Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 36

Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn không sai biệt lắm 10 giờ tối mới trở về biệt thự, ở quốc lộ đi bốn năm tiếng, thật vất vả mới có xe cho đi nhờ về thành phố.

Dư Quý Dương đã mang theo Cung Tỉ đi ngủ, hai người bọn họ đem hành lý đặt ở phòng khách, tay chân nhẹ nhàng mà lên lầu, đi vào phòng ngủ.

Cung Hi Nặc đóng lại cửa phòng, xoay người, thấy Nguyên Cảnh Khôn thẳng tắp mà đứng đối mặt y, đi qua đi kéo hai tay của anh, vành mắt hồng lên, đem tay anh dán lên chỗ trái tim mình, nghẹn ngào: "Anh nhớ em, nghĩ đến rất đau."

Nguyên Cảnh Khôn chóp mũi đau xót, hốc mắt nước mắt đổ rào rào mà rơi xuống, cúi đầu, oán trách y: "Vì cái gì không tới tìm em?"

Cung Hi Nặc đem đầu cúi thấp, tới gần mặt anh, chậm rãi mà hôn lên môi anh.

Nguyên Cảnh Khôn nhắm mắt lại, đáp lại y, gắt gao mà cầm lấy tay y, như là muốn cầm lấy hạnh phúc thật vất vả mới tìm lại được.

Nụ hôn triền miên, thân thiết, đến khi hít thở không thông. Kế tiếp bọn họ chính là hưởng thụ vui thích mà ái tình đem đến, cùng nhau mang lại cho đối phương kɧoáı ©ảʍ, lúc này bọn họ mới chân chính mà ý thức được thì ra bọn họ lại có thể yêu đối phương sâu đậm đến thế.

Một đêm cuồng nhiệt qua đi, Cung Hi Nặc thể lực chống đỡ hết nổi, sau khi kết thúc lại ngủ trước Nguyên Cảnh Khôn. Nguyên Cảnh Khôn lau sạch mồ hôi trên trán y, thật lâu mà nhìn khuôn mặt anh tuấn của y, chọc chọc chóp mũi y, thừa dịp y ngủ, vừa cười vừa mắng: "Ngu ngốc!"

Sáng sớm 6 giờ, Nguyên Cảnh Khôn sớm mà tỉnh lại. Anh rất mệt, nhưng ở hoàn cảnh lạ lẫm, đều ngủ không yên ổn được, ôm Cung Hi Nặc, mới có thể chợp mắt trong chốc lát.

Nguyên Cảnh Khôn mở to mắt, thấy Cung Hi Nặc còn ở ngủ say, đôi tay nắm lỗ tai y, quấy rầy y: "Tỉnh tỉnh a!"

Cung Hi Nặc buồn ngủ, căn bản không mở nổi mắt, nhưng nghe được Nguyên Cảnh Khôn goij mình, vẫn là miễn cưỡng mà mở miệng đáp: "Tỉnh?"

"Ân, ngủ không được." Nguyên Cảnh Khôn dùng sức mà lay lay lỗ tai y. "Anh dậy đi!"

"Còn sớm mà." Cung Hi Nặc hữu khí vô lực mà trả lời anh, trước sau nhắm mắt.

Nguyên Cảnh Khôn lật qua thân, ghé trên người y: "Không còn sớm!"

Cung Hi Nặc lao lực mà mở hai mắt, Nguyên Cảnh Khôn dung nhan vô hạn phóng đại ở trước mắt, hơi hơi mỉm cười: "Ừ!"

Nguyên Cảnh Khôn nằm ở trên giường, đem chăn kéo đến giữa cổ, che lại thân thể loã lồ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cung Hi Nặc đang đứng trước giường mặc quần áo.

Cung Hi Nặc quanh thân không một mảnh vải đưa lưng về phía Nguyên Cảnh Khôn, cầm lấy qυầи ɭóŧ màu lam, cảm nhận được ánh mắt phía sau, xoay người dùng tay che mắt Nguyên Cảnh Khôn.

"Không được xem!"

"Em không thấy gì!" Nguyên Cảnh Khôn giảo biện, còn xuyên thấu qua khe hở ngón tay, mở to hai mắt nhìn lén.

Cung Hi Nặc lại chồng một tay nữa lên: "Không được xem!"

Nguyên Cảnh Khôn dùng chăn trùm đầu lại, che khuất đôi mắt: "Như vậy được chưa? Anh cho rằng ai nguyện ý xem anh!"

Cung Hi Nặc không nói chuyện, không yên tâm mà nhìn anh trong chốc lát, mới nhanh chóng mặc quần áo. Bọn họ lúc trước sống chung, nhưng loại chuyện tư mật tỷ như thay quần áo tắm rửa chưa từng ở trướng mặt nhau làm.

Hai người tắm rửa, mặc chỉnh tề, đổi xong ga trải giường, thu thập ổn rồi, thời gian vẫn còn sớm. Cung Hi Nặc nắm tay Nguyên Cảnh Khôn, dẫn anh tham quan toàn bộ biệt thự,từ từ trến tầng rồi xuống bên dưới.

Biệt thự phòng không nhiều lắm, nhưng mỗi phòng diện tích đều không nhỏ, giữa phòng ngủ chính mà phòng thay đồ không sai biệt chính là phòng giành cho khách rất lớn.

Hai người bước chân rất nhẹ, sợ làm ồn đến Dư Quý Dương cùng Cung Tỉ chưa có dậy.

Đi xuống dưới lầu, vào phòng bếp, bên trong toàn bộ đều là đồ làm bếp loại mới nhất, tủ bát khiến cho Nguyên Cảnh Khôn chú ý, lò vi sóng, lò nướng, dụng cụ làm bếp, còn có quầy bếp thiết kế độc đạo, rất tiện dụng.

"Nếu không phải anh ở, em sẽ không tới nơi này." Nguyên Cảnh Khôn không thích biệt thự như này.

Cung Hi Nặc nghiêng đi mặt, không hiểu ý của anh:"Sao? Không tốt à?"

"Không tốt, lớn như vậy, một chút cảm giác an toàn đều không có, một chút cảm giác gia đình đều không có, giống như một bản vẽ thôi" Nguyên Cảnh Khôn nhìn xung quanh bên ngoài hoa viên.

"Này vốn dĩ cũng không phải nhà anh mua. Đây là công ty chỉ định chỗ ở cho anh. Có lẽ, về sẽ rời đi, đi một thành phố khác." Cung Hi Nặc hướng anh giải thích.

Nguyên Cảnh Khôn còn không chưa kịp nói chuyện, quay đầu lại nhìn thấy một phụ nữ trung niên, theo bản năng muốn buông tay Cung Hi Nặc.

Cung Hi Nặc ngược lại nắm chặt tay anh, thần thái tự nhiên mà cùng Cần tẩu giới thiệu anh: "Cần tẩu, vị này chính là Nguyên tiên sinh, về sau sẽ sống cùng chúng ta."

Cần tẩu trên mặt giật mình vài giây, hướng Nguyên Cảnh Khôn cười một chút, không nói chuyện, mặc tạp dề, chuẩn bị bữa sáng.

Cung Hi Nặc chuyển hướng sang nói với Nguyên Cảnh Khôn: "Dì ấy là Cần tẩu, vẫn luôn ở bên dạng anh, ngày thường phụ trách quét tước vệ sinh cùng nấu cơm."

Nguyên Cảnh Khôn muốn dần dần mà dung nhập vào sinh hoạt của Cung Hi Nặc, muốn hiểu biết đầy đủ về các sinh hoạt đời thường của y.

Hai người đi đến phòng khách, trùng hợp nhìn thấy Dư Quý Dương cùng Cung Tỉ buồn ngủ mông lung đi xuống cầu thang. Dư Quý Dương cùng Cung Tỉ thân mặc áo ngủ in hình hổ giống nhau, tay to nắm tay nhỏ, bước chân lung lay.

Nguyên Cảnh Khôn dừng lại, dại ra mà nhìn "con gái" ba năm chưa từng gặp qua, trong khoảng thời gian ngắn, chân tay luống cuống.

Dư Quý Dương thấy hai người đã trở về, ngáp: "A, hai người các anh đã trở lại? Về lúc vào thế? dậy thật sớm a."

"Tối hôm qua." Cung Hi Nặc trả lời cô, có điểm oán trách cô đem xe đi, làm hại y cùng Nguyên Cảnh Khôn đi bộ cả một chặng đường dài oan uổng.

Dư Quý Dương thấy Nguyên Cảnh Khôn si ngốc mà nhìn Cung Tỉ, ngồi xổm trước mặt Cung Tỉ, kiên nhẫn mà nói cho bé: "Cung Tỉ, con xem, có biết người này hay không?"

Cung Tỉ còn chưa ngủ tỉnh, xoa xoa mắt nhỏ, thấy rõ ràng nam nhân thanh tú, cao lớn trước mắt, không biết chú này rốt cuộc là ai, nghi hoặc gật đầu.

"Mẹ nói cho con nghe nha, đây chính là ba ba của Cung Tỉ" Dư Quý Dương nói với Cung Tỉ, làm bé chậm rãi tiếp thu thân phận của Nguyên Cảnh Khôn.

"Chính là, con có ba ba mà, ân, bạn con mỗi người đều chỉ có một baba, cùng một mẹ thôi." Cung Tỉ khẽ đảo mắt, nói ra nghi vấn của mình với Dư Quý Dương.

"Ai nói? Cung Tỉ có hai ba ba không tốt sao? Kia không phải còn thêm một người yêu thương Cung Tỉ sao? Mà ba ba thập phần thích Cung Tỉ, Cung Tỉ con xem, ba ba có phải hay không rất giống con?" Dư Quý Dương bế Cung Tỉ qua, để bé đối mặt Nguyên Cảnh Khôn.

Cung Tỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh Khôn, nhìn nửa ngày, cảm thấy lông mày, mũi của chú này đều giống mình nha, mẹ không có nói dối bé, gật gật đầu nhỏ: "Là! Đây cũng là ba ba."

Dư Quý Dương hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Cung Tỉ khuôn: "Đúng rồi! Cung Tỉ thật thông minh! nếu vậy? Cung Tỉ, thích một người thì phải làm thế nào?"

Cung Tỉ xoạch xoạch mà chạy đến trước mặt Nguyên Cảnh Khôn, xua xua tay, ý bảo anh cúi thấp người xuống, có chuyện muốn nói với anh.

Nguyên Cảnh Khôn chậm chạp mà cúi người, ghé sát vào Cung Tỉ, thật muốn thân thiết với bé, ôm bé một cái.

Cung Tỉ vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Mẹ nói, ba ba cũng là ba ba của con. Ân, ba nhìn chẳng giống con gì cả! Nhưng ba ba lại giống con nha! Con sẽ đối xử tốt với ba ba!"

Mang thai Cung Tỉ trong người, mặc kệ Cung Tỉ trong người chảy dòng máu của ai, giữa bé cùng Nguyên Cảnh Khôn sẽ luôn tồn tại một loại tình cảm thân mật, có lẽ Cung Tỉ còn nhỏ nên không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng bé không có chán ghét ba ba vừa mới xuất hiện này, thậm chí còn rất thích anh.

Nguyên Cảnh Khôn nội tâm kích động, vì chính là một câu "Ba ba cũng là ba ba của con". Anh chưa bao giờ từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cùng bảo bảo lại lần nữa gặp lại, càng không dám vọng tưởng sẽ nghe được bé gọi mình một tiếng "Ba ba".

Mà nay, mộng tưởng hết thảy cư nhiên biến thành hiện thực, trong khoảng thời gian ngắn, còn có chút không thể tin được, khó có thể tiếp thu.

Cung Tỉ thấy anh bộ dạng ngốc ngốc, cười rộ lên, nhón chân, ở trên mặt anh nặng nề mà hôn một cái, xoay người nói với Dư Quý Dương: "Mẹ, thích một người phải hôn hôn!"

Dư Quý Dương giơ ngón tay cái lên, khen bé: "Đúng nha! Cung Tỉ làm tốt lắm!"

"Ba ba, ba ba thích con không?" Cung Tỉ tràn ngập chờ mong hỏi.

Nguyên Cảnh Khôn ngồi xổm trước mặt bé, ôm lấy thân thể mềm mại của bé, khó kìm lòng nổi, thanh âm hơi run: "Đương nhiên, ba ba thực thích Cung Tỉ."

Cung Hi Nặc đối với Cung Tỉ có thể thuận lợi mà tiếp thu Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy vừa lòng, còn có vui mừng. Trước kia còn nghĩ, chỉ sợ còn phải một phen trắc trở, Cung Tỉ mới có thể tiếp thu sự tồn tại Nguyên Cảnh Khôn, hiện tại vừa thấy, hoàn toàn là nghĩ nhiều.

Nguyên Cảnh Khôn buông Cung Tỉ ra, đứng lên, lời cảm tạ Dư Quý Dương còn chưa nói ra miệng đã bị Dư Quý Dương giành trước một bước ngăn lại.

Dư Quý Dương dùng tay ngăn trước mặt anh: "Ai, đừng cảm tạ em! Anh chỉ cần hảo hảo đối đãi Cung Tỉ liền tốt rồi, đừng cô phụ một phen tâm ý của em! Mặt khác sao, tạ tới tạ đi, không thú vị gì hết!"

Bốn người an tĩnh mà ăn sáng, Cung Hi Nặc cầm báo xem tin tức, trừ bỏ mỗi mình y uống sữa bò ngoại, ba người kia đều là ăn cháo nấu với trứng gà cùng rau.

Nguyên Cảnh Khôn không có tâm trạng mà ăn cơm, ánh mắt tham lam mà ngừng ở trên người Cung Tỉ, Cung Tỉ tay nhỏ nắm thìa nhỏ, một thìa lại một thìa mà từ từ ăn cháo, khác với các bạn của bé đều thích ăn lòng trắng trứng, không muốn ăn lòng đỏ, Cung Tỉ chính là ngoan ngoãn ăn hết một quả trứng gà.

Cơm nước xong, Cung Tỉ đứng lên, xoay người sang chỗ khác, kéo qua tới một cái ghế nhỏ, cầm chén nhỏ cùng thìa nhỏ chuyên dụng, bước lên ghế, cầm bát và thìa đặt vào trong bồn rửa.

Nguyên Cảnh Khôn nhận ra, Cung Hi Nặc cũng không có chiều hư Cung Tỉ, bé còn nhỏ đã có năng lực tự gánh vác rất lớn, mặc dù bé và Cng Hi Nặc quan hệ rất mật thiết.

Toàn bộ quá trình, Cung Hi Nặc cùng Dư Quý Dương cũng chưa nói chuyện, cũng không giúp bé, theo ý nghĩ của anh giống nhau.

Cung Tỉ từ trên ghế nhảy xuống, tháo khăn ở cổ ra, lau lau miệng, rồi treo khăn lên chỗ quy định, lại lần nữa ngồi lại trên ghế ăn.

"Ba ba."

Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn đồng thời ngẩng đầu nhìn bé, đáp lời: "Ân?"

"Con gọi ba ba mới, không gọi ba ba!" Cung Tỉ đơn giản chạy đến bên người Nguyên Cảnh Khôn, lôi kéo ống tay áo anh. "Ba ba, ba ba đưa con đi nhà trẻ đi."

Nguyên Cảnh Khôn nhìn thoáng qua Cung Hi Nặc, y đem báo buông xuống, hướng về phía anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"được nha." Nguyên Cảnh Khôn lòng tràn đầy vui mừng mà đáp ứng yêu cầu Cung Tỉ.

Cung Tỉ khuôn mặt nhỏ tươi cười, túm lấy anh:"chúng ta đi thôi, bằng không bị muộn đó."

Dư Quý Dương lần này trở về, không đơn giản là vì thăm Cung Tỉ, còn cần xử lý một chút chuyện trong nước, xe riêng của Cung Hi Nặc cứ thế bị cô chiếm mất, để cô đỡ phải đi bộ.

Cung Hi Nặc không có biện pháp, lại không thể mua thêm một cái xe, đành phải mỗi ngày gọi tài xế đến đón.

Kể từ đó, Nguyên Cảnh Khôn chỉ có thể mang theo Cung Tỉ gọi taxi đi nhà trẻ.

Nguyên Cảnh Khôn nắm tay Cung Tỉ, hướng cửa nhà trẻ đi đến, từ xa đã thấy Miêu lão sư, Cung Tỉ lập tức nhìn thấy Miêu lão sư, cao hứng mà lôi kéo Nguyên Cảnh Khôn chạy tới, hưng phấn mà giới thiệu anh: "Miêu lão sư, đây là ba ba con."

Miêu lão sư sửng sốt, lễ phép mà hướng về phía Nguyên Cảnh Khôn cười hỏi: "Chào anh, anh với Cung Tỉ.....?"

Nguyên Cảnh Khôn nghẹn lời, không biết nên như thế nào cùng lão sư giải thích thân phận đặc thù. Miêu lão sư nhìn ra sắc mặt anh hơi xấu hổ, trong lòng buồn bực, bất quá không chỉ nghĩ trong lòng, mà bản năng nói cho hắn vuết đây có thể là cha nuôi của Cung Tỉ hoặc là bạn tốt của cha bé.

"Úc, anh là bạn của ba Cung Tỉ đi" Miêu lão sư hóa giải không khí nặng nề, kéo tay Cung Tỉ. "Tới, Cung Tỉ, cùng ba ba chào tạm biệt đi."

"Ba ba, hẹn gặp lại!" Cung Tỉ hướng về phía anh vẫy vẫy tay.

Nguyên Cảnh Khôn cười nâng tay lên đáp lại bé, Cung Tỉ bị lão sư nắm đi vào nhà trẻ, Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn đứng ở tại chỗ nhìn theo bé.

Cung Tỉ đi được một chút, bỗng nhiên lại xoay người, hướng tới anh kêu: "Ba ba, nhớ rõ tan học tới đón con nha!"

Đưa Cung Tỉ đi học xong, Nguyên Cảnh Khôn liên đi lang thang dọc theo đường, không có mục tiêu, không nghĩ ra kế tiếp nên làm gì. Lúc trước nghĩ sẽ cùng Tống Diệp Dương rời khỏi nơi này, đến một nơi xa lạ bắt đầu một cuộc sống mới, cho nên, anh quả quyết mà xin nghỉ việc ở trường học.

Haizzz, anh lại lần nữa trở lại trạng thái ăn không ngồi rồi.

Nguyên Cảnh Khôn thật sự không nghĩ muốn về biệt thự, đặc biệt là không có Cung Hi Nặc bên cạnh, cùng một nữ nhân xa lạ ở nhà, anh cảm thấy quá biệt nữu.

Nguyên Cảnh Khôn ngừng ở một ngã tư, giống như cuộc sống của anh giống nhau, luôn là nêu ra một đống quyết định nhưng đến cuối cùng lại không biết nên đi hướng nào.

Đèn giao thông từ đỏ chuyển thành xanh, lại từ xanh thành đỏ, Nguyên Cảnh Khôn vẫn không nhúc nhích mà đứng ở trước vạch đi bộ, khiến cảnh sát giao thông nhìn anh nửa ngày, còn tưởng anh nghĩ quẩn trong lòng, chuẩn bị chạy ra lao vào xe.

Nguyên Cảnh Khôn suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc nên đi chỗ nào. Đang suy tư, điện thoại vang lên, thấy hiện lên số của Nguyên Cảnh Khôn.

"Uy." Nguyên Cảnh Khôn uể oải ỉu xìu mà tiếp nhận điện thoại.

"Đưa con đến trường rồi sao?" Cung Hi Nặc đang từ bãi đỗ xe ngầm chuẩn bị lên trên.

"Đưa đến rồi, anh liền vì cái này gọi điện thoại?Em không phải con nít!" Nguyên Cảnh Khôn rất là phiền não, ngữ khí không tốt.

Cung Hi Nặc biết anh tâm tình không tốt, sớm nghĩ đến nguyên nhân khiến tâm tình anh không tốt, y gọi điện thoại, muốn quan tâm an ủi anh một chút, nghĩ nghĩ không biết nên an ủi thế nào, y cũng không thể nào bỏ lại công ty mà đi bồi anh, những lời định nói còn chưa kịp nói ra.

Cung Hi Nặc trầm mặc nửa ngày, lúc đi lên thang máy lên liền cúp máy.

Nguyên Cảnh Khôn nghe được âm thay cúp máy, đem điện thoại từ bên tai chuyển qua trước mắt, nhìn chằm chằm trên màn hình điện thoại hiện lên thời gian cuộc gọi, lại càng tức giận.