Kim Phong Tế Vũ lâu,
Mấy nghìn đệ tử xếp thành hàng cung nghênh Bạch Sầu Phi tiến vào Hoàng lâu.
Không giống như Tô Mộng Chẩm,
Bạch Sầu Phi chưa bao giờ sợ cây to đón gió,
Lại càng không sợ càng trèo cao càng lạnh.
Đã đứng sẽ phải đứng thật cao!
Y muốn làm một nhân vật đệ nhất.
Không chỉ muốn Kim Phong Tế Vũ lâu trở thành đệ nhất đại bang của kinh thành,
Hơn nữa,
Còn muốn Kim Phong Tế Vũ lâu trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái.
Vừa nãy,
Bạch Sầu Phi vừa triệu kiến Tôn Ngư,
Một người thanh niên không ai biết đến, tầm thường vô danh,
Nhưng bên hông hắn lại có một thanh đoản đao,
Trang sức trên vỏ đao vô cùng tinh xảo, liếc mắt liền biết nhất định không phải là vật tầm thường.
Bạch Sầu Phi chỉ nhìn thoáng qua thanh đao kia.
Lúc này điều khiến y sốt ruột nhất chỉ có một việc, là tìm Tô Mộng Chẩm!
Người nọ đang ở nơi nào?
Rốt cuộc gã có còn sống hay không?
Cho dù gã thật sự đã chết,
Chỉ cần một ngày y còn chưa nhìn thấy thi thể của gã, như vậy cả đời y đều bị âm hồn của gã ám ảnh không tiêu tan.
Một mình ở trong Hoàng lâu Bạch Sầu Phi đã nghĩ như vậy.
Y hầu như đã thất thần.
Trong đời mỗi người đều sẽ có vô số lần chớp mắt,
Nhưng dù chỉ trong một cái chớp mắt,
Thường thường cũng có thể định đoạt rất nhiều việc.
Cho nên,
Lúc Bạch Sầu cảm thấy không đúng,
Một đôi tay đã vươn ra,
Từ phía sau ôm choàng qua hông y.
Bạch Sầu Phi kinh hãi, vừa định có động tác,
Một giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng đã từ lâu y không nghe thấy nhẹ nhàng vang lên bên tai,
“Đừng nhúc nhích.”
***
Thần Hầu phủ,
Đạp Tuyết Tầm Mai các,
“Hắn đã rời khỏi kinh thành.”
Đối mặt với Gia Cát vừa xuất quan, Vô Tình đã nói như vậy.
Gia Cát không nói gì,
Chỉ nhìn về phía xa bên ngoài song cửa.
Lúc này,
Truy Mệnh vội vàng đi vào,
Y mang về một tin tức:
– Vương Tiểu Thạch đã đi vào vùng Hàm Hồ,
– nhưng hắn vừa mới lộ diện, đã bị Phương Ứng Khán “đón tiếp” mang đi.
Bạch Sầu Phi luôn luôn có chút kiêng kị Vương Tiểu Thạch,
– bởi vì Vương Tiểu Thạch không chỉ có thế lực của riêng mình, còn được sự ủng hộ của Phát Mộng nhị đảng.
– đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn nữa là bởi vì trong Kim Phong Tế Vũ lâu cũng có không ít đệ tử ủng hộ Vương Tiểu Thạch, cam tâm vì hắn bán mạng.
Người của Hữu Kiều Tập Đoàn muốn mượn hơi Vương Tiểu Thạch, cũng bởi vì nguyên nhân này.
…
Lúc nghe được tin này,
Vô Tình cũng trầm mặc,
Y dường như đã nhận ra,
Có chút đăm chiêu,
Đăm chiêu vì sao?
…
Không lâu sau,
Kinh sư đã xảy ra một sự kiện lớn,
– Nguyên Thập Tam Hạn đã chết.
Tuy rằng Nguyên Thập Tam Hạn cũng có tính toán cẩn thận,
Nhưng có người còn xảo trá hơn,
Đã sớm trù tính sâu xa.
Huống chi,
Sau trận chiến Điềm Sơn, Nguyên Thập Tam Hạn đã bị đồng bọn xa lánh.
Ngay cả kẻ luôn coi trọng gã như Sái Kinh,
Cũng bởi vì đủ loại mưu kế của Phương Ứng Khán mà không còn tin tưởng gã.
Cho nên,
Gã chỉ có chết.
Tuy rằng gã còn có thể cầm cự đến thời khắc cuối cùng, một mạch chém gϊếŧ Vương Tiểu Thạch,
Nhưng gã giờ đây đã không còn là Nguyên Thập Tam Hạn khi xưa,
Đại nạn của gã đã tới,
Mang theo nỗi hối hận và tiếc nuối vô hạn về chuyện cũ,
Gã truyền “Thương Tâm tiểu tiễn” cho Vương Tiểu Thạch.
Tuy rằng gã chết vì tự sát,
Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn rất buồn rầu,
Không chỉ có buồn rầu, thậm chí là hối hận.
Hắn không chỉ dùng Tương Tư đao và Tiêu Hồn kiếm chống đỡ Thương Tâm nhất tiễn kia của Nguyên Thập Tam Hạn,
Mà trước khi Nguyên Thập Tam Hạn chết còn biết được một bí mật,
-đó là một bí mật đã bị chôn giấu nhiều năm.
Hắn đứng trong tuyết,
Gió tuyết tuy lớn, nhưng lòng của hắn còn lạnh hơn.
Hầu như đóng băng.
Nhưng hắn lại không biết,
Lúc này, Phương Ứng Khán,
Đã tìm được Vô Mộng Nữ.
Mục đích của Phương Ứng Khán đương nhiên là vì “Nhẫn Nhục thần công”.