Danh Lợi quyển lúc này xứng đáng được gọi là Tu La trường.
Từ lúc Lôi Vô Vọng hỏi Thiên Hạ Đệ Thất việc Lôi Thuần bị làm nhục, Phương Ứng Khán rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đây giống như là một loại trực giác,
Có điều, hắn lại tin tưởng phán đoán của mình hơn.
Thế nhưng, lúc Phương Ứng Khán nghe được Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói ra: “Kẻ đã sắp chết… thì không cần phải nói dối… người cần được lừa gạt.. là người còn sống…” loại cảm giác bất an này lại càng trở nên mãnh liệt.
Lời của Thiên Hạ Đệ Thất dường như còn có thâm ý khác.
Phương Ứng Khán đang nghe.
Hắn dùng tâm mà nghe.
– kỳ thực, cường bạo Lôi Thuần rõ ràng là Bạch Sầu Phi,
– nhưng mà ai cũng không tin là y, không hy vọng là y, luôn muốn đem tội lỗi này đổ lên đầu Thiên Hạ Đệ Thất.
Thế nhưng,
Lúc đó Thiên Hạ Đệ Thất cư nhiên cười nói: “Ngươi vốn… không cần… hỏi vấn đề này…”
Vì sao gã phải nói như vậy?
Ý của gã phải chăng là “Ngươi đã biết rõ, vì sao còn phải hỏi?”
– chính xác,
– Lôi Vô Vọng chẳng phải là người Lôi Thuần phái đến sao?
– chuyện này, bản thân Lôi Thuần hẳn là rõ ràng nhất.
– vì sao nàng ta còn muốn trước đông đảo mọi người hỏi ra vấn đề tổn hại danh dự của mình như vậy?
– lẽ nào Lôi Vô Vọng không phải là thuộc hạ của Lôi Thuần?
– hay là người kia không phải là Lôi Vô Vọng?
Nghĩ tới đây,
Phương Ứng Khán không khỏi ở trong lòng chửi mắng mình một chút.
– thảo nào trước khi chết Thiên Hạ Đệ Thất còn nói ra lời như vậy!
– mình cư nhiên khinh địch mà bị lừa thật dễ dàng!
– nhưng người này nếu không phải Lôi Vô Vọng, vậy là ai?
Ngay lúc hắn nghĩ như vậy,
Lời của tổng quản Sái phủ là Tôn Thu Bì cũng đúng lúc được truyền tới.
Lão muốn hai huynh đệ họ Vu báo cho Phương Ứng Khán biết, người vừa mới rời đi, không phải Lôi Vô Vọng, mà là Đường Năng của Thục Trung Đường môn.
Phương Ứng Khán lập tức biến sắc,
– Sái Kinh quả nhiên vẫn hết sức quan tâm đến vấn đề này.
Mà lời của huynh đệ họ Vu, khiến cho hắn cảm thấy trong đầu ầm vang,
“Tôn tổng quản nói, nếu như ngài ấy đoán không sai, như vậy, ba người phía sau, đều là bị Đường Năng khống chế…”
“Mà một người trong đó, chính là Vương Tiểu Thạch không thể nghi ngờ.”
…
Nếu như vừa rồi Phương Ứng Khán chỉ tự mắng chửi mình một chút, vậy thì hiện tại Phương tiểu hầu gia đã có một loại xung động muốn gϊếŧ người.
Tuy rằng hắn vừa mới, suýt chút nữa trực tiếp gϊếŧ người,
Nhưng mà dù sao cũng là gián tiếp.
Hắn rất tức giận,
Phiền muộn,
Phẫn nộ,
Đồng thời cũng cảm thấy rất bực bội.
Sau khi rất có phong độ phất tay phái người rời đi, Phương Ứng Khán rốt cuộc nhịn không được sa sầm sắc mặt,
Đồng thời mắng ra một câu: “Tình cảm cao thượng? Mụ nội nó, ta cũng phải có tình mới cao thượng được chứ!”
Lời còn chưa dứt,
Một thân ảnh yểu điệu yêu kiều xuất hiện trước cửa đại sảnh,
Đó là một thiếu nữ còn anh khí hơn cả thanh niên nam tử,
Nàng từng khiến cho ‘Lục Phần Bán đường’ chia năm xẻ bảy, khiến cho ‘Kim Phong Tế Vũ lâu’ gió thảm mưa sầu, ngay cả thế lực giang hồ tâm phúc trong tay Sái Kinh là Bạch Sầu Phi cũng sụp đổ chỉ trong một đêm.
Lúc Phương Ứng Khán mắng ra câu kia,
Nàng trùng hợp vừa đi tới,
Cũng không khỏi bật cười,
Tiếng cười thanh thuý như chuông bạc.
“Công tử thật là càng ngày càng biết ăn nói.”
“Có tình mới cao thượng? Không chắc nha? Vậy Vô Tình thì sao?”
Thấy Lôi Mị nhẹ nhàng đến gần, sắc mặt Phương Ứng Khán hơi ửng đỏ.
Đồng thời, cũng che giấu một chút tâm tình tự nhiên mà đến khi nghe nàng nhắc tới hai chữ kia.
Hắn một mặt đỏ mặt, một mặt cười nói: “Ngươi đã trở về.”
Lôi Mị mỉm cười,
Nàng cười rộ lên như vậy, thanh lệ mà lại duyên dáng xinh đẹp,
“Ngươi gióng trống khua chiêng nạp hoa khôi kia làm phòng thϊếp thứ bảy, ta sao có thể không trở về?”
“Hiếm thấy hiếm thấy, thì ra Mị Nhi cũng sẽ ghen?”
Không để ý tới lời trêu chọc của Phương Ứng Khán,
Lôi Mị thu lại vẻ mặt tươi cười,
“Tiểu hầu gia đừng quên, ngày mai lệnh tôn sẽ đến kinh thành.”