Tay vừa buông ra, mặt Phương Ứng Khán đã lập tức trúng một cái tát vang dội.
“Cút đi!”
Phương Ứng Khán xoa mặt, không hề tức giận hỏi: “Nhai Dư muốn ta cút như thế nào?”
Cả người hắn đều đè ép xuống, khiến cho Vô Tình gần như hít thở không thông.
Thanh âm cám dỗ lại vang lên bên tai,
“Như thế này?”
Hắn thậm chí khẽ hôn lên má Vô Tình.
…
Cánh cửa muốn vĩnh viễn khoá chặt nơi tận cùng ký ức bỗng bị người đẩy ra, từng chút từng chút một.
Cảm giác xấu hổ và dơ bẩn vừa mới đình chỉ lại theo nhau ùa tới.
“Nhai Dư…”
Phương Ứng Khán thở dài.
Lời thầm thì nỉ non không ngừng quấy nhiễu bên tai Vô Tình,
“Ngươi thật sự là quá thông minh… Tất cả tất cả đều bị ngươi dự liệu, bị ngươi giành trước…”
“Vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, cư nhiên lại không được gì cả.”
Hắn cười khổ nói: “Ta đây coi như là ‘làm mướn không công’ vậy.”
“Thế nhưng… Ta đã nhận lời, cũng đã thực hiện lời hứa ngày đó, vì sao Nhai Dư vẫn muốn ép sát từng bước?”
“Bản hầu cho rằng, Nhai Dư nhất định là giận ta lần trước đến mà không vào, chỉ ở ngoài cửa sổ nói chuyện. Cho nên lần này… Bản hầu mới trực tiếp vào trong.”
Lúc nói như vậy,
Tay của Phương Ứng Khán cũng bắt đầu trở nên không đứng đắn.
Vô Tình không cách nào ngăn lại.
…
Du͙© vọиɠ của Phương Ứng Khán cháy bỏng.
Ôm trong tay thân thể mềm mại, lần đầu tiên tiêu hồn thực cốt, khiến hắn giống như thực tuỷ tri vị, nếm một lần là nhớ mãi, muốn dừng cũng không được.
Mặc dù lần đó Vô Tình bị “Tuý Lưu Hà” chi phối,
Nhưng lúc cuối cùng khi dược lực dần dần tan đi, Vô Tình trong lúc vô ý toát ra vẻ yếu ớt, lại khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Hắn suýt chút nữa không để ý mọi thứ lần nữa xâm phạm con người gần như hoàn mỹ, giống như bạch mai trong tuyết kia,
Chỉ muốn làm cho y một lần nữa phát ra tiếng rêи ɾỉ khiến người đãng phách…
Vô Tình nhìn ác ma giấu trong lớp vỏ bề ngoài mỹ lệ trước mắt,
Bỗng nhiên nói: “Ngươi đã phạm vào một sai lầm.”
Toàn bộ động tác của Phương Ứng Khán đều khựng lại.
Hắn đã ý thức được nguy hiểm.
Trong nháy mắt ngân quang loé lên,
Phương Ứng Khán nhanh chóng xoay người,
Màn che lay động, người đã ở dưới giường.
…
Phương Ứng Khán than thở,
“Ta không nên buông tay ra.”
“Dù ngươi buông tay ra, cũng có thể trước hết điểm huyệt của ta.”
Vô Tình lạnh lùng nói.
“Khắp nơi trong Tiểu lâu này đều là cơ quan… Ta thực sự lại ngốc đến như vậy…”
“Không cần tự trách mình, con người ai cũng có lúc sai lầm.”
Vô Tình làm như đang an ủi hắn,
Nhưng nửa câu sau của y đã không phải là an ủi:
“Huống hồ, dùng cách này cút đi cũng không tệ… Thân pháp mới vừa rồi đúng là xưa nay chưa từng thấy…”
“…”
Phương Ứng Khán chỉnh sửa lại y phục,
Vẻ mặt oan uổng,
“Nhai Dư cần gì pha trò. Kỳ thực cũng không thể trách ta… Bản hầu chỉ không muốn uổng phí cái hư danh kia thôi!”
Hắn dường như sực nhớ ra, lại nói: “Mà cũng không tính là hư danh. Dù sao Nhai Dư cũng đã là người của ta rồi…”
Sắc mặt Vô Tình hết đỏ lại trắng, ánh mắt càng thêm oán giận phẫn nộ.
Có bóng tối trong phòng che chở, Phương Ứng Khán cố ý làm như không thấy, tiếp tục nói những lời ân ái triền miên của hắn.
“Chỉ cần Nhai Dư biết, tất cả những gì bản hầu làm, đều là vì ngươi… Bất luận có phải gánh chịu tai tiếng như thế nào bản hầu cũng đều bình thản chịu đựng, vui vẻ chịu đựng…”
…
Giữa một đêm xuân ánh trăng mờ ảo như vậy,
Một người ở trước mặt ngươi, thâm tình chân thành nói tất cả những gì hắn làm đều vì ngươi,
Quả thật là một việc hạnh phúc nhường nào.
Vấn đề là: Vô Tình cảm giác như thế nào? Vô Tình có cảm giác gì hay không?
Đáp án là: có.
Bởi vì ám khí đã phóng ra,
Kim phiêu, ngân châm, thiết liên tử… Phi tiêu, ám tiễn, truy hồn đinh… Liễu diệp đao, tình nhân lệ, đạn chỉ hoàn, giao tiêu ti…
Ám khí mù trời mịt đất, như gió táp mưa sa ập về phía Phương Ứng Khán.
…
“Nhai Dư, ta thích ngươi.”
Đây là câu nói cuối cùng lúc Phương Ứng Khán nhảy ra khỏi cửa sổ.