Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ)

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“ Mời số 4120 đến ô cửa số 16.”

“ Mời số 4121 đến ô cửa số 15.”

“ Mời số 3132 đến ô cửa số 5.”

Sàn giao dịch bất động sản chưa lúc nào đóng cửa ngưng bán, cả ngày đều phải chen vai thích cánh trong một cái phòng mênh mông đặc nghẹt. Có đôi khi, dù ở trong mộng, cũng sẽ có một giọng nữ lạnh nhạt máy móc vang vang bên tai Chu Thiên Hạo, dùng ngữ điệu không lên không xuống đọc rõ từng chữ. “Đã qua số, vui lòng lấy số xếp hàng lại!”

Ngủ say đến mấy cũng nháy mắt giật cả người, cái đầu thấm đẫm mồ hôi bị làm cho tỉnh dậy. Sau đó cũng không ngủ lại được, Chuột ngồi một hồi trong bóng tối, lấy di động ra thuần thục bấm một dãy số.

Qua một lúc lâu, đầu kia mới truyền đến tiếng nói mông lung của A Lục. “A lô?”

Chuột nói. “Tôi không ngủ được.”

A Lục đương nhiên ngủ rất ngon, giọng nói lèm nhèm lại yếu ớt. “Ừ!”

Chuột nhích ra sau, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. “Tôi nói, tôi không ngủ được.”

“À.” Bên kia nhẹ lên tiếng, sau đó không còn âm thanh nữa.

Chuột bóp lấy di động, sốt ruột thúc giục. “Đỗ – Thanh – Luật!”

A Lục lại tỉnh. “Hả?”

“Ông đây không ngủ được.” Chuột bực bội tăng cao âm lượng.

“ Ai? Hả?” Tiếng A Lục rõ hơn một chút, do dự một lúc, hỏi dò. “Vậy… Tôi nói chuyện với cậu nhé?”

Chuột thỏa mãn. “Được.”

“ Nói cái gì?”

“Tùy cậu.” Thoải mái thay đổi tư thế. Chuột thong dong.

“À.” A Lục đáp lại.

Chờ chờ, ngoại trừ tiếng hít thở càng lúc càng kéo dài, nửa chữ cũng không có. A Lục lại ngủ rồi.

“ Ngu ngốc.” Vừa mắng vừa cắt điện thoại, Chuột ném di động về lại bên gối.

Rồi nằm xuống, một đêm không mộng mị.

Giao dịch hôm nay trôi chảy khác thường, mới qua ba giờ chiều, các khách hàng của Chuột đã thuận lợi hoàn thành tất cả thủ tục. Chị Du khoan dung khó thấy, tay nhỏ vung lên. “Trời sắp mưa rồi, cậu về đi!”

Hôm nay nhân viên giao dịch của quản lý Hàn có một chút nhầm lẫn, khiến giao dịch không thể hoàn thành đúng hạn, khách hàng được nước không tha, vừa mắng vừa la vừa giậm chân phẫn nộ, tuyên bố sẽ không trả một xu tiền môi giới, làm cả quản lý Hàn bình thường mặt mày cao ngạo cũng phải cùng cúi đầu lấy lòng ông khách. Chị Du trông thấy, tâm trạng tốt lên.

“ Cám ơn chị Du.” Chuột như được khoan hồng, kẹp bọc giấy vội vàng chạy ra bên ngoài. Nếu là bình thường, dù không có khách hàng, bà địa chủ đầu thai này cũng phải bắt họ quay về văn phòng trực ban cho đến khi mấy văn phòng khác đóng cửa.

Sau lưng, bà chị mặt mày xinh đẹp kia không hài lòng lấy gương trang điểm ra soi đi soi lại. “Chạy cái gì mà chạy? Tôi đâu có ăn thịt người.”

Bầu trời bên ngoài sàn giao dịch đã u ám, từng đám mây đen cuồn cuộn bay ở chân trời, loáng thoáng phương xa loé ra vài tia chớp. Độ ẩm trong không khí cao đến dọa người, lại cứ không có gió, thời tiết vừa oi bức vừa ẩm ướt làm người ta bất kể đứng hay ngồi đều cảm thấy toàn thân khó chịu. Gần đây thời tiết luôn như vậy, buổi sáng ngột ngạt không chịu nổi, buổi chiều lại đột nhiên trở mặt, vừa gió vừa mưa, đội dù đi trên đường cũng bị tạt đến toàn thân ướt đẫm. Chờ gió ngừng mưa tạnh, mặt trời lại chạy lên phun nắng, một chút mát lạnh hiếm có tức khắc tan thành khói mây, thế giới lại chìm trong oi bức.

Chuột mới đóng cửa nhà, “tạch” một tiếng, hạt mưa như hạt đậu đập lên cửa sổ khép kín. Sau đó, như hiệu quả kỹ xảo điện ảnh trong phim, nháy mắt, mưa to gió dữ sấm rền sét giật. Mưa trên kính đã không thể phân riêng từng giọt, phảng phất như bị ai đó hất cho thau nước. Dòng nước “bạch bạch” không ngừng chảy xuống theo thủy tinh bóng loáng.

Chuột pha cho mình một ly trà, bật TV, mở báo, qua một lát, lại ôm laptop trong phòng ngủ qua. Chương trình TV không có cái đáng xem, tin tức trên báo sớm đã nát nhừ trên mạng, lác đác đặt mấy quân cờ chơi ba ván ca rô, trồng cây bắn đậu chống lại Zombie, Zombie hùng hổ xông thẳng vô nhà, năm lần ôm đầu y cắn gặm. (1)

Dựa vào sô pha thở dài, Chu Thiên Hạo nhận mệnh, lấy di động ra để bên vành tai. “A lô, là tôi.”

Trả lời y chính là một trận cười the thé của phụ nữ, âm thanh khe khẽ của A Lục chen lẫn trong đó, nghe sao thấy đáng thương. “Chuột hả?”

“Nhiều khách nữ vậy sao? Đang bận hả?”

“Ừ, tìm anh Nghiêm làm tóc.” Nghiêm Nghiễm vẫn rất được khách nữ hoan nghênh, cắt tóc giỏi rồi thì thôi đi, lại còn thêm khuôn mặt đẹp trai gọn ghẽ. Mỗi ngày khách nữ thành đàn xếp hàng tâm tâm niệm niệm đợi chờ Nghiêm Nghiễm, không giống đến cắt tóc, trái lại tựa như tới gặp người tình trong mơ. Dùng câu anh chủ Ngụy cách vách nói, quả thật là thiên lý bất dung.

Đông người đi làm tóc thì tự nhiên cũng nhiều người muốn gội đầu. A Lục từ sáng sớm đến bây giờ, bận tới mức không có thời gian thở gấp.

“À.” Chuột uống một ngụm trà, điềm nhiên như không nói. “Tôi đi làm về rồi!”

A Lục kinh ngạc. “Sớm vậy sao?”

“Bình thường!” Liếc chương trình giải trí ồn ào đang chuyển động, giọng điệu Chuột vẫn cứ điềm nhiên. “Tiếp đãi khách hàng thôi, tư liệu chuẩn bị đủ chút, xếp hàng sớm một chút, muốn đơn giản bao nhiêu cũng được, là ai cũng vậy. Trời lại mưa lớn thế này, đồ ngốc mới không mau chóng xong việc đi về.”

“……………..” A Lục một hồi lâu nói không ra lời. “Vậy à…”

Giọng nói không che giấu được mất mát. Chuột cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt hâm mộ lại bất bình của hắn, tâm tình sáng sủa như không khí được gió quét qua. “Hâm mộ sao?”

“Ai hâm mộ?”

“Tôi biết cậu ganh tị.”

“Này…”

“Đỏ mắt rồi còn nói! Đàn ông con trai lại để ý vụn vặt như thế!”

“Chu Thiên Hạo!” A Lục tức giận đến đạp chân.

Sau đó liền thẳng người dậy, Chuột cảm thấy mỹ mãn tiến vào chủ đề. “Có đem dù không?”

“Hả?” A Lục còn chưa phản ứng kịp, ngây người ra đó, ngượng ngùng đáp. “Tôi quên rồi.”

Biết ngay là quên mà! Trong lòng nổi lên một chút đắc ý nho nhỏ, miệng Chuột không buông tha người. “Lại không đem à? Hôm trước là ai ướt như chuột lột đến văn phòng tôi mượn dù? Cậu có đầu óc hay không? Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác không biết nghĩ cái gì. Dưới da đầu cậu là hạt hồ đào (2) hay sao?”

“Cậu, cậu, cậu…” Bên kia lắp bắp nửa ngày nói không nên lời.

Cậu mới là hạt hồ đào! A Lục tức giận bất bình mắng lại trong lòng.

Chuột liên tiếp kêu hắn mấy tiếng. “A Lục.”

“Gì?” Không vui đáp lại.

“Hì hì” Cười, giọng điệu đầu dây bên kia trước sau như một, khiến người ta thật sự muốn đánh. “Tức giận à?”

“Không có.”

“Chờ ở trong tiệm!”

“Làm gì?”

Mưa đập vào cửa sổ, gió gào thét bên đường, tiếng nhạc trong tiệm lấn át tiếng cười duyên khách nữ.

Trong chiếc di động nho nhỏ, giọng nam trầm khàn chín chắn, phảng phất như gần ở bên tai. “Đem dù qua cho cậu.”

Chú Khoan chạy khắp tiệm bắt người. “A Lục! A Lục đâu? Sao lại bỏ khách chạy?”

“Đến đây, đến đây!” Vội vàng đáp lại mấy tiếng, A Lục cầm di động, trong lòng chậm rãi chảy qua một dòng nước ấm. “Thiên Hạo…”

Giây kế tiếp, Chuột không chút khách sáo hất

cho hắn

một thau nước lạnh. “Nghĩ vớ vẩn gì đó? Nhiễm lạnh phát bệnh, cậu đến bệnh viện nổi không? Biết bây giờ khám bệnh mắc tới bao nhiêu không? Rõ là…”

Biết ngay là y sẽ không tốt bụng như vậy. Không nói gì nhét di động vào lại túi áo, A Lục quyết định, sau khi hết giờ làm nhất định phải đến hiệu thuốc mua ba cân thuốc chuột.

Mưa to gió lớn, ngoài đường không có mấy người đi, dù trong tay mới mở ra không lâu liền bị gió thổi lật ngược. Dưới trận mưa to như vậy, bung dù hay không dường như cũng chẳng khác nhau. Tiệm cắt tóc chú Khoan cách nhà Chuột không xa, một đường đi tới, nước mưa tí tách chảy xuống dọc theo ống quần. Đội gió gian nan đi về phía trước, như đang băng sông lội suối trèo đèo, trong lòng Chuột nói, Đỗ Thanh Luật, xem bây lúc này làm sao để cảm ơn ông!

Giơ dù đứng ngoài tiệm cắt tóc, nước chảy xuống từng bậc tam cấp cao cao, trông như một thác nước thu nhỏ. Xi-măng dưới mái hiên bị mưa xối thành một mảnh nâu sậm. Cửa thủy tinh cùng cửa kính sát đất cũng bị mưa to quét lên một lớp màng mỏng, có thể lờ mờ thấy được bóng người bên trong.

Đẩy cửa vào, khách hàng tránh mưa hay chờ đợi chen chúc đầy ra trước tiệm. Chuột liếc nhìn liền trông thấy A Lục bận rộn. Thiếu niên đứng sau ghế cắt tóc gội đầu cho khách, mặc sơ mi chấm hoa đồng bộ của tiệm, eo mảnh chân gầy tay nhỏ, so với những thợ khác trong tiệm, chung quy có vẻ hơi chút nhỏ gầy. Tay áo hắn xắn cao cao, khuôn mặt đỏ bừng không biết vì nóng hay gì đó khác. A Lục gầy gầy bé bé, trên mặt lại có thịt có thà, gương mặt búp bê tròn tròn còn giữ mấy phần trẻ con. Chuột khoanh tay đứng một bên nhìn, trong lòng bốc ra một cái hình dung thô bỉ đến đáng khinh —— khuôn mặt đỏ bừng giống như táo chín. Ngọt hay không Chu Thiên Hạo không biết, bất quá y rất rõ ràng, cảm giác bóp nắn cực kỳ tuyệt vời, có lẽ mùi vị cũng hết chỗ chê.

Bận rộn hơn nửa ngày, hộp cơm buổi trưa sớm đã tiêu hóa xong, bụng “ọc ọc” kêu gọi. Chuột dựa vào cửa thủy tinh, mưa gió bên ngoài tác oai tác quái, nhìn khuôn mặt trái táo vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra kia, thèm tới mức nhỏ ba thước dãi.

Lúc nước bọt nhỏ đến sàn nhà, A Lục quay đầu, Chuột rút miệng lại, nghiêng mặt đi, để cho hắn một bên mặt đẹp trai anh tuấn.

Cảnh mưa lờ mờ mông lung, thanh niên tóc ngắn áo trắng trên nền mưa ào ạt. Chị Du nói, đánh giá một người đàn ông có đẹp trai hay không, chỉ cần một chiếc sơmi trắng thôi là đủ. Sơ mi mỏng mảnh dính sát vào l*иg ngực gầy chắc, thanh niên khoan thai dựa vào cạnh cửa, thân hình cao to, mặt mũi tuấn tú. Cửa thủy tinh phủ hơi nước mông lung tựa như tấm màn pháp thuật, ngăn cách mưa gió ở bên ngoài, cũng càng hiện rõ người đứng trước cửa, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt linh động, đẹp đến độ phảng phất như một bức tranh.

A Lục cười đến rực rỡ, hết sức phấn khởi đi tới. “Đoan Đoan, em tới rồi à!”

“Đùng” một tiếng sấm vang, nổ ở trong ngực Chuột.

(1)

Plants vs Zombies

là một

trò chơi điện tử

được sản xuất và phát triển bởi PopCap Games dành cho các hệ điều hành Microsoft, Mac OS X và hệ điều hành iOS. Trò chơi đã nhận được một phản ứng tích cực từ các nhà phê bình, được đề cử Giải thưởng Thành tựu tương tác, và nhận được sự ngợi khen cho phần nhạc nền. Game lấy bối cảnh của một thành phố bị các

thây ma (zombies)

tấn công và các thây ma này đã tiến đến ngôi nhà của người chơi. Nhiệm vụ của người chơi là phải

trồng các loài thực vật và nấm

đặc biệt để

tiêu diệt

các thây ma này.(2)

Hồ đào