Càng khuya càng nặng nề, đêm đông lạnh lẽo hết sức bình yên, tiếng kèn xe qua đường dưới lầu dường như cũng bị gió khuya thổi tán, chỉ có tiếng dương cầm nhà bên thường xuyên mơ hồ vang lên.
Chuột cùng A Lục sóng vai ngủ trên giường lớn vắng bóng Nghiêm Nghiễm. Chiếc giường này là do khách trọ trước đây bỏ lại, A Lục rất thích nó, biết rõ nó kềnh càng chiếm chỗ, nhưng vẫn không nỡ đổi đi. Tính nhóc ngốc là như thế, hễ được an nhàn thì sẽ thấy thỏa mãn, chỉ cần ăn no ngủ kỹ, đó chính là hoàn mỹ trọn vẹn. Năm đó khi mới lên thành phố này, lúc cùng Chuột chen chúc trên cái giường sắt chật chội, hắn liền ngọt ngào mong mỏi có thể có một tô mì nóng hổi cùng một chiếc giường rộng rãi mềm mại.
Nhóc ngốc tự giác cuộn mình bên giường im lặng ngủ, Chuột vẫn không ngủ được. Tiền kiếm được càng lúc càng nhiều, thời gian Chuột có thể ngủ cũng càng ngày càng ít. Nghĩ đến hợp đồng còn chưa ký xong, giao dịch còn chưa hoàn thành, thành tích còn chưa đủ tiêu chuẩn, mở to hai mắt lần lượt nghĩ tới từng việc, chỉ sợ lại gây ra sai sót. Tuy miệng nói “Bị mắng mấy câu cũng sẽ không mất miếng thịt nào”, nhưng mùi vị bị khách hàng nhục mạ trước mặt mọi người thật sự không dễ chịu. Đêm dài đằng đẵng bất tri bất giác đã qua hơn phân nửa, ninh đến độ hai mắt đỏ bừng toàn thân mệt mỏi, trở mình muốn nghỉ một chốc, trời lại đột ngột hừng sáng, dưới lầu vang lên đủ loại âm thanh, mấy cụ già sáng sớm tụ tập đánh quyền khiêu vũ trò chuyện, Chuột nằm ngửa trên giường, biết bữa nay cải thìa bán rẻ nhất chợ.
Nhìn quanh bốn phía, hình như tất cả mọi người đều như vậy. Trang điểm khéo đến mấy cũng che không được vành mắt thâm đen trên mặt chị Du, trợ lý mới tới lơ tơ mơ nhất phòng cũng đã bắt đầu thần kinh, lúc rảnh rỗi mở bọc giấy tờ ra, kiểm kê tài liệu khách hàng hết lần này đến lần khác. Trong phòng góc cầu thang nhân viên môi giới tụ tập, Tiểu Bạch bất tri bất giác gia nhập đội ngũ hút thuốc, nhờ mùi thuốc lá kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh mỏi mệt phấn chấn lên… Áp lực quá lớn, tất cả mọi người nói như vậy. Muốn đạt được nhiều hơn, đương nhiên phải tiếp nhận nhiều hơn. Nghiêm túc truy đến cùng, vất vả cố gắng quyết chí vươn lên như vậy, thật ra chúng ta cũng không đòi hỏi quá nhiều, chẳng qua là muốn cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.
Tiếng dương cầm hoàn toàn tắt lịm, A Lục đưa lưng về phía Chuột ngủ đến im lìm. Trước mắt phảng phất như bị một miếng vải dày bịt kín, ngay cả hình dạng đồ vật trong phòng cũng không thấy rõ.
“ A Lục.” Y gọi hắn trong bóng tối.
“Hả?” Hóa ra hắn cũng chưa có ngủ.
Chuột hỏi hắn. “Cậu sao còn chưa ngủ?”
A Lục cũng bận rộn cả ngày khàn khàn nói. “Cậu cũng chưa ngủ.”
Vẫn giống như rất nhiều đêm trước đó, Chuột thẳng thừng thừa nhận. “Tôi không ngủ được!”
Bên cạnh liền truyền đến tiếng cười ngậm trong miệng, nệm hơi chấn động, A Lục trở thân, đôi mắt óng ánh trong bóng đêm phảng phất như tinh tú. “Thông thường lúc này cậu sẽ gọi điện cho tôi.”
Trước mắt là khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, nét ngây ngô hơi lùi, vẻ trẻ con chưa cởi, khoác đồng phục lên ném vào sân trường, vẫn là bộ dạng học sinh cấp ba chưa biết vị đời, có lẽ học sinh cấp ba hiện giờ thoạt nhìn cũng rành đời hơn hắn.
Nhóc ngốc cả tin luôn quên đối với người ta phải mang theo mấy phần cảnh giác, hắn mặt đối mặt Chuột oán giận. “Tiếp điện thoại của cậu quen rồi, đến giờ này, di động không reo tôi cũng sẽ tỉnh.”
“ Thật sao?” Chuột thỏa thích nhìn lông mi hắn chớp chớp như quạt nhỏ.
Hắn gật đầu, môi bất giác mím lại, bên má hiện ra lúm đồng tiền tròn tròn.
“ Vậy nói chuyện với tôi đi!” Chuột nói.
Bàn tay trong chăn lặng lẽ đặt lên eo hắn. Mấy ngày qua quen kề cận thịt da với Chuột, A Lục không chút chú ý, vẫn hỏi hắn. “Nói chuyện gì?”
Đêm khuya kể chuyện xưa tràng giang đại hải, thuở thiếu thời cười vui giận mắng, lúc đi làm ngọt đắng chua cay. Cậu có nhớ ai đó năm đó không, lúc cấp hai đó, luôn đuổi theo phía sau cậu đòi bài tập. Cô ấy cũng ra ngoài làm thuê, ở Thâm Quyến, nghe nói lấy chồng rồi, sinh một cặp song sinh trai. Còn ai kia nữa đó, bạn học cấp ba của cậu, chúng ta từng gặp cậu ta trên xe bus, cậu chỉ cho tôi, nói cậu ta học giỏi lắm. Sau đó thi đại học, nghe nói sắp ra nước ngoài… Mấy chuyện cũ xưa này A Lục lúc nào cũng nhớ rất kỹ, Chuột cau mày hỏi lại. “Ai? Tôi không biết!”
Hắn tin là thật, không ngại phiền phức miêu tả với y, mặt chữ điền này, mặt tròn này, ở cạnh cửa thôn này… Nói say sưa quên cả bản thân, lại không nghe được Chuột ngậm cười ở trong điện thoại.
Chuột lại kể với A Lục đủ loại khách hàng muôn hình muôn vẻ trong sàn giao dịch, có tiền này, không có tiền này, thùng rỗng kêu to này… Con dâu ép ba má chồng bán nhà, anh em cả đời không qua lại với nhau vì tranh giành di sản, người yêu sắp kết hôn lại vì chuyện ai đứng tên nhà mà không ngừng cãi vã… Chị Du rất thân với những nhân viên trung tâm giao dịch; quản lý Hàn mỗi lần kiểm thuế đều thích đến một ô cửa tiếp nhận hồ sơ; Tiểu Bạch nhìn cũng bình thường không gì khác lạ, nhưng thật ra người ta có ông cậu làm quản lý cấp cao ở một ngân hàng… Nhớ đến đâu thì nói đến đó, nói nói nói, lòng yên đầu nhẹ.
“ Hôm nay nói gì đó khác chút đi!” Bàn tay chậm rãi dán chặt lại, Chuột nghiêng người, lặng lẽ ôm hắn vào trong ngực. “Chúng ta nói chuyện về Nghiêm Nghiễm cùng Ngụy Trì.”
Trong mắt A Lục lộ ra nghi hoặc.
Chuột chớp chớp mắt với hắn, tiến đến bên vành tai hắn trầm giọng lầm bầm. “Cậu có thấy bọn họ như vậy chưa?”
“Hả?” Hắn không hiểu.
Y nét mặt vui vẻ, cánh tay khoác trên eo hắn hơi dùng sức, tay chân giao nhau, thân thể chồng lên, môi vừa vặn dán vào nhau.
Cảm giác ẩm nóng bên miệng xua đi không được, A Lục kinh ngạc mở to mắt. Chuột buông lưỡi hắn ra, chậm rãi liếʍ môi hắn. “Quên tôi dạy cậu thế nào rồi hả?”
Cũng là một lần bất thình lình như vậy trong cái phòng này, y hôn khóe miệng hắn nói. “Nhắm mắt lại!”
Nhóc ngốc vội vàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy đầu lưỡi hắn linh hoạt trượt vào miệng mình như rắn, sau đó mạch máu toàn thân căng ra, máu cũng phải chảy ngược.
Trên mặt như sắp bốc cháy, từ cánh môi dán vào nhau lan đến tay chân xương cốt. Môi Chuột rất mềm mại, trong đầu A Lục trống không một mảnh, cảm giác duy nhất chính là nụ hôn xâm nhập hắn sâu đến mức phảng phất như muốn khắc vào đáy lòng.
Trong tiệm cắt tóc cũng đã từng thấy Ngụy Trì hôn Nghiêm Nghiễm. Ánh nắng buổi chiều lười biếng uể oải, gương trên tường chiếu sáng ngời khoảng không gian giữa tiệm, khách nữ quấn áo lông ngồi trong tiệm cười vui tán gẫu, chú Khoan không biết ở đâu, đám thợ được dịp lười biếng đùa giỡn pha trò. Mấy vị khách cũng không gấp gáp, đội cái đầu đầy ắp bọt xà bông thong dong ngồi trên ghế lật xem tạp chí. Duy nhất không rảnh rỗi là cậu học việc A Lục, chạy khắp tiệm tìm cái khăn không nhớ bỏ ở đâu, sau đó kéo rèm cửa phòng trong ra, thấy hai người ôm hôn trong đó, anh thợ cắt tóc xưa nay mặt mày cao ngạo bị chàng trai cao to ép vào vách tường, thân thể cọ sát lẫn nhau, dựa vào nhau gần đến như vậy, hận không thể hợp thành một thể. Cậu học việc còn chưa rành đời thoáng chốc mặt đỏ tai hồng.
“ Cậu thấy rồi à?” Tiếng Chuột trở nên trầm thấp hầm hừ, theo những nụ hôn nhẹ không ngừng tiếp nối, chấn động nội tâm A Lục.
“ Không… Tôi…”
Nói còn chưa dứt lời liền bị y ngăn lại, đầu lưỡi tiến đánh bất ngờ chà xát từng chiếc răng, sau đó cuốn lưỡi hắn qua quấn quýt thân thiết. “Nói dối.”
Hôn môi tới tấp, gần như khiến người ta sinh ra ảo giác môi sắp bị hôn sưng. Chuột còn chưa chịu buông tha hắn, liếʍ nước bọt chảy xuống khóe môi A Lục, trầm giọng ép hỏi. “Họ làm thế nào? Như vậy sao?”
Môi giày xéo môi dai dẳng không tha, A Lục gần như không hít khí vô được. “Tôi không biết, uhm…”
Y lại sát tới, đầu lưỡi ướŧ áŧ phá tan khớp hàm, một đường đâm thẳng vào trong, như muốn đâm đến chỗ sâu nhất mới chịu bỏ qua. “Hay như vậy?”
Một cảnh ở phòng trong vẫn khắc sâu trong óc, nhóc ngốc cũng không dám nói với ai, chỉ lén trốn trong ổ chăn trăn trở. Tư thế như vậy, nụ hôn như vậy, rốt cuộc có mùi vị gì? Mỗi lần nhớ tới, tim liền như nổi trống.
“ Chuột…” Ngực phập phồng kịch liệt, A Lục bị hôn đến không nói được ra tiếng.
“ Tôi đây!” Chuột thấp giọng đáp, muốn tiếp tục hôn lên đôi mắt nổi ánh nước của hắn. “Muốn hôn tiếp nữa không?”
Nhịp thở A Lục chợt dồn dập hơn, Chuột rất thỏa mãn, ngón trỏ đỡ cằm hắn lên, tràn đầy hứng thú nhìn nước đọng bên khóe miệng hắn, cúi đầu, cầm lòng không được lại hôn mấy cái.
Cả người A Lục đều mềm nhũn, muốn xoay người né tránh, thân thể lại bị Chuột đè chặt. “Chuột…”
Hắn gấp đến độ không biết phải nói cái gì mới được, trong bóng tối, vẻ mặt Chuột mơ hồ không rõ, chỉ có một đôi mắt sâu thẳm đến dọa người. Hai chân bị tách ra, giữa hai chân bỗng nhiên bị vây trong ấm áp. A Lục run mạnh lên, giọng nói mang ý cười của Chuột gần sát bên tai. “Mới hôn mấy cái liền kích động?”
Lời còn chưa dứt, máu toàn thân đều tập trung tới thứ bị Chuột bắt lấy. “Tôi…”
Cảm giác mắc cỡ tột cùng ngược lại khiến ham muốn càng mênh mông dâng tới.
Chuột cười khoái trá. “Lại lớn!”
A Lục hận không thể đâm đầu chết quách cho xong, hai chân kẹp lại theo phản xạ, nhưng lại kẹp chặt luôn tay Chuột.
“ Đừng nóng vội, chúng ta từ từ sẽ đến.” Ngón tay nhẹ nhàng qua lại phía trong đùi, Chuột tốt bụng trấn an hắn.
Thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm nóng bỏng, trong đầu ong ong vang vang một mảnh. Bàn tay đặt dưới thân lớn mật lẻn vào trong qυầи ɭóŧ, càng ngày càng nóng cháy theo nhịp thở, nụ hôn của Chuột rơi xuống mặt mình cũng càng lúc càng nhiều. “A Lục…”
“Uhm…” Cắn chặt răng, bàn tay A Lục đặt trong chăn cố sức nắm lấy cổ tay y, lại không biết nên ngăn chặn hay dung túng, năm ngón tay xiết chặt, móng tay cắm sâu vào da Chuột.
“ Cậu ướt đến kinh!”
Tiếng nói mị hoặc, động tác mị hoặc, cảm giác mị hoặc.
“ Đừng… Đừng nói nữa… A….” Trước mắt phảng phất như có thể thấy sao sáng nổ tung, thân thể lại giống như bị sóng lớn quăng lên không trung rồi lập tức rơi xuống, hơi thở bất ổn, ánh mắt mơ màng. A Lục há mồm thở gấp, phía sau kɧoáı ©ảʍ chưa từng gặp qua lại là cảm giác khó có thể nói bằng lời. Trong thân thể phảng phất như có một loại năng lượng đang bức rức sốt ruột đập qua đập lại ở bên trong, muốn phá vỡ cơ thể xông ra, lại không tìm thấy lối thoát, chỉ có thể lên xuống phập phồng theo tay Chuột. “ Uhm…. Chuột…. Tôi…”
“ Gì?” Y hôn nhẹ khóe mắt đỏ bừng của hắn, dịu dàng hỏi.
“ Tôi… Uhm….” Nhanh hơn một chút… A Lục nói không ra lời, chỉ có thể cầm cổ tay y, làm móng tay cắm vào sâu hơn. “Chuột… Đừng… Uhm… Đừng như vậy…”
“ Đừng thế nào?” Y biết rồi còn hỏi. Nhóc ngốc bị hỏi đến rối rắm không ngừng, đôi mắt phủ hơi sương thoáng chốc giãy giụa thoáng chốc đắm chìm, một chút mị hoặc mơ hồ của Chuột dưới chăn kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn miệng khô lưỡi khát. “Vậy cậu kêu dễ nghe đi!”
“…..” Hắn hãy còn do dự, cánh môi ướt nước muốn nói lại ngưng.
Năm ngón tay chậm rãi di chuyển dưới thân hắn, Chuột kiên nhẫn dụ dỗ. “Kêu dễ nghe tôi sẽ tha cho cậu!”
“ Chuột…” A Lục đã thở đến nói không ra tiếng, chỉ có đôi mắt ánh nước dập dềnh đang lộ vẻ ai oán.
“ Kêu đi, một tiếng là được.” Lời nói ôn hòa, nhưng tay bỗng nhiên dừng lại.
Kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến nháy mắt bị cướp đoạt, A Lục tức khắc cảm thấy toàn thân trống rỗng, l*иg ngực luống cuống không thể nói bằng lời.
Nắm bàn tay hắn kéo xuống phía dưới, cái kẻ ánh mắt lóe sáng kia cười cười cúi đầu hôn hắn. “Kêu không?”
“Uhm…” Mặt sung huyết đỏ bừng, cảm giác mắc cỡ nội tâm hầu như tràn ngập ngực, nhưng vẫn nhịn không được vặn eo sát tới bàn tay phảng phất như có lửa của y. “Thiên Hạo…”
“ Sao?”
“Uhm…. Cậu…” Càng gấp càng nói không ra tiếng, A Lục dùng ánh mắt đáng thương nhìn Chuột, phần thắt lưng dán vào lòng bàn tay cọ rất nhẹ.
Chuột còn chưa thỏa mãn, đến bên vành tai hắn hỏi một vấn đề mới. “Tôi giúp cậu thoải mái hay tự cậu làm mình thoải mái?”
“ Cái này…” Mắt nhóc ngốc càng đỏ hơn, thở hổn hển mềm giọng cầu xin. “Cậu đừng ăn hϊếp tôi.”
Thấy hắn thật sự sắp chịu không nổi, Chuột rốt cuộc không trêu chọc nữa, mặt sát lại hôn hắn thật sâu.
Chậm rãi hạ thắt lưng xuống, kéo tay hắn sờ thứ sưng phồng của mình bên dưới, Chuột nói bên vành tai A Lục. “Đồ ngốc, dù cậu chịu được thì tôi cũng chịu không nổi!”
Thân dưới cọ xát lẫn nhau, từ hơi thở đến nụ hôn đều không thể giảm bớt khát vọng trong lòng, hận không thể hòa thành một thể.
Sáng sớm hôm sau, A Lục rời giường trước. Chuột tựa vào đầu giường nhìn hắn mặc quần áo, bỗng dưng lên tiếng hỏi. “Cậu nói xem, Ngụy Trì cùng Nghiêm Nghiễm là làm thế nào?”
A Lục nghi hoặc quay đầu lại.
Chuột phì cười một tiếng. “Cậu tưởng hai thằng con trai ở cùng nhau chính là giống như chúng ta tối qua sao?”
Ánh mắt mờ ám từ eo hắn trượt thẳng đến giữa hai chân, mặt A Lục phừng một cái đỏ lét. Chuột lại ngẩng đầu nhìn mặt hắn, cười rất kỳ dị. “Dùng phía sau.”
Đỗ Thanh Luật chậm tiêu ngơ ngác hơn nửa ngày, sau đó bỗng nhiên kéo quần lên, chạy như bay ra khỏi cửa.
Chuột nhìn theo bóng hắn, vuốt cằm cười đắc ý.