Tốt cái là vết sẹo đã hết đau nhức, Giản nói.
Cùng với việc vào nhà trẻ của con trai, vết thương trên mông Giản cũng gần hoàn toàn hồi phục, ban đêm Giản xấu hổ nói với Hồ Bất Quy, “Thân ái, ta muốn thật nhiều huân chương như thế này, ngươi xem, Ngả Lặc cho ta huân chương nhỏ như vậy, cái mông ta lớn thế này, còn có thể đóng dấu thêm mấy cái…”
Cùng nhau sinh hoạt lâu, Hồ Bất Quy liền phát hiện Giản tuyệt đối không phải là khủng long thô kệch thiếu chú ý, trái lại, hắn lại rất biết quanh co, hơn nữa rất khéo léo. Nhìn xem, không phải hắn đang dùng phương thức rất khéo léo để cầu hoan sao.
Thanh niên khủng long trong thời kì sinh dục, xấu hổ sau khi ve vãn người bạn đời thành công, bắt đầu biết được lại càng muốn nếm trải nhiều hơn.
“Ngày hôm nay… Chúng ta dùng kiểu đánh chuông (tấn công từ đằng sau:”>) có được không? Bố Lỗ Nặc nói Bỉ Bỉ rất thích tư thế kia.”
Được rồi, có bạn bè có thể tâm sự, Giản cũng hiểu thứ đó nhiều hơn. Nhưng là tại sao ~~~~ giao tiếp giữa các khủng long giống đực đều là loại chủ đề vô bổ này vậy?
Bất quá, không nghĩ tới Bố Lỗ Nặc cùng Bỉ Bỉ lại là hai phu phu, lúc biết được điều này, Hồ Bất Quy và Giản cũng rất ngạc nhiên.
“Không nên, hôm nay kiểu ngồi hoa sen, Mễ Á cùng Bỉ Bỉ cũng đề cử cái này.” Vuốt cằm, Hồ Bất Quy bác bỏ nguyện vọng của Giản.
Được rồi, thừa nhận, cho dù làm vợ người ta, giống đực vẫn là giống đực, vô luận là giống đực khủng long hay là giống đực loài người, mức độ quan tâm về phương diện này thì giống cái không bằng được.
Lúc Giản cởϊ qυầи, Hồ Bất Quy len lén liếc nhìn tính khí của Giản: vốn là màu trắng mịn, bây giờ hơi biến sậm rồi —— kết quả của những lần rèn luyện trên người mình.
Ý niệm này làm cho nửa thân dưới Hồ Bất Quy thoáng cái đứng thẳng dậy. Vì vậy, hai tiểu phu phu cởi hết quần áo, nhanh chóng sà vào nhau, ai ngờ lúc này điện thoại reo lên ——
“Này? Đừng liếʍ! A ~” cố gắng giữ thân thể ngồi trên người Giản, Hồ Bất Quy cầm lấy điện thoại, hít sâu vài cái, mới làm cho thanh âm không nghe ra tiếng thở hỗn hển.
“Hi ~ My name is Tom, I…” Bên kia truyền tới một giọng xa lạ, lắp bắp, quên điều này đi, cái chính giọng nói này lại là tiếng Anh.
Hồ Bất Quy không thể tin được nhìn người phía sau mình không ngừng dùng tính khí cọ tới cọ lui trên người mình, ách… đây là Giản không sai a, bản thân không có xuyên việt a? Nơi này trừ bác sĩ ra sao còn có người biết nói tiếng Anh?
“A!” Đang mông lung, Hồ Bất Quy đột nhiên hét lên một tiếng, lập tức lấy tay bưng kín miệng, vẻ mặt đỏ bừng. Đáng chết! Giản lại không chào hỏi gì đã tấn công vào ——
“Cái kia, ta là Tom, a… Xin hỏi cậu là Hồ Bất Quy đi? Ta là từ sở di dân biết được phương thức liên lạc với cậu, thật ngại đã đột nhiên gọi tới, chuyện là như thế này, ta từng đến quê hương địa cầu của cậu làm việc qua, đóng phim…”
Đầu bên kia điện thoại, con khủng long tên là Tom đôn hậu nói, nói đến ý chính: hắn tại địa cầu làm việc qua, thấy việc làm không tệ, tiền lương cao ăn ngon, hắn muốn trở về tiếp tục ăn thịt bò… A! Không, là tiếp tục làm việc, cho nên muốn học tiếng Anh.
Tóm lại Hồ Bất Quy cậu dạy ta nói tiếng Anh đi.
Hồ Bất Quy nuốt nước miếng một cái: trình độ tiếng Anh của ta chỉ đủ để dạy ở mức độ giao tiếp tạm thời, vậy ngươi năm đó như thế nào cùng đạo diễn kia thỏa thuận thành công a? Còn có… Phim ngươi nói lẽ nào là ×× kỷ Jura? ×× kỷ Jura?
Kết luận, người nước Mỹ quả nhiên nhanh nhẹn đáng gờm.
Đáp ứng đối phương xong, Hồ Bất Quy lại đầu nhập chiến trường, lúc này đây hắn không muốn bị xâm chiếm một cách bị động, nhào lên người Giản, hắn phải đáp lại cuộc chiến!
Song một lúc sau, điện thoại lại vang ——
“Người nào hả!” Những lúc này nam nhân hận nhất bị cắt đứt, một lần còn chưa tính, lần thứ hai ba cứ tiếp tục như thế… Rất dễ dương suy tiết sớm á!
Tức giận nói một câu, Hồ Bất Quy giây tiếp theo đã bị thanh âm quen thuộc của đối phương sợ đến tiết sớm rồi.
“Con trai! Là ta, mẹ ngươi a!” Giọng mẹ mình, Hồ Bất Quy sao có thể nghe không hiểu?
Được rồi, nơi này rốt cục khai thông liên tuyến với địa cầu, đây vốn là hoạt động liên lạc nghiệp vụ giữa sở du lịch An Bích Ti tọa lạc tại địa cầu cùng An Bích Ti Tinh hệ, bất quá vì giúp cho Hồ Bất Quy có thể liên lạc với người nhà, Khoa Ni nghĩ biện pháp mở cho Hồ Bất Quy một đường dây thông tấn.
Bất quá, mẹ của Hồ Bất Quy cũng không biết Hồ Bất Quy bây giờ ở đâu phương nào, bà đến nay vẫn tưởng rằng Hồ Bất Quy đang ở Phi Châu cứu trợ đây! Bà từng nghe con gái kể qua tâm lý hành vi của con trai tiền “bỏ trốn”, kết quả người một nhà nhất trí cho rằng Hồ Bất Quy đang yêu cái gì dân bản xứ hoặc là cô gái da đen Phi Châu, cho nên mới không dám mở miệng nói với người nhà.
“Gần đây thế nào hả?” Thanh âm mẹ vang dội, vừa nghe liền biết lão thái thái thân thể khỏe mạnh.
“Oh, con gần đây rất tốt.” Trừ bản thân có kia kia… của bọn họ ra, coi như không tệ.
“Được rồi, quà ngươi gửi ta nhận được rồi, ta gọi điện chính là vì nói cho ngươi cái này.”
Lời kế tiếp của mẹ làm cho Hồ Bất Quy ngẩn người, hắn không nhớ rõ chính mình có gửi vật gì về nhà a? Bản thân ở nhà mỗi ngày, hắn chưa từng nhớ gửi quà trở về.
“Ta… đã gửi quà cho mẹ…” Phía sau hắn, Giản ngượng ngùng nói, hai móng vuốt chọc chọc vào nhau, Giản sắc mặt hồng hồng bộ dáng thật đẹp.
“Ta gửi giấy kết hôn cho ba mẹ.”
“Oh! Con trai ngươi thật là đẹp nha! Hai mô hình khủng long bên cạnh này cực đẹp luôn! Giống như thật vậy! A a a ~ đứa bé trong lòng ngươi là con nhà ai a? Sẽ không là của ngươi đi? Cái miệng kia y như ngươi khi còn bé a! Bất quá màu tóc với hai mắt của đứa bé thật kỳ quái, sẽ không như mẹ nó đi? Ta nói con trai à… Cho dù cưới phụ nữ ngoại quốc cũng phải về nhà cho chúng ta xem một chút a!”
Mẹ nói như pháo liên châu từng viên từng viên nện vào lòng Hồ Bất Quy, nhìn giấy kết hôn của hắn cùng Giản đặt trên tủ đầu giường, Hồ Bất Quy cười khan hai tiếng.
Nếu mẹ biết mô hình khủng long trong lời mẹ là khủng long sống sờ sờ, nếu mẹ hắn biết hai mô hình khủng long kia một là chồng hắn một là con của hắn, mà đứa trẻ tóc màu bạc hắn ôm trong lòng kia lại chính là con trai ruột của hắn cùng con “đại khủng long mô hình” kia… Mẹ hắn không biết có ngất xỉu đi hay không?
“A, được rồi, Bất Quy, ta phải oán cha ngươi, lúc ấy lại đặt cho anh em các ngươi mấy cái tên bất trung lưu này…” Mẹ bên đầu kia điện thoại đột nhiên thương cảm.
(Bất Quy = không trở về)
Thấy mẹ như vậy, Hồ Bất Quy trong lòng có bao nhiêu điểm không dễ chịu. Đang muốn nói gì đó cho bà vui vẻ, mẫu thân đại nhân lại ném lại đây một trái bom ——
“Cho nên, lúc rảnh rỗi quay về tham gia hôn lễ của đệ đệ ngươi đi?”
“Hả? Lão nhị nó sắp kết hôn rồi?” Hồ Bất Quy cũng thất kinh: em trai mình bộ dáng kia, thấy thế nào cũng không phải là người kết hôn sớm như vậy a?!
“Ôi… Chỉ là trở về làm hôn lễ bù, sớm chạy trốn ra ngoài cùng nam nhân rồi, ôi, chẳng lẽ thấy chúng ta già, là có thể tiên trảm hậu tấu sao?” Mẹ tiếp tục thở vắn than dài.
“Chờ một chút!” Vội vàng cắt đứt tiếng thở dài của mẹ, Hồ Bất Quy há to miệng, “Mẹ, mẹ mới nói cái gì?”
“Ôi! Ta nói đệ đệ ngươi a! Thấy chúng ta già thì không cần ý kiến chúng ta nữa, kết hôn rồi cũng không cho chúng ta biết, con cũng sinh rồi mới chịu chạy về…”
“Con?” Miệng Hồ Bất Quy mở lớn hơn nữa, cơ hồ cũng có thể bỏ vào nửa trứng khủng long nhỏ.
“Chờ một chút —— mẹ vừa mới nói lão nhị kết hôn rồi?”
“Uh ~ ”
“Cùng nam nhân?”
“Uh ~ ”
“Hai người bọn họ sinh con?”
“Uh, lão đại, ngươi mới bao tuổi mà thính lực lại kém như vậy rồi? Được rồi, một nửa kia của đệ đệ ngươi tựa hồ là một người từ cái gì Cổ Tháp Hòa Ba Tư Tinh tới, ngươi nói chúng ta phải chuẩn bị gì mới không thất lễ?” Mẹ bên đầu điện thoại kia liên tục tạc đạn vào đầu, pháo đài gỗ của Hồ Bất Quy lung lung lay lay trong gió, rốt cục ầm ngã.
Sau đó mẹ hắn nói gì đó hắn cũng không biết nữa, điện thoại đánh rơi trên mặt đất, tựa hồ là Giản qua tiếp điện thoại.
Nguyên lai chỉ có ta mới là người ngoại tinh tới ——
Tối hôm đó, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, Hồ Bất Quy rốt cục suy nghĩ cẩn thận một vấn đề. Giật nhẹ tóc Giản, “Này, qua hai ngày theo ta quay về địa cầu đi, đệ đệ ta sắp kết hôn rồi, đối tượng là người từ cái gì Cổ Tháp Hòa Ba Tư Tinh tới, chúng ta đi xem người ngoại tinh đi.”
Chứng kiến Giản yêu chiều đối với hắn gật đầu, Hồ Bất Quy dịch chăn lại cho hắn tiếp tục ngủ, một bên chính mình cũng nằm xuống lui vào trong lòng Giản.
Mang vài con khủng long trở về làm lễ vật, hẳn là không thất lễ rồi? Thật sự không được, gia tăng một quả trứng khủng long —— trong bụng hắn.
Hẳn là… Có thể…
Nghĩ tới ngày gặp lại người nhà, Hồ Bất Quy ôm cánh tay Giản, chậm rãi ngủ.
~ Hoàn chính văn ~