Quan Đông lạnh khủng khϊếp.
Cho dù là giữa hè vẫn khiến người ta cảm thấy rét run tận đáy lòng.
Lại thêm sông núi hoang vu cùng với đất đai cằn cỗi,
Tất cả, đối với một kẻ trốn chui trốn nhủi ở Kim quốc hơn hai mươi năm như Giản vương Triệu Tự mà nói, quả thật chính là hai mươi năm ác mộng.
Lão không thời không khắc nào là không nghĩ tới việc quay về Đại Tống.
– thuở thiếu thời xa xỉ phù hoa,
– giống như một nguồn sáng mê người không ngừng hấp dẫn lão.
Kim quốc muốn lợi dụng thân phận vương gia của lão, lão đương nhiên là biết rõ.
Người Kim luôn mơ ước nam triều phồn hoa, muốn đưa lão lên làm một con bù nhìn.
Nhưng mà lão sao lại không muốn mượn binh lực của Kim quốc để đoạt lại những thứ vốn có khả năng thuộc về lão?
Hai mươi năm qua, lão chỉ dựa vào giấc mộng đó mà tồn tại.
Mỗi người đều có một giấc mộng.
Mỗi người đều có lúc tỉnh mộng.
Ngay khoảnh khắc Triệu Tự cảm thấy trong phòng có bóng người chợt loé,
Trên cổ lão đã có một vết máu,
Đau nhức chỉ là trong nháy mắt,
Đến khi hạ nhân hầu hạ lão đưa đến bữa trưa,
Lại phát hiện Giản vương Triệu Tự đã lặng lẽ chết từ lâu.
Chết trong một thành nhỏ cách xa Biện Lương nghìn dặm,
Chết bên trong lãnh thổ của bộ tộc Nữ Chân Kim quốc.
Cho đến hết đời,
Lão cũng không thể lần nữa nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa ca vũ thái bình của Đại Tống.
***
Cùng lúc đó,
Đồng dạng là cách xa thành Biện Lương nghìn dặm, vùng Đông nam,
Nữ tử từ từ tỉnh dậy.
Đầu tiên đập vào mắt nàng là màn gấm chăn thêu,
Nàng phảng phất trong một khắc lại nhớ tới tiểu trúc Long Đầu,
Nhớ tới nhà của chính mình.
Trong đỉnh đốt Long Tiên hương,
Thơm ngát một gian phòng đồng thời cũng là thơm ngát một thế giới.
Nàng khó tin nhìn xung quanh gian phòng mình đang ở.
So sánh với gian phòng “Đông Phương Tri Chu” dơ bẩn, chật hẹp kia, ở đây không khác gì tiên cảnh, thiên đường.
– lúc đó, mình bị lão già chết tiệt Chiêm Tấu Văn điểm huyệt đạo nhét vào trong ngăn tủ.
– sau đó, cái tên háo sắc khoác lác “Động phòng chi châu” Thiên Vạn Niên dẫn theo thủ hạ vào phòng.
– sau đó nữa, Phong Tử Châu và người của nàng đánh lén, gϊếŧ chết “Đông phương tri chu”…
– sau đó sau đó…
Chuyện xảy ra sau đó, vì sao mình không nhớ rõ?
Đến tột cùng trong ngăn tủ kia có cái gì? có cạm bẫy gì?
Nàng ôm đầu, vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra.
Cho đến khi cửa phòng bị mở.
Một người đi vào.
Hắn đương nhiên là đi.
Thế nhưng không hiểu sao Long Thiệt Lan lại nghĩ hắn kỳ thực là “lướt” vào.
Có lẽ nên nói,
Là bay vào.
Giống như từ trên trời giáng xuống.
…
“Long nữ hiệp, Long cô nương.”
Người nọ cười, mang theo vạn chủng phong tình không thể hình dung.
Khiến cho trong nháy mắt, Long Thiệt Lan nhớ tới một người,
– người đứng đầu “Tứ đại danh bộ”,
– Vô Tình.
Mặc dù Vô Tình rất ít cười,
Mặc dù tướng mạo của bọn họ cũng không có mấy chỗ tương tự,
Nhưng loại khí chất khả dĩ dễ dàng lật úp thiên hạ, cái loại mỹ này, có thể khiến mọi người hít thở không thông.
“Tôn Thanh Hà đang tìm ngươi.”
“Gã nằm mơ cũng nghĩ không ra, ngươi lại ở chỗ này.”
Long Thiệt Lan nghĩ mình đã bị mất đầu lưỡi.
Mỗi cử mỗi động của người này, mỗi tiếng nói mỗi hành vi, thậm chí mỗi chữ mỗi câu,
Đều mang theo một loại ma lực nhϊếp hồn,
Khiến nàng nghẹn lời nhìn trân trối.
Vô số nghi vấn đồng loạt nảy lên,
Nàng lại chỉ có thể ở trong lòng len lén nghĩ,
– người này là ai vậy? Hắn có mục đích gì?
– Tôn Thanh Hà? Không biết hiện tại gã ra sao rồi?
– vết thương trên mặt kia liệu có thể khép lại? Có thể bị sẹo hay không?
– Thiết Thủ Thiết Du Hạ cùng mình đi Đông Nam phá án, lúc này không biết đang ở nơi nào?