, nhưng lại không thể chỉ rõ là không giống ở điểm nào.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt.”

Tô An Hi nghe đến đó, không hiểu vì sao đôi mắt nóng nảy như có dòng dung nham muốn tuôn ra từ bên trong. Cổ họng cô cũng thít chặt như mất đi âm thanh.

Từ Úc thấy Tô An Hi không nói gì thì đưa tay xoa đỉnh đầu cô, sau đó anh thả tay xuống, xoay người đi.

“Từ Úc.” Tô An Hi đứng sau lưng gọi tên anh, sau rồi lập tức chạy tới ngăn trước mặt anh, tủi thân hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Từ Úc bình tĩnh cúi đầu nhìn Tô An Hi, như đang ngẫm nghĩ, lại như đang đấu tranh.

Tô An Hi luôn nhớ kĩ ngày ấy: Sắc trời nhá nhem, thiếu niên mặc áo phông trắng đứng dưới tán cây nhãn nhìn cô thật lâu.

Lâu như trời như bể, lâu đến sông cạn đá mòn.

Cho tới khi anh nói: “Anh muốn em thích anh.”