Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 38

Trong thư phòng, Cung Hi Nặc ngồi ở sô pha, cúi đầu, bộ dáng giống hệt chịu thẩm vấn.

Hồ Nam đứng ở trước mặt y, trên cao nhìn xuống, hỏi y: "Bọn họ là ai?"

Cung Hi Nặc rõ ràng "bọn họ" trong miệng anh chỉ chính là Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ, y không tính dấu diếm, cũng không nghĩ nói dối, mà là thành thật mà trả lời anh: "Là người em yêu cùng con em."

Hồ Nam trong mắt dần hiện thần sắc kinh ngạc, không nghĩ tới y có thể trực tiếp thừa nhận một cách thống khoái như vậy, khoé miệng run rẩy ra một mạt kinh ngạc thần sắc, tất cả không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ như thế, nửa ngày mới mở miệng lần nữa:"Cung Hi Nặc, em lặp lại lần nữa, bọn họ là ai?"

Cung Hi Nặc không sợ mà ngẩng đầu, đối diện ánh mắt anh, thanh âm vững vàng mà lặp lại: "Là người yêu và con của em"

Hồ Nam ba ngày trước qua các nguồn tin của mình liền biết sinh hoạt gần đây của Cung Hi Nặc, lúc trước anh bị phái đến Anh quốc, không sai biệt lắm đã ba năm không thấy Cung Hi Nặc, hai người ngày thường liên lạc qua Email, bất quá mỗi lần đều là anh chủ động gửi thư cho Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc trả lời lại bằng nội dung ngắn gọn, viết tới viết đi, không ngoài vài câu kia thì chính là không có gì mới.

Năm mới, Hồ Nam cùng Cung Hi Nặc ở tổng bộ gặp nhau, Hồ Nam tức khắc cảm nhận được Cung Hi Nặc thay đổi, ánh mắt chứa đầy hậm hực, thân hình gầy yếu, luôn là một bộ dạng đầy tâm sự nặng nề, không hỏi ra kết quả, anh quyết định dùng chút thủ đoạn để tìm hiểu nội tình bên trong.

Sau đó Hồ Nam biết được bên người y có thêm một " con gái", hơn nữa còn cùng một nam nhân dây dưa không rõ, đầu ong ong vang lên vào tiếng, anh lúc trước nghĩ Cung Hi Nặc đại khái là bởi vì thất tình thôi, mới có thể như thế tiều tụy bất kham, anh còn âm thầm cao hứng Cung Hi Nặc cuối cùng cũng thông suốt, kết quả, không nghĩ tới y cư nhiên yêu một nam nhân, hơn nữa, vẫn là một nam nhân vì y sinh con!

Hồ Nam bị việc làm của y làm cho tức giận đến đầu sắp bốc khói, tuy rằng anh hàng năm đều nước ngoài, nhưng tư tưởng như cũ ngoan cố bảo thủ, đối với đồng tính luyến ái loại, anh có thể không kỳ thị, nhưng tuyệt đối không thể tiếp thu Cung Hi Nặc cùng một người nam nhân ở bên nhau, anh sau khi biết được chân tướng, lập tức trở về, anh muốn ngăn cản những chuyện hoang đường như vậy phát sinh.

Trước khi về, anh còn cố ý liên lạc với báo giới, phát tán tin tứ Cung Hi Nặc cùng Phàn Ninh sắp đính hôn. Mục đích của anh là mượn sức của truyền thông gây áp lực cho Cung Hi Nặc, buộc y phải đi vào khuôn khổ, trở về sống đúng đắn.

"Cung Hi Nặc, em có biết, em rốt cuộc đang làm cái gì? tiền đồ của em, sự nghiệp của em, em nhiều năm qua nỗ lực cùng phấn đấu, đều muốn bỏ hết đúng không?" Hồ Nam nhịn không được mà nâng lên ngữ điệu, tỏ vẻ anh giờ phút này rất tức giận.

"Là anh tung tin em sẽ cùng Phàn Ninh đính hôn, học trưởng, anh làm như vậy, có phải hay không đối Phàn Ninh quá không công bằng? Em căn bản không yêu cô ấy, miễn cưỡng ở bên nhau, không thể nghi ngờ là tra tấn lẫn nhau, em không nghĩ muốn tổn thương cô ấy, mặc kệ thế nào, cho dù không có Nguyên Cảnh Khôn, em cũng sẽ không cưới cô ấy, em có người em yêu, trừ bỏ Nguyên Cảnh Khôn, ai em đều không muốn."

Cung Hi Nặc ngữ khí bình đạm, bất quá vẫn là có thể nghe ra nôn nóng ẩn giấu ở bên trong, y sẽ không trách cứ hành động của Hồ Nam, sẽ không đi oán trách anh bao biện, y thật sự chỉ là không nghĩ thương tổn Phàn Ninh.

Hồ Nam hận sắt không thành thép mà cả giận nói: "Cung Hi Nặc, mày nói cái gì đấy, người yêu? Cậu ta là người yêu của mày? Mày rõ ràng thân phận cùng địa vị hiện tại của mày bây giờ đúng không, mày cũng hiểu rõ tương lai của mày còn có thể tiến xa, tiền đồ mở rộng! Bọn họ ở bên cạnh mày, không biết khi nào sẽ là quả bom nổ mạnh, đến lúc đó, sẽ hủy đi hết những thứ mày có ở hiện tại! Bọn họ sẽ trở thành chướng ngại vật, vạn nhất bij đối thủ biết được, cuộc đời mày sẽ bị gièm pha, làm mày vĩnh viến không ngóc đầu lên được! Mày có biết, có bao nhiêuu đôi mắt đang nhìn vào mày không, có bao nhiêu người nhớ thương vị trí hiện tại của mày!"

Cung Hi Nặc không phản bác, không biện giải, không nhúc nhích.

Hồ Nam cảm thấy thái độ của chính mình có chút quá phận, ngữ khí liền hạ xuống:" Hi Nặc, anh biết, anh không phải ba ba mày, cũng không phải anh ruột, anh nói những lời này mày khẳng định không thích nghe, thậm chí còn oán trách anh, cảm thấy là anh xen vào việc của người khác, cố ý tìm phiền toái cho mày......"

"Anh sao lại nói như vậy, em trước nay đều không có ý nghĩ như vậy" Cung Hi Nặc đứng lên, đánh gãy lời anh.

Xác thật, mặc kệ Hồ Nam như thế nào, có lẽ có quá phận, y đều sẽ không oán trách anh, y vĩnh viễn nhớ rõ, ở nhất thời điểm khó khăn, Hồ Nam trợ giúp cùng quan tâm y, cả đời đều sẽ không quên.

Y đối Hồ Nam, như cũ tràn ngập cảm kích cùng kính trọng. Lại nói, Hồ Nam làm như vậy, đơn giản vẫn là vì suy nghĩ cho tiền đồ, tương lai của y, đối với y kỳ vọng quá lớn, cho nên thất vọng mới có thể mãnh liệt như vậy.

Hồ Nam trên mặt treo biểu tình mất mát, anh cảm thấy Cung Hi Nặc thật sự thay đổi, trở nên làm anh thấy xa lạ, cảm thấy khó có thể cân nhắc, cảm thấy giữa bọn họ trước nay chưa từng tràn ngập khoảng cách xa lạ thế này.

"Về nước bảy năm, chính em ngẫm lại em làm những việc gì? Sớm biết rằng như vậy, lúc trước căn bản không nên cho em trở về phát triển, thành thật kiên định mà ở lại Mỹ."

"Thực xin lỗi." Cung Hi Nặc hiểu Hồ Nam đối với y thất vọng, Hồ Nam không ngừng khao khát cho y có một tiền đồ tốt đẹp, trong lòng rốt cuộc có chút cảm thấy có lỗi với anh.

Hồ Nam vốn dĩ không nghĩ mình lại quá mức chua ngoa mà nói về Nguyên Cảnh Khôn như vậy, nhưng thật sự là không nhịn được, buột miệng thốt ra: "Còn có cậu ta, sẽ không cảm thấy cảm thấy thẹn sao? Đường đường một nam nhân, lại muốn...... Quá làm người ta cảm thấy ghê tởm, đây là một loại biếи ŧɦái!"

Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn ở phòng nhỏ bồi Cung Tỉ, dỗ bé, Cung Tỉ cảm xúc tốt hơn chút, đứt quãng mà kể lại chuyện ở nhà trẻ cho anh. Cung Tỉ cơm chiều ăn không nhiều lắm, lúc này cảm thấy đói, muốn ăn cơm.

Nguyên Cảnh Khôn đang chuẩn bị đưa bé đi ăn, trùng hợp nghe được từ thư phòng truyền đến tiếng của Hồ Nam, câu cuối cùng thật đả thương người.

Cửa thư phòng không đóng, Cung Hi Nặc chuyển ánh mắt vừa lúc nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn, thấy anh đứng ở trước cầu thang, tự nhiên hiểu ra anh đại khái nghe được đối thoại giữa hai người bọn họ, cùng với lời nói khắc nghiệt của Hồ Nam.

Nguyên Cảnh Khôn cùng Hồ Nam liếc nhau, chuẩn xác mà nhìn thẳng vào mắt anh, không biết có phải anh ảo giác hay không, có điểm căm ghét ở bên trong ánh mắt đó.

Cung Hi Nặc bước nhanh đi ra ngoài, giữ chặt Nguyên Cảnh Khôn đang bước xuống, hai người ở giữa cầu thang nhìn nhau không nói gì, biểu tình phức tạp.

"Nguyên tiên sinh, cậu không về nhà sao?" Hồ Nam cố ý muốn bọn họ tách ra, rốt cuộc không từ bỏ ý tưởng chia rẽ bọn họ. "Hi Nặc, đưa anh về khách sạn."

Nguyên Cảnh Khôn không nghĩ muốn làm Cung Hi Nặc khó xử, khó khăn nở nụ cười: "Viện Viện đói bụng, anh nói cho Cần tẩu một tiếng, em..... Đi trước."

Nguyên Cảnh Khôn nói xong, đi xuống bậc thang, Cung Hi Nặc theo tới cửa, bị Hồ Nam ngăn lại: "Hi Nặc!"

Nguyên Cảnh Khôn nhìn thoáng qua nam nhân cường thế đứng ở trên lầu, trước khi rời đi ánh mắt nhìn Cung Hi Nặc ý nói y yên tâm.

Cung Hi Nặc hai bên đều khó xử, thời gian ngắn như thế, nghĩ không ra biện pháp cân bằng, lòng nóng như lửa đốt, trên mặt tái nhợt thần sắc mù mịt.

Nguyên Cảnh Khôn ra khỏi khu biệt thự, lại lần nữa lại lang thang không có mục tiêu mà đi. Anh không nhà để về, ba năm trước đây vì sinh tồn, bán đi căn nhà cha mẹ lưu lại, Dương Thụy Đức không nghĩ anh sẽ quay lại, liền trả lại căn nhà bọn họ đã thuê, dọn đến ký túc xá của trường ở.

Đêm hè mát mẻ gió thổi tới trên người anh, Nguyên Cảnh Khôn từ sau khi gặp được Cung Hi Nặc, không biết vì sao, luôn ở trạng thái phiêu bạc, mặc kệ là thân thể hay nội tâm, đều chưa từng yên ổn.

Tuy rằng Nguyên Cảnh Khôn không rõ ràng lắm thân phận của Hồ Nam, nhưng anh nhìn ra được, Hồ Nam ở trong cuộc đởi của Cung Hi Nặc là người thập phần quan trọng. Quen hệ giữa bọn họ vượt qua tình bạn, xấp xỉ tình thân.

Lời Hồ Nam nói lặp đi lặp lại mà vang lên ở bên tai anh, trước khi Hồ Nam xuất hiện trước, Nguyên Cảnh Khôn cũng chưa nghĩ đến việc anh cùng Cung Hi Nặc ở bên nhau sẽ ảnh hưởng đến y, cũg không cảm thấy chuyện bọn họ ở bên nhau sẽ là chuyện lớn đến cỡ nào.

Hiện tại bọn họ bên nhau không hề theo lý thường, không hề giống như trong tưởng tượng của anh.

Nguyên Cảnh Khôn phát hiện anh trước kia suy nghĩ quá đơn thuần, đơn giản. Điều kiện của anh thấp hết những người khác rất nhiều, xem nhẹ hoàn cảnh cùng địa vị của Cung Hi Nặc, còn có cái nhìn của mọi người...

Nguyên Cảnh Khôn vô cùng phiền não, lại không biết nên đi nơi nào qua đêm, trong tay nắm điện thoại một chút động tĩnh cũng không có, làm anh thực hoài nghi điện thoại có phải hay không đã bị hỏng, bật rồi lại tắt máy thẳng đến khi trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.

Nguyên Cảnh Khôn nghi hoặc nhận điện thoại: "Uy, ai vậy."

"A, là Nguyên tiên sinh sao?" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh vui sướиɠ của Cảnh Hâm.

Nguyên Cảnh Khôn không nghĩ tới Cảnh Hâm sẽ gọi điện thoại cho anh, kinh hỉ: "Như thế nào lại là cậu? Có việc sao?"

Cảnh Hâm cười: "Ha hả, là thế này, Cung tổng vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đem chìa khoá chung cư đưa cho anh, anh hiện tại ở đâu?"

Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu, không rõ ràng lắm đến tột cùng mình đang ở nơi nào: "Như vậy đi, cậu nói cho tôi cậu ở đâu, tôi đến tìm cậu "

"Hảo, tôi ở đường Tân Dương, ở cửa KFC ngay bên cạnh hồ chờ anh" Cảnh Hâm sợ anh không quen, cố gắng miêu tả rõ ràng.

Cảnh Hâm cùng ba năm trước đây so sánh, không thay đổi quá lớn, trên gương mặt vẫn có chút trẻ con đơn thuần vui vẻ.

Nguyên Cảnh Khôn từ trong tay cậu nhận chìa khoá chung cư: "Cậu cùng bác sĩ Hạ vẫn ổn chứ"

"Khá tốt." Cảnh Hâm ngượng ngùng mà gãi gãi đầu. "Cái kia, anh cùng Cung tổng cũng sẽ càng ngày càng tốt."

"Ân, cảm ơn cậu" Nguyên Cảnh Khôn thiệt tình cảm tạ Cảnh Hâm, đặc biệt là kia đoạn thời gian Cảnh Hâm chiếu cố anh, cả hiện tại chúc phúc cho anh cùng Cung Hi Nặc chúc phúc.

Cung Hi Nặc trước khi ở đưa Hồ Nam trở về khách sạn, gọi điện thoại cho Cảnh Hâm, Cảnh Hâm trong tay còn có một bộ chìa khoá chung cư, muốn cậu nhanh chóng liên hệ Nguyên Cảnh Khôn, đem chìa khóa giao cho anh.

Cung Hi Nặc đương nhiên biết Nguyên Cảnh Khôn không có chỗ để đi, dưới tình thế cấp bách, nghĩ đến có thể tạm thời đem anh an bài đến chung cư.

Cung Hi Nặc đem Hồ Nam đưa đến khách sạn, Hồ Nam trong tối ngoài sáng lại dặn dò y vài câu, luôn cường điệu muốn y hanh chóng đem chuyện kia xử lý tốt.

Cung Hi Nặc không về biệt thự, trực tiếp từ khách sạn chạy tới chung cư, xe dừng ở dưới lầu, ngẩng đầu thấy chung cư không bật đèn, trong lòng loạn một chút, dự cảm có đi.

Cung Hi Nặc chờ thang máy không kịp liền một mạch chạy lên tầng 8, hoang mang rối loạn mà mở cửa, mở cửa liền thấy đèn ở huyền quan bật, tâm lý ổn định hơn, gọi một câu: "Nguyên Cảnh Khôn......"

Phòng trong không có tiếng đáp lại, Cung Hi Nặc đi vào, nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Nguyên Cảnh Khôn ngoài ban công, anh khoanh hai tay, nhìn thẳng vào toà nhà đối diện.

Cung Hi Nặc nhẹ nhàng mà đi đến bên người anh, từ phía sau ôm lấy anh, cảm nhận được lạnh lẽo trên người anh, chắc tâm anh còn lạng hơn thế, môi dán vào bên cạnh tai anh:" Thật xin lỗi...."

Nguyên Cảnh Khôn đem toàn bộ trọng lượng thân thể dựa vào trên người y, tay y đặt ở trên bụng anh, áp chế lại nội tâm hoảng loạn, bình tĩnh xem cục diện đáng buồn phía trước, anh cố gắng bình tĩnh trước Cung Hi Nặc.

Dư Quý Dương xử lý tốt công việc, trở lại biệt thự đã là đêm khuya, vừa vào cửa liền nhìn thấ Cần tẩu ngồi ở sô pha ngủ gật, Cung Tỉ đang ghé vào trên bàn trà xếp gỗ.

Dư Quý Dương ngồi xổm trước mặt Cung Tỉ, kỳ quái hỏi: "Viện Viện, như thế nào còn chưa ngủ? Ba ba đâu?"

Cung Tỉ vừa thấy Dư Quý Dương, nhếch môi, khóc nức nở: "Ô ô, mẹ, sao giờ mẹ mới về? Ô ô, có một thúc thúc xa lạ, đem ba ba mới đuổi đi, còn mang ba ba đi...."

Dư Quý Dương bế Cung Tỉ, lau sạch nước mắt trên mặt bé, trong lòng nghĩ: thúc thúc xa lạ? Đó là ai? Đại não nhanh chóng mà suy nghĩ đến một người, cuối cùng xác định người đó chính là Hồ Nam.

Khẳng định không sai, nhất định là anh ta. Trừ bỏ anh ta, còn có ai có thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Cung Hi Nặc.

Cần tẩu tỉnh lại, thấy Dư Quý Dương trở về, vội đứng lên: "Dư tiểu thư, cô đã trở lại, ăn cơm chưa?"

"Ăn qua rồi. Dì đi ngủ đi."

Dư Quý Dương ôm Cung Tỉ đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, nhìn cà ri thịt bò đến mê người, do dự một chút: "Nếu không hay mình lại ăn khuya một chút?"

Cung Tỉ vẻ mặt nghiêm túc mà nhắc nhở cô: "Mẹ, không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều sẽ mập mập, khó coi lắm!"

Trước kia Cung Tỉ ăn đồ ăn vặt, vì phòng ngừa bé ăn nhiều, Dư Quý Dương mỗi lần đều lấy lí do này hù doạ bé, nhưng mà bé cư nhiên nhớ rõ ràng, còn đem ra giáo dục lại Dư Quý Dương.

Cung Hi Nặc nhu cầu mãnh liệt, lần đầu tiên cùng Nguyên Cảnh Khôn đến mông lung, làm y cảm thấy kỳ thật làʍ t̠ìиɦ là việc rất tốt đẹp.

Làʍ t̠ìиɦ là một loại phương thức giao lưu giữa hai người, là một loại kỹ xảo câu thông mọi chuyện.

So với thân thể tồn tại chân thật tồn tại, tâm có vẻ tương đối hư ảo cùng trống rỗng.

Khi y tiến vào bên trong Nguyên Cảnh Khôn, có một loại cảm giác chân chính mà chỉ có y mới cảm nhận được.

Là cảm giác khiến cho y thỏa mãn cùng vui mừng, làm y đắm chìm trong đó, khó có thể tự kiềm chế.

Cung Hi Nặc trong lòng hiểu rõ lo lắng cùng sợ hãi của Nguyên Cảnh Khôn, biểu hiện đêm nay của anh đã chứng minh tất cả.

Cung Hi Nặc tự trách mình thật nhiều, còn có thất vọng về chính bản thân, kết quả vẫn là y trước sau đều không thể nào mang lại cảm giác an toàn cho Nguyên Cảnh Khôn, làm anh nhiều lần bi thương cùng khổ sở.

Y yêu Nguyên Cảnh Khôn, y muốn Nguyên Cảnh Khôn.

Cho nên, lần này, mặc kệ như thế nào, không tiếc trả giá lớn cỡ nào, y nhất định phải đem Nguyên Cảnh Khôn lưu tại bên người.

Trừ phi, Nguyên Cảnh Khôn không cần y.

Đêm nay làʍ t̠ìиɦ, không đơn giản thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Nguyên Cảnh Khôn, chính là càng muốn an ủi tâm anh nhiều hơn.

Hồ Nam đã đến làm anh cảm thấy sẽ thật nhanh mất đi Cung Hi Nặc.

Thật vất vả mới tìm lại được hạnh phúc, anh thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được mà lại đã muốn biến mất.

Cung Hi Nặc mỗi động tác ở trong thân thể anh đều làm tâm anh như muốn rách ra, sớm biết như thế, lúc trước nên hạ quyết tâm mà rời khỏi y.

Không không không, Nguyên Cảnh Khôn ở trong lòng phủ định tiêu cực ý tưởng.

Anh yêu Cung Hi Nặc, anh muốn Cung Hi Nặc.

Cho nên, lần này, mặc kệ như thế nào, cho dù con đường phía trước gian khổ, anh cũng muốn lưu bên người Cung Hi Nặc.

Trừ phi, Cung Hi Nặc không cần anh.