Nguyên Cảnh Khôn ăn một bát cháo nóng, một chút đồ ăn ăn sáng, ăn xong khiến cho khí sắc của anh trở nên tốt hơn, liền có tinh thần.
"Nếu không có việc gì nữa, tôi phải về công ty." Cung Hi Nặc dọn dẹp phòng ngủ xong, đứng ở mép giường, yên lặng mà nhìn anh ăn, thẳng đến khi anh ăn xong, mới chuẩn bị rời đi.
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn không có lý do gì để giữ y lại, cũng không cần y ở lại làm bạn.
"Vậy anh, hảo hảo nghỉ ngơi." Cung Hi Nặc mỗi lần rời đi đều nói những lời này, số lần nói nhiều như bối thư.
Chờ đến khi Cung Hi Nặc rời đi, Nguyên Cảnh Khôn tay đặt ở trên bụng nhỏ, muốn kéo dài sinh mệnh này chính là một phương thức tưởng niệm đối với một người, là một phần ký ức, cũng là một loại hoài niệm.
Nguyên Cảnh Khôn bỗng nhiên cảm thấy, đứa bé này không chỉ là một sinh mệnh mà nó còn là đại diện cho một phần tình cảm đã vượt qua cảnh giới.
Cung Hi Nặc cũng không có trở lại công ty, vừa rồi hồi ức kia khiến cho cảm xúc của y không ổn, không cách nào làm cho tinh thần phấn chấm trở lại, dứt khoát quay về nhà nghỉ ngơi.
Trên đường lái xe trở về nhà, trong đầu Cung Hi Nặc lặp đi lặp lại cảnh tượng Nguyên Cảnh Khôn đặt tay lên tay y, muốn xoá đi cũng không được, trong lòng một ít cảm xúc đang dần thay đổi.
Có lẽ, đến một lúc nào đó tự y sẽ biết, còn bây giờ chưa phải lúc.
Mở cửa chính ở biệt thự, Cung Hi Nặc còn chưa đi hẳn vào nhà, đột nhiên bị người chặn ngang ôm lấy, ngay sau đó bên tai vang lên một câu cao giọng hỏi chuyện: "Có phải hay không rất kinh hỉ?"
Cung Hi Nặc thân thể bất bênh một chút, sau khi đứng vững, mới thấy rõ ràng người đang ôm lấy y, kinh ngạc đến ngây người: "Em như thế nào đã trở lại?"
"Em như thế nào không thể trở về?" Giọng nói nữ tính đầy ngọt ngào lại lần nữa truyền đến tai y.
Trước mắt là một cô gái trẻ, mở to một đôi mắt to ngập nước, lông mày đen cong, hàng lông mi nhấp nháy đong đưa, mũi nhỏ thẳng, môi cong cong hình trăng non, tóc đen bóng đẹp đẽ, dáng người cao gầy thon thả cân xứng, hai bên gương mặt khi bật cười xuất hiện má núm đồng tiền nho nhỏ, là kiểu con gái làm cho người ta liếc mắt một cái liền yêu thích.
"Ha ha, thế nào, có phải hay không bị doạ? Em là cố ý không nói cho anh trước. Trước lúc đến thì gọi điện cho Cần tẩu, đảm bảo anh không có ở nhà! Chính là muốn cho anh kinh hỉ" cô gái cười đến vui sướиɠ, buông y ra.
Cần tẩu là người nấu ăn hàng ngày cho Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc về nước ba năm, vẫn luôn là từ bà trông nom, dọn dẹp biệt thự.
Nhà của Cần tẩu ở nông thôn, trong nhà có mẹ bệnh nặng, chồng cùng nhi tử bận về việc trồng trọt, vì muốn giúp đỡ gia đình, bà rời xa quê hương mà ra ngoài làm công kiếm tiền. Cần tẩu tay chân nhanh nhẹn, làm việc cần mẫn, nấu ăn cũng rất ngon, mấu chốt là bà trầm mặc ít lời, điểm này thực phù hợp yêu cầu của Cung Hi Nặc.
"Ừm." Cung Hi Nặc buông cặp, đổi giày.
"Phản ứng thật là lãnh đạm! Anh không hy vọng em trở về sao?" Cô gái thấy y ngữ khí bình đạm cùng mặt sắc mặt vô biểu, không khỏi có chút thất vọng.
"Ân?" Cung Hi Nặc ngồi dậy. "Đây là muốn anh biểu hiện thế nào?"
"Tính! Anh là cái đồ đầu gỗ, không có cách nào hiểu được anh!" Cô gái giống như thực hiểu tính của y, không cùng y so đo.
Đúng lúc, Cần tẩu lại đây: "Cung tiên sinh, Dư tiểu thư, có thể ăn cơm."
Trên bàn cơm, cô gái há to miệng ăn, một chút cũng không ngại ở trước mặt y để lộ tướng ăn, vừa ăn vừa nói: "Cần tẩu tay nghề thật cao nha, làm đồ ăn ăn ngon thật!"
"Vậy em ăn nhiều một chút!" Cung Hi Nặc đem cái đĩa dịch đến trước mặt cô.
Cô gái trong giây lát nhớ tới cái gì, dùng sức mà nuốt xuống một ngụm đồ ăn: "Anh gần đây giống như rất bận, nghe Cần tẩu nói, anh rất ít về nhà ăn cơm."
"Có việc." Cung Hi Nặc không hề muốn ăn miệng nhỏ nhai cơm thật lâu, còn chưa nuốt xuống.
"Cha nuôi hỏi thăm anh!" Cô múc cho y chén canh, đặt ở trước mặt y.
"Từng tiên sinh hỏi anh cái gì?" Cung Hi Nặc buông đũa, tỏ vẻ không muốn tiếp tục ăn cơm.
Cô gái đảo mắt: "Hỏi anh tính khi nào cưới em!"
Cung Hi Nặc ngậm trong miệng ngụm canh thiếu chút là phun ra.
"Nói giỡn thôi, anh khẩn trương cái gì! Hỏi thăm sức khoẻ với công việc của anh!" Cô gái trên mặt vẫn luôn tươi cười, trong lòng lại chua xót.
"Từng tiên sinh vẫn khoẻ." Cung Hi Nặc cầm lấy khăn giấy lau khoé miệng chảy nước canh.
"Rất tốt, mỗi ngày không có việc gì làm chỉ suy nghĩ nên đi chỗ nào chơi!" Cô gái ăn no, thỏa mãn mà buông bát đũa.
Cô gái này tên là Dư Quý Dương, chín năm trước cùng Cung Hi Nặc ở bay sang Mỹ, ngồi song song nhau. Trong lúc hoảng loạn lấy sai hành lý, lúc đổi lại mới biết là cùng đến từ một thành phố.
Đồng hương thấy đồng hương, hết sức thân thiết, vì tiết kiệm chi phí, hai người cùng nhau thuê nhà, cùng nhau nấu cơm.
Hiện tại quan hệ của hai người có thể nói là"đưa khách". ( từ này mình cũng không hiểu nghĩa)
Dư Quý Dương là một nữ nhi đơn thuần không hề có lòng dạ tâm cơ, mỗi ngày đều cười hì hì vui tươi hớn hở, cho dù gặp khó khăn lớn thế nào hay thậm chí là suy sụp cũng không dễn dàng rơi nước mắt. Luôn giữ tinh thần lạc quan hướng về phía trước.
Cung Hi Nặc thích tích cách, phong cách làm việc, thái độ sống của cô, vẫn luôn xem cô giống như em gái ruột mà đối đãi.
Dư Quý Dương cũng thích y, thích bề ngoài cao lớn anh tuấn, tích cách thành thục ổn trọng, thích tính tình ngoài lạnh trong nóng của y, vẫn luôn là đối tượng yêu thầm của nàng.
Dư Quý Dương không nói, Cung Hi Nặc cũng làm bộ không biết. Ai cũng đều không muốn phá đi tình cảm nguyên bản thuần tịnh này.
Cung Hi Nặc học thiết kế kiến trúc, Dư Quý Dương học thiết kế thời trang, tuy không quá chuyên nghiệp, nhưng cũng có thành công.
Dư Quý Dương nhiều lần đạt được học bổng Hoa Kiều thiết kế trang phục do một đại sư từng tiên sinh lập ra, tài năng của cô làm cho lão tiên sinh phải chấn động, chú ý đến cô, vui mừng mà nhận cô làm con nuôi.
Thời gian sau, Từng lão tiên sinh cùng Cung Hi Nặc quen biết, sau đó vì thích tích cách ổn trọng kiên định của y, muốn nhận y làm con nuôi. Kết quả, Cung Hi Nặc không muốn, Dư Quý Dương cũng không đồng ý, đành phải từ bỏ ý định. Nhưng ông lại hiểu lầm hai người này có có âm mưu, cố tình tính toán hợp lại đối phó với ông. Đối với việc này, Dư Quý Dương không giải thích, tùy ý ông hiểu lầm.
"Đói! Em muốn ăn mì gói!" Dư Quý Dương đứng cạnh cửa, một thân áo ngủ có in hình hổ lỏng lẻo mặc trên người, bĩu môi, hướng Cung Hi Nặc làm nũng.
"Ừm, được." Cung Hi Nặc đem máy tính trước mắt đẩy ra, đứng lên vào phòng bếp nấu mì.
"Ha hả." Dư Quý Dương ngốc hề hề mà cười, lạch cạch lạch cạch mà đi theo phía sau y.
Cung Hi Nặc đưa lưng về phía cô, chuyên tâm mà nấu mì cùng chiên trứng gà.
Dư Quý Dương chống cằm, chuyên chú mà nhìn y, người nam nhân này, vô luận làm cái gì, đều là như vậy nghiêm túc, nghiêm túc đến làm người đau lòng.
Ngăn chặn xúc động muốn chạy qua ôm y, một
bát mì đang bốc khỏi nghi ngút đặt trước mặt Dư Quý Dương, bên trên còn để một miếng trứng gà chiên.
Cung Hi Nặc ngồi vào bên cạnh cô, cũng làm một bát mì cho mình.
Dư Quý Dương đem lòng đỏ trứng moi ra, đem lòng trắng trứng toàn bộ lấy ra đặt trong bát Cung Hi Nặc, rồi lại làm tương tự ở bát của Cung Hi Nặc.
Hai người yên lặng mà ăn mì, lúc này, Dư Quý Dương có cảm giác trở lại những năm tháng ngày xưa.
Nguyên Cảnh Khôn sau khi động thai khó nhỏ, lại cảm thấy không khoẻ vì hàng loạt triệu chứng mang thai.
Ngày thường Cảnh Hâm chỉ làm hai đến ba món ăn, hai người căn bản ăn không hết, mỗi lần đều dư lại rất nhiều, ngày hôm sau cậu còn phải ăn đồ ăn thừa. Sau đó lại nghiên cứu một chút, mỗi lần nấu ít đi một chút, làm ra nhiều món mới phong phú hơn.
Cơm chiều, Cảnh Hâm bình thường giống nhau xào ba món ăn, hai món chay một món mặn, cộng thêm một chén canh chua cay khai vị.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở ghế ăn cơm, thoáng nhìn đồ ăn dầu mỡ, dạ dày quay cuồng, cưỡng chế cảm giác ghê tởm ở cổ, tay phải để trên bàn, tay trái che mũi, sau đó đặt đũa xuống.
Cảnh Hâm thấy anh đặt đũa xuống, không dám một mình ăn cơm, đành phải chờ anh.
Thật sự là nhịn không được, Nguyên Cảnh Khôn buông đũa, nói cực nhanh: "Cậu ăn trước đi."
"Ân? Úc!" Cảnh Hâm không nhìn ra anh không thoải mái, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn cơm.
Trở lại phòng ngủ, khoá trái cửa, Nguyên Cảnh Khôn chạy thẳng vào tới nhà vệ sinh, ghé vào bên cạnh bồn cầu, nôn xuống.
"Nôn...... Nôn......" Phía trước uống xong đi cháo một chút không thừa, phun đến không còn một mảnh.
Nôn đến dạ dày không còn gì, Nguyên Cảnh Khôn đã nôn ra hết cho đến khi không còn thúe gì, nôn ra chỉ toàn nước.
Nôn đến vô lực, mồ hôi đã đổ đầy, Nguyên Cảnh Khôn chống đỡ đứng, giật nước rồi rửa tay.
Đứng thẳng trong chốc lát, mới nhấc chân lên định ra ngoài thì một cơn choáng váng đột nhiên đến, phản ứng không kịp, lập tức nằm liệt ngồi ở trên bồn cầu.
Nguyên Cảnh Khôn cúi đầu, thật vất vả mới ổn định được, bị tra tấn đến một chút sức lực đều không có. Bên cạnh không có người, anh không muốn quấy rầy Cảnh Hâm ăn cơm, quan trọng là không muốn để cho người khác thấy bộ dáng yếu ớt bất kham của anh.
Cảm giác tốt hơn một chút, Nguyên Cảnh Khôn chậm rãi đứng lên, ra khỏi nhà vệ sinh, bước chân không vững đi đến mép giường, sau khi nằm xuống mới cảm thấy quần áo trên người bị mồ hôi dính sát da, có chút khó chịu.
Nhưng anh lại không có sức lực đứng lên tắm rửa thay quần áo, chỉ có thể vô lực nằm đó, hy vọng một lát nữa có thể đứng lên chạy đi tắm rửa một cái rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.