Editor: Xám
Khi ba người trở lại nơi ở trăng đã lên ngọn liễu.
Vừa mở cửa, thằng nhóc trắng mập đã lủi vào trong phòng nghịch món đồ chơi mới của nó.
Hàn Đan chần chừ giây lát ở cửa, cúi đầu nói: "Cái đó...... Áo sơ mi......"
"Sao, cuối cùng em đã nghĩ thông suốt muốn đền anh một cái sao?" Kỷ Vân Dực đứng ở bên ngoài cánh cửa đối diện, hỏi
Khóe miệng Hàn Đan co rút, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi thất nghiệp rồi." Cho dù không thất nghiệp cô cũng tuyệt đối không cam lòng tiêu tốn tiền lương mấy tháng để mua loại nhãn hiệu xa xỉ đó. Vừa rồi người kia đi thử một chiếc áo kiểu dáng gần giống, nói xong câu "Quẹt thẻ của cô ấy" đã định mặc đi, dọa cô ôm ví tiền kéo Tiểu Hoành ba chân bốn cẳng bỏ chạy. "Cũng chỉ là rơi mất hai cái nút áo mà thôi, tôi giúp anh khâu lên là được rồi, chưa từng nghe nói lãng phí là phạm tội sao?" Cho dù thế nào chuyện nút áo bị rơi cũng có liên quan trực tiếp đến cô, bỏ mặc không quan tâm gì đó, vẫn khiến trong lòng khó yên.
"Được thôi." Kỷ biếи ŧɦái keo kiệt lại đồng ý rất sảng khoái.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị tình huống trước mắt dIenda$$lequyssd0nn làm chấn động, hít vào một ngụm khí lạnh.
Tên nhãi kia lại làm việc nhanh nhẹn, cởϊ áσ sơ mi màu lam nhạt trên người xuống.
Hai mắt Hàn Đan nhìn đăm đăm vào bức tranh mỹ nam nửa thân để trần, kết cấu cân xứng đường cong tuấn lãng, sống động rực rỡ, chỉ cảm thấy mình đã trở thành hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, bị yêu nghiệt trước mặt làm mờ mắt.
"Lại sao nữa?" Thấy cô hồi lâu không có động tĩnh gì, mi tâm Kỷ Vân Dực cau lại, lập tức định thu cánh tay lại: “Cô gái phiền phức."
Cô đưa tay ra túm chiếc áo sơ mi kia lại, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Còn hàng hiệu nữa, chất lượng kém thế này......" Quay người vào trong.
Áo sơ mi nhăn nhúm, còn ướt đẫm, hai nút chỗ cổ áo đã rơi xuống,
Tìm kim chỉ ngồi lên ghế sofa, trong đầu nhớ lại tình hình khi thi đấu, trên mặt Hàn Đan không khỏi nóng lên một hồi.
Hai nút áo đó là do cô kéo xuống, trong trò chơi 3210. Cô không nhớ được là lần thứ mấy nhảy lên lưng anh, cánh tay vòng qua cổ người đàn ông đã mất sức, suýt nữa trượt xuống, trong cơn hoảng loạn túm chặt lấy áo anh. Mặc dù ngồi yên không rơi xuống đất, nhưng nút cài áo sơ mi văng tung tóe, khiến Kỷ Vân Dực lộ hẳn ra một mảng ngực. Một tay anh ôm Tiểu Hoành, một tay ôm chặt chân cô, cắn răng nói: “Em còn lộn xộn nữa anh sẽ vứt em xuống sân khấu."
Tiếp xúc thân mật như thế, thậm chí có thể cảm nhận được tần suất hô hấp của anh.
Nhiệt độ da thịt thấm qua quần áo truyền đến.
Mồ hôi của anh chảy từ trán xuống, cô muốn đưa tay lau đi, nhưng lại không dám động đậy nữa, chỉ lặng lẽ nhìn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh từ góc độ này, nhưng bất ngờ phát hiện ra một mặt khác bên ngoài vẻ lạnh lùng bá đạo của anh. Sự dịu dàng khó hiểu của anh, và cả sự kiên trì khiến người ta lộ vẻ xúc động trong ánh mắt anh,
Trong nháy mắt cô gần như rơi vào bối rối, hiện giờ người đàn ông cõng mình, rốt cuộc có còn là người đàn ông biếи ŧɦái ỷ thế hϊếp người năm đó hay không?
Khâu nút áo xong, giặt sạch áo sơ mi, khi dỗ Tiểu Hoành đi ngủ mình cũng mê man thϊếp đi, rất yên ổn.
Sáng sớm hôm sau đưa nhóc con trắng mập đến nhà trẻ, sau khi mua rau xong chậm rãi đi bộ về nhà. Vừa vào cửa đã thấy A Khiết đang ngồi ở trên ghế sofa.
"Hôm nay rảnh rồi à?" Cô đưa một ly trà ướp hoa cho cô ấy.
"Mình từ chức rồi." A Khiết nhấp một ngụm nói: “Dự định xế chiều làm xong thủ tục tái hôn, sau đó về thành phố A một chuyến."
"Đi gặp ba mẹ chồng?"
"Ừ, ban đầu lỗ mãng nói có chết cũng không vào nhà đó nữa, không ngờ đã có lần thứ hai......" Khi ly hôn cô và Trình Uyên như nước với lửa, lời độc ác nào cũng nói cả rồi, bây giờ nghĩ lại thật sự rất lúng túng.
"Chuyện quá khứ đều đã trôi qua rồi, còn nhắc đến nó làm gì."
"Còn cậu, hai ngày nay thế nào?"
"Ở nhà làm ổ, hướng tới mục tiêu trở thành huyền thoại nội trợ liên tục tiến lên.”
"Rốt cuộc giữa cậu và Thẩm Luật thế nào?"
"Một câu khái quát chính là: Trên tay Tần Tụng có cổ phần của KL, Thẩm Luật biết quan hệ giữa mình và ông ta, dùng mình làm con mồi." Hàn Đan cười nhạt, tròng mắt giống như hai đầm nước sâu rộng.
"Tên khốn kiếp đó!" A Khiết vỗ bàn bật dậy.
"Mang thai rồi đấy, đừng kích động nữa." Hàn Đan liếc cô một cái: “Ngồi xuống ngồi xuống."
"Anh ta có biết… chuyện giữa cậu và Tần Tụng không?"
"Mình không biết." Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Kỹ thuật diễn của anh ta quá tốt, mình không phân biệt được thật giả."
"Haizz." A Khiết than một tiếng: “Hôm qua đến bộ phận nhân sự làm thủ tục, tình cờ gặp Diêu Lâm, em ấy nói muốn đến thăm cậu lại không liên lạc được với cậu. Mình cảm thấy kỳ lạ, hỏi mới biết Thẩm Luật cho cậu nghỉ bệnh một tháng."
Hàn Đan ngẩn ra, cau mày nói: "Nghỉ bệnh?"
"Nói là chân bị thương, cần tĩnh dưỡng." A Khiết lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu lam đưa cho cô.
Nhìn rất quen mắt, chính là dây chuyền chữ “S” cô nhờ đưa cho Thẩm Luật.
"Hôm đó Thẩm Luật tìm mình qua, bảo mình giao trả cái này cho cậu, còn nói......" Dưới tình huống không biết rõ chân tướng A Khiết đã làm người đưa tin, trong lòng vô cùng áy náy, giọng nói cũng thấp hơn vài phần: “Nói thư từ chức cứ đặt ở chỗ anh ta trước, nhưng cái này cần cậu đích thân trả cho anh ta."
"Bà đây không trả!" Hàn Đan nghiến răng hàm ném chiếc hộp nhỏ kia lên bàn trà.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng luôn có chút không thoải mái.
Sau khi tiễn A Khiết, cô lo trong lo ngoài quét dọn phòng ốc, cuối cùng ánh mắt bất giác lướt về phía chiếc hộp dây chuyền kia, trong lòng giống như dien.dan.L3QUY&D0N có một đám mây đen che phủ, rầu rĩ. Cuối cùng cắn răng, cầm hộp ra khỏi cửa.
Đến dưới lầu công ty vừa vặn là thời gian bữa trưa, phần lớn viên chức đều đã đến nhà ăn ăn cơm, có vài người đi trễ chạm mặt cô trong thang máy, hỏi chuyện bị thương, cô cũng đành phải úp úp mở mở nói đã tốt lên nhiều rồi.
Đến cửa văn phòng tổng giám đốc ở tầng bảy, Diêu Lâm đang chờ cô ở bên ngoài, đang định chào hỏi nhiệt tình thì bị cô che miệng.
"Rốt cuộc chị đã quay lại rồi, cuối cùng trợ lý bổ sung là em có thể về bộ phận hành chính, mấy hôm nay suýt nữa bị lột da......" Cô đè thấp giọng nói, kích động đến mức lệ nóng đầy mắt.
Hàn Đan rất cạn lời, nói: "Thẩm Luật có ở bên trong không?"
Cô bé gật gật đầu: "Có. Chị Hàn Đan, sao chị lại bị thương? Bây giờ đã lành chưa?"
"Em đi ăn cơm trước đi, một lát nữa chị sẽ nói với em."
"Vâng." Cô ấy đáp một tiếng, vui vẻ rời đi.
Tiếp tục đứng ở trước cửa văn phòng làm việc này, đột nhiên có cảm giác dường như đã cách mấy đời. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy bóng người mơ hồ phía sau lớp kính mờ, không biết vì sao lại trở nên do dự.
Chỉ cần trả lại cho anh ta là được rồi, mày đang căng thẳng cái gì thế? Hàn Đan không khỏi tự phỉ nhổ bản thân. Khó khăn lắm mới đi lên phía trước một bước, đang định gõ cửa lại thấy cánh cửa kính kia bị kéo ra.
Thấy cô đứng ở ngưỡng cửa, Thẩm Luật cũng sững sờ.
Cuộc trùng phùng bất ngờ không kịp đề phòng. Khi nhìn thấy anh, những lời thoại đã sớm chuẩn bị trong lòng đột nhiên quên hết sạch. Hàn Đan mím môi, đưa chiếc hộp trong tay qua. Ánh mắt Thẩm Luật lướt qua vật trên tay cô, dường như có trăm ngàn màu sắc biến đổi ở đáy mắt, cuối cùng trở thành một màu đen thâm trầm. Anh không nhận lấy, chỉ đưa tay túm lấy cổ tay cô. Cô bị hành động bất ngờ này làm giật nảy mình, muốn vùng ra, lại bị anh kéo vào trong lòng. Cô bị ép lùi về sau một bước, lưng áp lên tường, mà anh tiến lên một bước, hai người kề sát đến một cự ly mờ ám: "Tổng giám đốc Thẩm, xin tự trọng."
Dường như Thẩm Luật không nghe thấy, ôm cô bằng tay còn lại, cúi đầu, tựa cằm lên bả vai cô. Hồi lâu sau, nhẹ giọng nói: "Anh luôn nhớ đến em.”
Trong mắt Hàn Đan lộ ra vẻ thê lương.
"Tôi cũng luôn nhớ tới anh." Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như cánh bướm run rẩy trong gió. Nói xong câu này, cô cảm nhận rõ ràng được trên cổ tay mình truyền đến cơn run rẩy khe khẽ. Cô rũ mắt, tiếp tục nói: "Tôi đang nghĩ, vì sao đến mức này rồi, anh vẫn không muốn buông tha cho tôi vậy?"
Sự im lặng không ngừng lan ra trong văn phòng, xẹt qua những bồn hoa thực vật màu xanh lá mạ, lướt nhẹ qua hàng chồng tư liệu đặt trên bàn, dừng lại trên chiếc đồng hồ treo tường liên tục di chuyển kia, theo kim giây phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Giờ phút này, cô không nhìn thấy vẻ mặt của người đó. Chỉ có giọng nói của anh, ở bên tai cô, vẫn trầm lắng dễ nghe.
"Em hận anh, phải không?"
"Tổng giám đốc Thẩm quá lời rồi. Hôm nay tôi đến để trả đồ. Chiếc dây chuyền quý giá nhường này, quả thực phải tự tay trao trả cho anh." Cô lảng tránh câu hỏi của anh. "Chắc là anh chưa nhận được thư từ chức tôi gửi đến trước đây, vừa rồi tôi đã nộp một bức nữa cho chủ quản bộ phận nhân sự rồi."
Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, mà bàn tay túm cổ tay vẫn không buông ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Đan rời ánh mắt đi.
"Em chán ghét anh đến mức muốn rời khỏi KL?" Anh hỏi.
Cô không nói gì, ánh mắt dừng trên biểu tượng công ty dán bên ngoài cửa kính.
"Xếp thư từ chức của em xuống, làm giả giấy nghỉ bệnh cho em, là bởi vì anh cảm thấy em cần thời gian để bình tĩnh và hồi phục. Chờ em sắp xếp cảm xúc ổn thỏa, sẽ biết nên đối mặt với tất cả như thế nào. Nhưng bây giờ, em lại lấy lí do ghét một người để bỏ việc? Em nên biết, chỉ cần anh không đồng ý, cho dù thư từ chức của em gửi cho cũng sẽ không có hiệu lực." Anh vẫn là cấp trên lý trí mà lạnh lùng đó, mang theo sự mạnh mẽ áp bức không thể nghi ngờ.
"Vì sao muốn giữ tôi lại thế?" Cô ngẩng mặt, ánh sáng ấm áp dịu dàng phủ lên khuôn mặt. "Là vì năng lực làm việc của tôi, hay là vì áy náy của anh?"
Anh hơi nhíu mày lại.
"Người anh cần hẳn là một trợ lý làm việc nhanh nhẹn, tiến thoái thỏa đáng, mà anh biết rất rõ tôi kém tiêu chuẩn đó khá xa. Anh liên tục hạ thấp tiêu chuẩn để khoan dung tôi, là bởi vì khi đó tôi vẫn còn có giá trị lợi dụng. Hiện giờ anh đã đạt được kết quả anh muốn, cần gì phải phí tâm tư giữ lại một viên chức bất tài mất đi tác dụng?"
"Nếu như không muốn nhìn thấy anh, rất nhanh anh sẽ rời khỏi nơi này."
Hàn Đan ngẩn người, chạm vào ánh mắt anh. Đôi mắt tuấn lãng kia đã nhuốm lên sự thương cảm nhàn nhạt, giống như vào buổi tối anh ôm cô nói xin lỗi.
"Tôi rời KL phần nhiều là không muốn tiếp tục cuộc sống ăn không chờ chết này nữa. Nhân lúc mình còn trẻ, tôi muốn đổi cách sống khác. Có thể có một ngày tôi sẽ trả giá rất nhiều vì lựa chọn này, nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ không hối hận."
Trong mắt cô, có sự kiên định trước nay chưa từng có. Đừng thẳng người dậy, hơi hếch mặt lên.
Tư thế này, tựa như một con chim non vỗ cánh muốn bay. Cuối cùng cô đã muốn bay đi rồi. Không muốn xuất hiện ở trước mặt anh nữa, không muốn phát sinh bất cứ quan hệ gì với anh nữa, không muốn quay đầu lại nữa.
Bàn tay chậm rãi buông ra thõng xuống bên người, phản quang dịu dàng làm mờ biểu cảm của anh.
"Dây chuyền, trả lại cho anh."
Cô đưa đến lần thứ hai, mà anh lặng lẽ nhận lấy, ánh mắt dừng ở trên mặt cô.
"Hẹn gặp lại." Cô để lộ một nụ cười mỉm, lễ phép chào tạm biệt anh.
Nhìn cô biến mất ở cửa, người đàn ông chậm rãi đi vào trong phòng, ngồi lên ghế dựa, châm một điếu thuốc.
Nụ cười trong khoảnh khắc đó, giống như dòng sông chảy xuôi dịu dàng, ánh nến chậm rãi sáng lên, dạ khúc êm đềm du dương, giống như những sự vật đẹp đẽ nhưng lại không thể nào có được anh từng thấy trong cuộc đời. Có rất nhiều lời chưa nói ra, nhưng cũng không còn cơ hội nói ra miệng nữa rồi.
Anh muốn nói với em, anh không biết quá khứ giữa em và Tần Tụng.
Anh không biết sẽ khiến em chịu tổn thương lớn như vậy.
Dây chuyền đưa cho em là tín vật của con cháu Thẩm thị, dùng để tặng cho cô gái bọn họ ngưỡng mộ trong lòng. Ban đầu anh chỉ muốn lợi dụng em, cho nên nói là gửi nhờ. Nhưng đến khi anh muốn giao nó cho em, lại không còn dũng khí nữa.
Anh cũng có lúc bất đắc dĩ và yếu đuối như vậy, anh cũng có lúc áy náy và bi thương như thế, anh chưa từng chán ghét mình như bây giờ, chỉ vì em.
Nếu như chúng ta chỉ là người bình thường trong thế giới bình thường, sau đó gặp gỡ nhau một cách bình thường, sẽ tốt biết bao.
Khói mù chậm rãi bao phủ không gian, anh tựa lưng vào ghế ngồi chậm rãi khép mắt lại. Phía sau, là thế giới hoa lệ nhà cao cửa rộng xe cộ như nước.
Anh muốn giữ em lại.
Bởi vì anh bắt đầu không thể tự kiềm chế dõi mắt nhìn em, bởi vì anh bắt đầu không thể tự chủ nhớ đến em, bởi vì dường như anh đã yêu em rồi.
Thật sự xin lỗi.