Thời gian sau, Cảnh Hâm cùng Tống Diệp Dương ở trong khoang thuyền chơi cờ nhảy, Hạ Nhạc Phàm cùng Chu Anh Tuấn đứng ở trên boong tàu cao cai, nhìn ra mặt biển màu xanh lam phía xa xa, còn có thân ảnh của Cung Hi Nặc cùng Nguyên Xảnh Khôn.
"Chú cùng Cung tiên sinh nói cái gì? Nói tận nửa ngày." Hạ Nhạc Phàm tò mò hỏi.
Tuy rằng Cung Hi Nặc không có bắt Chu Anh Tuấn giữ bí mật, nhưng hắn cũng không muốn nói ra nếu chưa có sự cho phép của Cung Hi Nặc, tiết lộ việc riêng của y: "Không có a."
"Mới là lạ! Từ đôi mắt đều nhìn ra được, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn tâm tình trầm trọng, rốt cuộc là chuyện gì?" Hạ Nhạc Phàm nhạy bén ngầm quan sát cảm xúc biến hoá của Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn.
"Nói như thế nào nhỉ, ai, là chuyện nửa vui nửa buồn" Chu Anh Tuấn kiên quyết sẽ không nói cho hắn biết, lại không thể nào mà tránh được nghi vấn hắn đề ra, đành tiết lộ một chút dấu vết, cho hắn tự đi mà đoán.
"Nửa vui nửa buồn?" Hạ Nhạc Phàm cân nhắc nửa ngày, bỗng nhiên mà hiểu lầm thành bọn họ có tiểu bảo bảo, buồn chính là Cung Hi Nặc, vui chính là Nguyên Cảnh Khôn, nhất định là cái dạng này. Hắn ý vị thâm trường mà hướng tới Chu Anh Tuấn cười rộ lên. "Úc, cháu biết rồi nha."
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn một cao một thấp ngồi ở đầu mũi thuyền, im lặng không nói, cùng nhau nhìn mây trắng phía xa xa, cảm xúc kích động, sắc mặt trấn tĩnh.
Cung Hi Nặc cầm lấy bàn tay Nguyên Cảnh Khôn bàn, hai bàn tay gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay bên trong còn có chút ẩm ướt.
Nguyên Cảnh Khôn chậm rãi đem đầu gối lên đầu gối Cung Hi Nặc, nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại, lông mi thật dài che đi ẩm ướt nơi hốc mắt.
Hoàng hôn buông xuống chiếu lên thân ảnh hai người ngồi trên đầu xe mài trắng, hoàng hôn buông làm ánh vàng rực rỡ bao trùm cả bầu trời, chậm rãi mà chiếu xuống.
"Cảm thấy xem mặt trời mọc quá vất vả, mới lựa chọn xem mặt trời lặn sao?" Nguyên Cảnh Khôn đôi tay chống lên xe, ngậm miệng không đề cập tới chuyện phát sinh ở du thuyền thượng, tựa hồ là ở cố tình lảng tránh.
Cung Hi Nặc khoanh hai tay, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm phía trước: "Rất nhiều người cảm thấy mặt trời mọc sẽ mang đến cho mình hy vọng cùng tinh thần phấn chấn, chính là khi mặt trời hoàn toàn lên cao, có phải hay không luôn phải có lúc lặn xuống? Mà mặt trời lặn thì nhìn như có chút bi thương, có cô đơn, trên thực tế lại bao hàm rất nhiều hy vọng, bởi vì ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc. Em có phải có rất nhiều lời muốn hỏi anh?"
"Anh có phải hay không hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với em?" Nguyên Cảnh Khôn hỏi lại.
"À...." Cung Hi Nặc cúi đầu, tạm dừng một lát. "Ở trong chuyện tình cảm, không tồn tại ai đúng ai sai, ai có lỗi với ai, hoặc là ai so với ai hy sinh nhiều hơn. Thời điểm một người đưa ra sự lựa chọn, luôn sẽ cân nhắc nặng hay nhẹ, lợi hay hại, suy nghĩ cặn kẽ đưa ra kết quả không nhất thiết phải là tốt nhất nhưng nhất định phải chính xác nhất. Trên đời này có 360 nghề, mà em, chỉ có một. Anh lựa chọn tình yêu, cũng sẽ không từ bỏ sự nghiệp. Này bất quá chỉ như một bước ngoặt trong cuộc đời anh, giống như trước đây thôi, anh sẽ xử lý được. Nhưng không giống như trước, anh bây giờ sẽ không bên em nhiều được. Cho dù anh phải đi xa, em cũng không hề mất đi sự quan trọng trong anh"
Lúc này Nguyên Cảnh Khôn không có lời nào để nói, nội tâm anh mênh mông, không thể dùng ngôn từ để nói về chấn động cùng cảm động mà Cung Hi Nặc mang đến cho anh.
Một người nam nhân nguyện ý dùng cả đời sự nghiệp đi trao đổi một đoạn cảm tình, đủ để cho thấy người ấy yêu thật lòng.
Anh tất cả đều không nghĩ tới, Cung Hi Nặc thế nhưng sẽ hiểu anh như vậy, sẽ đem quan hệ của bọn họ phân tích từng tí một đến chuẩn xác, có thể thấy được, y đối với chuyện tình cảm này coi trọng thế nào, làm anh không tránh được động lòng.
Nguyên Cảnh Khôn cho rằng y cái gì cũng không biết, kỳ thật y cái gì đều biết.
Anh có chút tự trách, có chút khổ sở, anh chưa bao giờ từng chú ý qua nội tâm của Cung Hi Nặc thế nào, cẩn thận mà nhớ lại, rất nhiều lúc, Cung Hi Nặc luôn vì anh mà auy nghĩ, đứng ở lập trường cùng góc độ của anh mà tự hỏi, mỗi khi như vậy, anh còn luôn không cảm kích, thậm chí còn sẽ sinh khí.
Hiện tại nghĩ đến, không khỏi quá mức với hà khắc cùng làm ra vẻ.
Cung Hi Nặc nói đúng, giữa bọn họ còn cần hiểu nhau sâu hơn, cần một đoạn thời gian mà thấu hiểu.
Cungx may tình yêu giữa bọn họ chính là nhịp cầu để hiểu nội tâm của nhau hơn.
"Anh thực ích kỷ. Anh không hy vọng quá nhiều người sẽ biết em, cũng không phải sợ em sẽ bị những người đó ảnh hưởng, cũng không phải lấy chuyện sợ em bị tổn thương ra làm cái cớ. Mà là...." Cung Hi Nặc kéo tay anh, đặt ở trên ngực mình" Thế giới này, chỉ có anh và em. Anh muốn, chúng ta không phải oanh oanh liệt liệt mà yêu nhau mà là muốn chúng ta có thể bên nhau mãi mãi. Cả đời này, tìm kiếm em, bên em cho đến già, rồi bảo hộ em. Bởi vì quá mức để ý, cho nên bất luôn hứa hẹn gì, đều to lớn"
Nguyên Cảnh Khôn bàn tay cảm thụ được nhịp đập trái tim y, bên tai quanh quẩn lời hứa hẹn của y, đây là hứa hẹn cả đời, Cung Hi Nặc nói gì thì đều sẽ làm, nếu không ôm kiên định cùng tín nhiệm, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra.
Hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, gió lạnh bắt đàu thổi, Nguyên Cảnh Khôn đem đầu đặt ở trên vai Cung Hi Nặc: "Sau này, chỉ có em, mới có thể cùng anh xem mặt trời lặn!"
Ban đêm an tĩnh, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn nằm thẳng ở trên giường, không hề buồn ngủ, Nguyên Cảnh Khôn đánh vỡ không khí nặng nề: "Anh lúc trước đòi từ chức, không nghĩ tới tiền vi phạm hợp đồng sao?"
"Như thế nào không nghĩ tới? Kỳ thật, tiền vi phạm hợp đồng anh không phải không bồi thường được, nhưng mà bồi thường rồi, anh có thể sẽ táng gia bại sản, mình phải rời khỏi nhà. Đến lúc đó, ba người chúng ta chỉ sợ đứng ở ven đường mà hít bụi" Cung Hi Nặc nhắm mắt lại, trả lời anh.
"Úc. nghiêm trọng vậy sao? Vậy anh còn trình đơn xin từ chức?" Nguyên Cảnh Khôn tiếp tục hỏi.
"Chúng ta lúc ấy không phải thật vất vả mới có thể gặp lại sao? Anh kích động a, đầu nóng lên, suy xét đến không chu toàn." Cung Hi Nặc nói thẳng ra ý tưởng khi đó, không có dấu diếm.
Nguyên Cảnh Khôn cười rộ lên, bò đến trên người y, điểm mũi y, cười nhạo y: "Nha, anh còn có thời điểm kích động nha, anh cũng có lúc đầu bị trập dây!"
Cung Hi Nặc một phen cầm lấy tay anh đang điểm loạn trên mũi mình, mỉm cười nhìn anh, ngăn cản anh gây rối:" Em không phải thân thể không thoải mái sao?"
"Anh là ngóng trông em mỗi ngày đều không thoải mái a?" Nguyên Cảnh Khôn giãy dụa tay ở trong lòng bàn tay y, tức giận mà nói.
Cung Hi Nặc nhíu mày, nghiêng người, đem anh nằm xuống, đắp chăn đoàng hoàng:: "An tâm ngủ đi."
Nguyên Cảnh Khôn nơi nào cam tâm, chuyển động tròng mắt, nghĩ đến một biện pháp, thò lại gần, ở bên tai y nhẹ giọng hỏi: "Ai, em hỏi anh, anh không cần để ý đến suy nghĩ của em, cứ nói thật là được. Nếu nhìn mỹ nữ, anh có xúc động không?"
"Không có." Cung Hi Nặc không hề nghĩ ngợi, lưu loát mà trả lời anh. "Vậy còn em?"
"Đương nhiên là có! Em là một nam nhân bình thường được không?!" Nguyên Cảnh Khôn đắc ý mà cất cao ngữ điệu.
Cung Hi Nặc mở mắt ra, Nguyên Cảnh Khôn đây là có ý tứ gì?
Cuối cùng quanh co lòng vòng là để nói y không phải nam nhân bình thường.
Y có phải nam nhân hay mhoong, người khác không biết, Nguyên Cảnh Khôn còn có thể không rõ ràng sao?
Nguyên Cảnh Khôn phép khích tướng tương đối hiệu quả, Cung Hi Nặc xoay người ngăn chặn anh, nhướng mày, có điểm bất đắc dĩ: "Bảo bối, em cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, sẽ bất lợi cho chính mình thôi"
Nguyên Cảnh Khôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành công, dùng sức mà nghẹn cười, đôi tay lôi kéo mặt y, biện giải: "Em không kɧıêυ ҡɧí©ɧ, emnói chính là lời nói thật."
Cung Hi Nặc quyết định áp dụng hành động thực tế
nói cho anh biết, cái gì mới là sự thật.