*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lam
Chưa tới nửa giờ, gian hàng của cô đã trống trơn.
Cô cẩn thận cầm tiền giấy giấu trong túi quần áo, lau mồ hôi trên đầu, chưa kịp nghỉ ngơi cô đã bắt đầu chủ động giúp vợ chồng nhà họ Trương bán thức ăn.
“Cải trắng trơn bóng không bỏ thuốc trừ sâu độc hại đây ~”
Đổi cách rao hàng độc đáo khác, giọng cô trong trẻo dễ nghe như tiếng chim vàng anh hót rất thu hút người đi đường. La to trong một thời gian dài giọng cô cũng dần dần khàn đi.
Có một đống người vây quanh trước gian hàng, vợ chồng nhà dì Trương người thì bận thu tiền, người thì bận cân đo, đối với sự giúp đỡ tận tâm tận lực của Đường Tâm Duyệt khiến họ càng thêm sinh lòng thiện cảm.
Một giờ sau, ba người bọn họ đã bán đồ xong, ví tiền phình lên cả rồi. Họ là người bán xong hàng nhanh nhất ở cả phiên chợ.
Vả lại, Đường Tâm Duyệt nói ngọt như mía lùi, dì à chú ơi, thỉnh thoảng lại tặng kèm một ít đồ chơi nhỏ khiến tâm trạng người mua vui vẻ, rối rít đồng ý sau này đều tới sạp bọn họ mua thức ăn.
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cả người Đường Tâm Duyệt mồ hôi nhễ nhại lại bận rộn tới tận trưa, bụng đã bắt đầu kêu réo.
Vợ chồng nhà họ Trương dọn sạp, nhìn Đường Tâm Duyệt cười nói, “Con gái đi thôi nào, vợ chồng dì mời cháu ăn mì.”
Đồ vật nông dân bán ở phiên chợ đều gần giống nhau, hai người bọn họ im lặng lại hiền lành, lúc trước thường xuyên phải xách những đồ không bán được về.
Lần này có thể tay không trở về, ví tiền đầy ắp, họ đương nhiên vui mừng không kể xiết.
Đường Tâm Duyệt khoát tay lia lịa, “Vậy sao được, chú Trương dì Trương giúp nhà bọn con bận rộn như thế, nên để con mời mới đúng.”
Tuy nói như thế nhưng thật ra cô cũng không mời nổi. Một tô mì một đồng tiền, ba người là ba đồng. Hôm nay bán thức ăn cô tổng cộng chỉ kiếm được không tới hai mươi đồng. Tuy cô không mời nổi tô mì, nhưng bánh bao thì vẫn có thể.
Thế nhưng, lời nói hiểu chuyện này vào tai vợ chồng nhà họ Trương lại vô cùng dễ nghe, dì Trương mặt mày tươi cười kéo cô đi về phía quán mì, giọng nói vang trời, “Con khách sáo với dì Trương làm gì, tình trạng nhà con ra sao chúng ta cũng không phải không biết. Đi thôi, dì dẫn con đi ăn mì thịt bò thơm ngon.”
Đối phương nhiều lần mời mọc như thế, nếu cô còn từ chối nữa thì sẽ không tốt. Đường Tâm Duyệt cám ơn hai người, lúc vào quán mì ngồi chờ cô bèn kiếm cớ đi ra ngoài, đến cửa hàng bánh bao sát bên mua bốn cái bánh bao thịt lớn nóng hổi mang về chia cho hai người.
“Đứa nhỏ này, cần gì khách sáo với chúng ta thế chứ.” Hai vợ chồng nhận lấy bánh bao, ngoài miệng tuy trách cứ nhưng trong lòng rất hài lòng về sự hiểu chuyện của Đường Tâm Duyệt.
Ở tiệm, một tô mì hai lạng đã là một đồng, giá này đối với người nhà nông như bọn họ mà nói là không hề rẻ, mấy tháng mới đến ăn một lần. Một tô mì phụ nữ và trẻ con có thể ăn no chứ còn chú Trương đang lúc tráng niên mà nói chắc chắn không đủ no.
Rất nhanh, một bát mì thịt bò béo ngậy nóng hổi được mang lên.
Trước năm 1992 thế kỉ trước, sức mua của một đồng tiền là không thể khinh thường. Một bát gốm sứ lớn đựng mì, phía trên để mấy miếng thịt bò hàng thật giá thật, còn rắc thêm rau cần. Thục địa cay xè, một chén hồng thang óng ánh khiến người ta nhìn vào sẽ không nhịn được mà nuốt nước miếng.
(Hồng thang: một món ăn dùng táo đỏ, đậu hủ, thịt heo chế biến.)
Đường Tâm Duyệt nuốt nước miếng một cái, rút hai đôi đũa ra từ trong ống đựng đũa đưa cho dì Trương và chú Trương, cô tự mình lấy thêm một đôi rồi bắt đầu vùi đầu ăn mì.
Bỏ một miếng thịt bò vào trong miệng, mùi thịt bò được hầm mềm thơm nức xông vào mũi, cô quyến luyến ngậm nó trong miệng, hồi lâu mới luyến tiếc nuốt xuống.
Đường Tâm Duyệt xúc động đến muốn khóc, là thịt đấy, đã rất lâu rồi cô chưa được ăn miếng thịt nào lớn như thế.
Cô quyến luyến không thôi nuốt miếng thịt bị nhai nát nhừ xuống, vớt mì lên bắt đầu ăn không nhanh không chậm.
Khác với những thực khách thô kệch điên cuồng không ngừng hút mì xung quanh, cô ăn mì gần như không phát ra tiếng động nào, trên mặt bàn trước mặt cũng không bị đổ nước mì.
Động tác của cô không nhanh không chậm, so với chú Trương dì Trương bên cạnh ăn sụt sịt tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Có người đi ngang qua lơ đãng nhìn thấy không khỏi thầm kinh ngạc: Bé gái này tuy mặc quần áo nhìn giống nông dân từ trong núi xuống, nhưng giáo dưỡng lại không tồi.
Đường Tâm Duyệt hồn nhiên không hay biết mình đã trở nên khác loài trong mắt người khác.
Nếu hồi tưởng lại thì đó cũng là một quãng lịch sử chua xót.
Trong nhà bọn cô do có cha là người thành phố nên mẹ chỉnh đốn nhà cửa và bọn họ tương đối sạch sẽ ngăn nắp, cũng dạy bọn họ cách nói chuyện làm việc thế nên người trong nhà đều lộ ra sự giáo dưỡng. Nhưng đó chỉ là so với nông dân trong núi mà thôi.
Khi xưa lúc đến trấn trên vào thành phố đi học, lúc cô ăn cơm phát ra âm thanh bị bạn học chế giễu là ăn như heo, một số thói quen sinh hoạt ở nông thôn đều bị họ xem thường, cô phí hết cả năm nhất đại học mới sửa được lại đấy.
Thế nhưng cho dù có như thế, lúc đến thành phố lớn quốc tế hóa như thủ đô cô cũng bị toàn bộ nữ sinh cùng phòng ở kí túc xá kì thị.
Do đó, cô hiểu được lễ nghi giáo dưỡng có tầm quan trọng đến nhường nào.
Sau này sống lại, cô càng chú ý dạy dỗ lời nói và việc làm của em trai em gái hơn. Sau này sớm muộn gì bọn họ cũng phải vào trong thành phố học đi học, Đường Tâm Duyệt cũng không muốn bọn họ bị người khác kỳ thị xem thường.
Ăn mì xong, cô cũng uống sạch sẽ nước mì.
Sau đó, cô cùng vợ chồng nhà họ Trương đi tới tiệm bách hóa mua một ít đồ dùng thường ngày.
“Giấy vệ sinh, đèn dầu…”
Cô dựa theo những món đồ mẹ dặn dò phải mua được ghi trên quyển sổ nhỏ trước khi đi, rất nhanh cô đã mua xong đồ rồi đặt vào trong cái thúng.
Vợ chồng nhà họ Trương cũng đã mua xong, ba người cùng nhau lên đường trở về.
Là thế đó, đấy là lần đầu tiên Đường Tâm Duyệt ra ngoài buôn bán sau khi sống lại.
Có một thì có hai, lần tiếp theo cô đã quen cửa quen nẻo, đi theo vợ chồng nhà họ Trương xuống núi họp chợ.
Sau vài lần, người trấn trên đều biết ở chợ có một cô bé nhà ở thôn nghèo khó có tiếng, khéo nói thích cười, nên đều tình nguyện tới ủng hộ việc buôn bán của cô.
Sau mấy lần bán xong đồ sớm, Đường Tâm Duyệt liền đi bộ trên đường.
Cư dân ở trấn trên này đều làm việc trong nhà tù hoặc là công dân làm việc ở mỏ than, công việc ổn định, tiền lương tuy rằng không quá cao nhưng vẫn có thể duy trì được kế sinh nhai. Hơn nữa, hàng xóm đều quen biết lẫn nhau, người dân chất phác.
Hiện tại cô đã sắp 13 tuổi, lại cao thêm một đoạn. Do cô đi bán đồ giúp bớt được khoản tiền nhờ vả nhà họ Trương nên trong nhà cũng gom góp được ít tiền, thỉnh thoảng cũng có thể ăn một bữa thịt để cải thiện ăn uống.
Cô đang suy nghĩ, dù sao bán thức cũng không phải là kế lâu dài, gà vịt rau cải trong nhà lại nhiều, cho dù có mở rộng quy mô hơn cũng không giúp được gì. Vả lại người trong trấn trên tuy đông nhưng sức mua có hạn.
Hiện tại thì hay rồi, mùa đông đến, nhà mình còn không đủ đồ ăn thì nói chi đến còn dư mang đi bán chứ.
Ánh mắt đen nhánh xoay tít, cô đi đến trước bệnh viện của trấn trên.
Ở những năm này, việc quản lí thẻ căn cước vẫn chưa nghiêm ngặt. Có rất nhiều người chưa tròn mười sáu đã ra ngoài kiếm tiền. Vóc người cô cao ráo, dáng vẻ trông cũng rất trưởng thành, nhìn một cái sơ qua phải trông như mười bốn mười lăm tuổi thì như thế người khác mới có thể nhận cô.
Cô đi đến chỗ người gác cổng, cười híp mắt nhét cho người kia một trái quýt, “Ông Lý à, lần trước cháu có nhờ ông hỏi thăm chuyện việc làm, ông giúp cháu nghe ngóng tới đâu rồi ạ?”
Ông Lý chính là người đầu tiên tới mua trứng vịt ở chỗ cô. Khi đó mua trứng, ông lấy về lập tức làm trứng vịt muối ngay, đập tách lòng đỏ và lòng trắng, từng viên lòng đỏ trứng lung linh, mằn mặn thơm ngon, quết dầu lên trứng muối, hễ nhìn biết ngay là trứng vịt quê nông hộ thả nuôi do con vịt tự mình bơi trong sông ăn con cá con tôm đẻ ra.
Ông Lý có ấn tượng sâu sắc với cô, hàng Đường Tâm Duyệt bán chất lượng được đảm bảo nên thường xuyên tới ủng hộ buôn bán của cô, do thường xuyên lui tới nên đã quen thuộc. Đường Tâm Duyệt biết ông Lý làm người gác cổng ở bệnh viện công nên cô bèn nhờ ông ấy hỏi thăm thử xem có nhà công nhân viên nào cần tuyển người làm hay không.
Ông cụ nhìn cô, khóe miệng vểnh lên, rít rồi phun ra một hơi thuốc, “Ông có hỏi rồi, y tá Lý trong bệnh viện vừa mới sinh con bận rộn không đi làm được, đang tính tuyển người làm. Ông giới thiệu con cho cô ấy, ban đầu cô ấy không chịu vì con quá nhỏ, ông nói con có đi học, còn nhỏ đã biết lo liệu việc nhà. Lúc này cô ấy mới thay đổi suy nghĩ, bảo con có thời gian thì tới nhà tìm cô ấy.” Ông vừa nói vừa đưa một tờ giấy viết địa chỉ cho cô.
Đường Tâm Duyệt vui vẻ không thôi, cô đưa ông cụ một bao thuốc lá, “Cám ơn ông Lý! Khiến ông vất vả rồi, nếu việc này thành công con sẽ mời ông thêm một bao thuốc lá nữa!”
Diệp tử yên là một loại tẩu thuốc được dân bản địa yêu thích, còn được gọi là xì gà, giá rẻ vị lại đậm, người thế hệ trước đều thích loại mùi vị này.
Ông cụ châm điếu thuốc, cầm một đầu tẩu thuốc rít mạnh một hơi, chẹp chẹp miệng thở ra một vòng khói, khỏi phải nói thoải mái biết bao.
Thật ra thì trong đám người trẻ tuổi lúc này càng lưu hành hồng mai hơn, có một hai điếu thuốc lá hãng “Dương” là nhất trần gian, nếu trong tay có bao Hồng Tháp Sơn (tên hãng thuốc lá), hàng tốt giống Marlboro, sẽ khiến người khác hâm mộ không thôi.
Đường Tâm Duyệt cũng không phải không mua nổi thuốc lá hãng Dương làm quà cám ơn, chẳng qua, sau khi quen thuộc với ông Lý, biết ông ấy thích cái gì thì đương nhiên cô sẽ chiều theo sở thích của ông.
“Aizz, ông chờ tin tốt của cháu.” Ông Lý hiền từ vẫy tay với cô, nếp nhăn cũng hiện lên trên nụ cười hiền hòa của ông.
“Người nhà nhân viên bệnh viện ở khu 3 tòa số 4 lầu 2 số…” Đường Tâm Duyệt men theo địa chỉ rất nhanh đã đi tới khu nhà cho nhân viên của bệnh viện.
“Cốc cốc” Cô gõ cửa, tiếng gõ cửa khá nhỏ, chỉ gõ hai tiếng.
Trong nhà có trẻ con, nếu đột nhiên xuất hiện gõ cửa lớn tiếng sẽ dễ dàng làm đứa trẻ hoảng sợ.
“Tới đây.” Cách cánh cửa, bên trong truyền tới tiếng bước chân và giọng nói của phụ nữ.
Cửa vừa mở ra, một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi xuất hiện trước mặt cô.
Đường Tâm Duyệt dùng cách thức lúc đi phỏng vấn mỉm cười chào hỏi, “Chào chị, xin hỏi chị là chị Lý đúng không ạ? Ông Lý, người gác cổng của bệnh viện bọn chị giới thiệu em tới, em tên Đường Tâm Duyệt.”
“Em chính là Đường Tâm Duyệt à.” Lý Văn Tĩnh nhìn bé gái trước mặt từ trên xuống dưới, có phần kinh ngạc.
Bạn bè thân thích của cô làm việc ở trấn nhỏ này đều nói về cô bé này, cô cũng có nghe người khác trò chuyện nói ở thôn Đại Dược có một cô bé cách mấy ngày đều mang thổ sản trên núi xuống bán, hàng chất lượng tốt giá cả ưu đãi không nói, cô bé ấy còn rất biết buôn bán.
Cô bé trước mặt cao khoảng 1m5, quần áo giặt tới bạc màu nhưng vô cùng sạch sẽ, ánh mắt trong veo sáng ngời, lớn lên cũng trắng nõn xinh xắn, sau khi cô bé chào hỏi xong liền lễ phép đứng ở cửa mỉm cười nhìn cô, lại không thừa dịp hiếu kỳ dòm ngó trong nhà, rất có giáo dưỡng.
“Chị tên Lý Văn Tĩnh, em vào trước đi.” Lý Văn Tĩnh dẫn cô vào nhà, Đường Tâm Duyệt nhìn sàn nhà sáng bóng. Thời này vẫn chưa có sàn gỗ, thông thường trong nhà của mọi người đều là xi măng, nhà họ Lý điều kiện tốt hơn chút thì lát gạch tráng men màu trắng, cô đứng im không nhúc nhích, “Chị Lý, nếu không thì chị đưa em túi nilon để em bọc chân lại đi, em thấy dẫm dơ sàn nhà sạch sẽ của nhà chị sẽ không tốt.”
Lý Văn Tĩnh
nghe vậy càng cảm thấy Đường Tâm Duyệt hiểu chuyện, cô không để ý vẫy tay nói, “Ôi chao không sao đâu, dù sao ngày nào chị cũng phải lau sàn, em cứ trực tiếp đi vào đi.”
Xem ra là một người vô cùng thích sạch sẽ. Đường Tâm Duyệt thầm hiểu thêm một chút về sở thích của Lý Văn Tĩnh, cô không khách khí từ chối nữa, đi theo chị ấy vào nhà. Dưới sự ra hiệu của Lý Văn Tĩnh ngồi xuống ghế salon, hai tay cô tùy ý lại tự nhiên đặt trên đùi, ưỡn lưng thực thẳng.
“Em uống nước đi.”
Lý Văn Tĩnh rót ly nước đưa tới, Đường Tâm Duyệt liền vội vàng đứng lên nói cám ơn, “Cám ơn chị Lý.” Cô dùng hai tay nhận ly nước rồi đặt nó xuống bàn trà nhỏ.
Lý Văn Tĩnh nhìn cử chỉ thận trọng lại có giáo dưỡng của Đường Tâm Duyệt, lại đánh giá cô cao hơn vài phần.
Hai người ngồi trên ghế salon, Lý Văn Tĩnh hỏi vài câu về tình hình của Đường Tâm Duyệt, nghe thấy thành tích thi vào cấp 2 ở trấn trên của cô rất tốt, chỉ vì em trai em gái mới từ bỏ việc học, trong lòng không ngừng gật đầu: Là một đứa trẻ hiền lành có trách nhiệm.
Lý Văn Tĩnh
lập tức quyết định để Đường Tâm Duyệt tới giúp việc, thương lượng tiền lương với cô. Bao ăn bao ở, một tháng 50 đồng, thời gian thử việc 1 tháng, điều Đường Tâm Duyệt cần làm là chăm sóc tốt cho đứa trẻ, còn những việc khác có thời gian thì làm.
Lúc ấy tiền lương một tháng của những nhân viên công chức bọn họ cùng lắm cũng chỉ hơn hai trăm chút thôi, 50 đồng đã là không thấp rồi.
“Cám ơn chị Lý, vậy hôm nay em về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai em sẽ tới.” Khi đó cũng không lưu hành làm hợp đồng gì, hai người thương lượng ngoài miệng xong là quyết định.
“Thế nhé.” Dáng vẻ người giúp việc chính chắn điềm tĩnh khiến Lý Văn Tĩnh thầm sinh lòng thiện cảm, lại thương tiếc cô bé còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, vì thế, cô nẩy ra chủ ý để thử Đường Tâm Duyệt. Bằng không thì với tuổi tác nhỏ như Đường Tâm Duyệt, cô cũng không yên tâm giao con mình cho cô bé.
Hồng thangXì gà