Một năm trước.
Vào đầu tháng mười một, trong thành Ngân Nhạn có tổ chức lễ hội ca múa để mừng cảnh thái bình.
Trên hồ Bình Dương có vài chiếc thuyền hoa, ánh
lửa sặc sỡ lả lướt trên mặt hồ tựa như những mảnh vàng vụn.
Thấp thoáng cành liễu phía sau cây cầu, gió phất mạn che, ngón tay tinh xảo khẽ gảy đàn tì bà, hờ hững như ngọc rơi…
Bên bờ có người hâm mộ nói: “Hoa thuyền giữa hồ kia thật xa hoa!” Tuy không nhìn rõ người bên trong nhưng có thể thấy được họa khắc trang nhã, yên ả nhẹ nhàng, trong hồ có hơn mười chiếc thuyền vãng lai nhưng chỉ duy nó là lóa mắt nhất.
Người khác nghe thế thì cười nói
: “Đó là thuyền của thái thú đại nhân mới nhậm chức- Chu đại nhân, nghe nói còn có mời Quế đại nhân đến nữa.”
“Quế đại nhân?”
“Là vị đệ nhất cấm vệ quân tâm phúc của hoàng thượng, Quế Thần Tuyết, Quế đại nhân! Ở thành Ngân Nhạn này, Quế đại nhân thanh danh hiển hách, không ai không biết! Nghe nói y trí dũng song toàn, huyền công hơn người, khuôn mặt tinh xảo như ngọc khắc, là đệ nhất mỹ nam tử đứng đầu ba thành phía Nam! Nữ tử nào gặp y đều nhớ mãi chẳng quên, ngay cả công chúa trong cung cũng vì y mà ngày đêm tương tư!”
“Là vị nào thế
? Mau chỉ cho ta xem!”
“Huầy, chính là vị công tử mặc giáp bạc đeo song kiếm kia kìa!”
Vừa lúc thuyền hoa cập bờ, ánh mắt của mọi người đều dõi theo về phía đấy, tại bên cánh buồm có một người thanh niên đang ngồi, thanh niên ấy toàn thân mặc áo giáp rạng rỡ ánh bạc, sau thắt lưng là hai trường kiếm đặt giao nhau, đầu đội mũ quan, chân mang ủng cao, toàn thân đều toát lên vẻ phong lưu tuấn tú.
“Ồ, nhưng sao lại mang mặc nạ?”
Kẻ đấy đang nín thở ngưng thần chăm chú muốn nhìn xem dáng dấp của vị Quế đại nhân, thế nhưng khi quay đầu, trên mặt Quế Thần Tuyết lại đeo một tấm mặt nạ, chỉ lộ nửa bên để thấy hình dạng duyên dáng của đôi môi mỏng.
“Cái này là do…”
Mọi người còn chưa nghe được câu giải thích, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng ồn ào.
“Úi! Sao lại có thêm ngươi rơi xuống nước?!”
Ra là bên kia bờ, có rất nhiều nữ tử tranh nhau chiếm vị trí đứng trước, hòng muốn thân cận với Quế Thần Tuyết, không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống nước.
Thoáng chốc lại nghe thấy thêm vài tiếng rơi nữa, trên bờ có, ngay chỗ thuyền phụ cận để cứu viện cũng có.
Mọi người ba chân bốn cẳng vội vã vớt các cô nương bị té xuống nước, còn chưa mò lại được bờ đã nghe thêm vài tiếng «
tùm tùm
», thật sự là dở khóc dở cười.
Người chèo thuyền cười nói
: “Đây là nguyên do mà Quế đại nhân phải mang mặt nạ đó.”
Nghe xong lại càng kinh ngạc hơn.
Trên bờ hay trong thuyền đều náo nhiệt, thế nhưng Quế Thần Tuyết không đổi sắc nhìn chằm chằm mặt sông do mái chèo mà lay động gợn sóng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về xa xăm.
Trong thuyền hoa mọi người đều nâng ly đối nhau vài câu phú hay, hoặc thổi phồng lẫn nhau, chỉ duy y ngồi một mình, hoàn toàn tách biệt với thế tục bên ngoài.
Mọi người ở đấy ít nhiều gì cũng đã quen thuộc bộ dạng cạo ngạo thanh lãnh này của y, hoặc là kính nể thân phận, hoặc là muốn cầu cạnh y nên mới thân thiện bắt chuyện, không dám bất kính.
Chu thái thú vuốt râu, thở dài nói: “Thành Ngân Nhạn này quả nhiên là phồn hoa thịnh thế. Quá tốt! Quả đúng là quá tốt!”
Giang Thủ Nghĩa bên cạnh nghe vậy lập tức cười lấy lòng, thổi phồng nói: “Đây đều là công lao của Giang đại nhân.”
Quan phú khôn cũng phụ họa mà cười rộ lên, kì thật tất cả mọi người đều biết vị Chu đại nhân này là vừa mới nhậm chức, sao có thể nói công lao gì được.
Giang Thủ Nghĩa kéo ái tử bên cạnh đến trước mặt Chu thái thú: “Đại nhân, không phải trước kia ngài có hỏi qua tác phẩm cơ quan ngầm thủ thành Ngân Nhạn là của ai sao? Chính là Giang Du Vân, khuyển tử của tiểu nhân. Du Vân, còn không mau bái kiến Chu đại nhân!”
Thanh niên mặt đỏ răng trắng vội vái chào: “Tiểu nhân sợ hãi.”
Chu thái thú xoa xoa mu bàn tay của Giang Du Vân, ý vị thâm trường nói: “Ngươi quả thật rất tốt.”
“Tạ đại nhân ban khen.”
Đáy mắt
Giang Du Vân xẹt nhanh qua một tia khuất nhục.
Quế Thần Tuyết nhìn đám người Giang Thủ Nghĩa kia.
Giang Thủ Nghĩa, nhị đệ của Giang Thủ Lễ, là tộc trưởng Giang gia mới nhận chức.
Quế Thần Tuyết báo thù chỉ nhắm vào kẻ cầm đầu Giang Thủ Lễ, dù trong lòng có ngập tràn cừu hận nhưng không giận chó đánh mèo, y sẽ không để cho bản thân mình thành một Giang Thủ Lễ thứ hai.
Hiện tại, y là đại biểu cho chính nghĩa cùng công nghĩa, là người chấp hành luật pháp hoàng triều, người ủng hộ, là tất cả kẻ địch và tội ác.
(Editor: Khúc này em hiểu là Quế Thần Tuyết đang đứng về phía công lí, mà công lí ở đây là được bọn xấu ủng hộ 0.0)
“Đoang!”
Đằng trước đột nhiên xuất hiện một chiêu kiếm từ phía đông!
Kiếm khí sắc bén, đâm thủng cảnh ca múa yên bình trên mặt hồ, gió kiếm phần phật, tạo nên sóng nước rối loạn trên không trung.
“Cẩn thận, có thích khách!”
“Chạy mau!”
“Bảo vệ đại nhân!”
Mọi người kinh ngạc ồ lên, cấp tốc trốn chạy, dồn dập giấu mình phía sau Quế Thần Tuyết và thị vệ. Từng kẻ ngồi mát ăn bát vàng, ai nấy đều gặp biến chỉ biết co lại thành một đám, có thể nói là một trận khôi hài. Giang Du Vân ít nhất vẫn còn đỡ hơn một chút, y run rẩy rút bội kiếm bên hông, ngăn trước mặt phụ thân mình.
Quế Thần Tuyết sừng sững bất động, thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
Nhìn hắc y kia đi ngang qua hồ Bình Dương, bay lượn trên không trung, kiếm khí xèn xẹt như thế, ngay lập tức đã cận kề trước mắt.
Chiêu kiếm này như sét mạnh, nếu chém trúng thân thể nhất định sẽ bị chia lìa.
Quế Thần Tuyết không nhanh không chậm vung tay lên, tựa như phiên vân phúc vũ, mặc hồ Bình Dương bỗng dưng cuộn trào tạo thành một dòng nước bắn trúng thân kiếm kia, đem cả thích khách lẫn kiếm đánh ngã trên thuyền hoa.
Chu thái thú kêu to: “Bắt lấy hắn! Nhanh giữ chặt hắn lại!”
Bọn thị vệ lập tức vây quanh, đem kiếm đặt trên cổ thích khách.
Quế Thần Tuyết lúc này mới chậm rãi đứng lên, biểu hiện của y thanh lãnh cương nghị, ánh mắt thản nhiên lưu chuyển, tựa như ánh trăng trên mặt hồ Bình Dương, không kém chút nào.
Y nhận ra thân phận của tên thích khách trẻ tuổi này.
Chính là Trảm Ngọc.
Trảm Ngọc một thân chật vật vô cùng, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn tú che kín oán hận, trong con ngươi kia đã từng trong trẻo ngây thơ nay chỉ còn lại nỗi cừu hận lãnh khốc thấu xương.
“Quế Thần Tuyết! Ta muốn gϊếŧ ngươi!” Kẻ thù gần trong gang tấc, Trảm Ngọc nén không được lửa giận ngập tràn, giãy dụa muốn đứng lên đâm chết kẻ thù, thế nhưng lại bị bọn thị vệ áp chế lại.
Quế Thần Tuyết cụp mắt nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Là tự ngươi đến hay hắn do hắn sai ngươi đến?”
Âm thanh trong trẻo như băng, khí thế lại giá lạnh hơn cả núi tuyết.
Trảm Ngọc cười lạnh: “Có quan trọng không?”
Quế Thần Tuyết trầm mặt chốc lát rồi mới dùng một loại ngữ khí giống trong trí nhớ, nhẹ giọng nói rằng: “Hắn hẳn đã dạy ngươi phải tự lượng sức mình.”
“Câm miệng, tiểu nhân hèn hạ! Ngươi không xứng nói lại lời của thiếu gia nhà ta!” Trảm Ngọc tức giận khó kìm được mà mắng.
Mắt thấy Trảm Ngọc xông đến chỗ công tử nhà mình, bọn thị vệ ngay lập tức muốn động thủ nhưng bị Quế Thần Tuyết cho lui.
Chậm rãi xoay người, Quế Thần Tuyết vung tay lên: “Thả y đi.”
“Đại nhân!”
“Giả mù sa mưa!” Trảm Ngọc phun một ngụm nước miếng vào mặt y.
Thế nhưng trảm Ngọc cũng xem xét thời thế, đến Thanh Sơn ở không lo không có củi đốt, y chẳng nói gì thêm nữa, cảnh giác quét mắt nhìn đám người kia, y đột nhiên giẫm một cái thật mạnh thoát khỏi vòng vây, trên mặt hồ đạp đạp thoáng chốc đã biến mất trong bóng tối.
“Quế đại nhân, tên thích khách này ngươi không thẩm tra cũng không gϊếŧ chết, cứ bỏ mặc y chạy thoát như thế, ngươi đây là… Nếu y trở lại thêm một lần nữa thì biết nói sao cho phải.” Chu đại nhân lau sạch mồ hôi trên đầu rồi mới đi ra.
Mọi người ai cũng nói đúng thế, chỉ có phụ tử Giang gia không dám mở miệng, họ đều nhận ra lai lịch của Trảm Ngọc, rất sợ bị liên lụy.
Ánh mắt của Quế Thần Tuyết lạnh như băng trùy nhìn kẻ chỉ vừa mới lên đảm nhiệm chức thái thú, chậm rãi nói: “Thái thú đại nhân có gì chỉ giáo?”
Chu đại nhân run lập cập, sợ đến mức sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Mọi người vôi cười bồi hòa giải: “Không có, không có gì cả, chúng ta không ý kiến!
Quế đại nhân anh minh sáng suốt.”
Quế Thần Tuyết dời mắt, nhìn về phía Trảm Ngọc biến mất nơi rừng núi đen kịt.
Đương nhiên không thể gϊếŧ được…
Bởi vì bên cạnh người kia chỉ còn lại Trảm Ngọc mà thôi.
Gió đêm rì rào, lá khô lả tả rơi.
Tửu lâu trà quán trên đường đều đã đóng hết, rượu cờ bị sương đêm làm cho ướt nhẹp, mái hiên phát ra âm thanh «tí tách, tí tách». Tiếng gõ mõ cầm canh từ phía phố xá xa xa kia truyền đến.
Trong hẻm nhỏ ẩm ướt đen kịt, Trảm Ngọc ôm trường kiếm lẻ loi độc hành, ánh trăng sáng kéo dài bóng người tiêu điều của y.
Cách ngày hôm đó đã qua thêm ba ngày.
Chênh lệch quá xa, dù nỗ lực cỡ nào, mượn ngoại lực ra sao cũng không thể bù đắp lại sự chênh lệch giữa Huyền sĩ và Huyền sư.
Sở dĩ Trảm Ngọc vội vã báo thù là do nghe nói Quế Thần Tuyết chuẩn bị bế quan tu luyện, chờ đến lúc đó y đã là Huyền Vương, việc báo thù sẽ hoàn toàn trở nên vô vọng.
Làm sao bây giờ đây?
Trên thế giới này chỉ có một loại thủ đoạn có thể gϊếŧ chết Quế Thần Tuyết, vì báo thù cho thiếu gia, y hoàn toàn chẳng tiếc nuối gì cả! Y không có gì phải sợ, duy chỉ có sợ rằng mình không đủ năng lực vì thiếu gia làm chuyện cuối cùng. Y cũng không có gì để mất, bởi do một người duy nhất sợ mất đã ra đi từ lâu.
“Người trẻ tuổi, có cần ta giúp gì không?”
Một thanh âm già nua nhưng gian xảo đột ngột vang lên, ở trong không gian đêm tối tĩnh mịch khiến người nghe vô cùng sợ hãi.
Nguyên lai trong lúc vô ý mà y đã đi vào ngõ nhỏ hẻo lánh này và đang đứng trước một cửa hàng cũ nát cổ xưa.
Âm thanh phát ra sau tấm màn đen thẳm kia.
“Ngươi có thể giúp gì được cho ta?” Trảm Ngọc cay đắng nở nụ cười “Ta muốn gϊếŧ người, ngươi có thể giúp ta sao?”
“Không, ta không thể giúp ngươi gϊếŧ ngươi thế nhưng ta có thể khiến ngươi trở nên mạnh hơn, sau đó tự ngươi sẽ đi gϊếŧ người mà ngươi muốn.”
Trảm Ngọc vốn chuẩn bị xoay người rời đi, nghe thấy vậy như ma xui quỷ khiến mà dừng bước.
“Chỗ của ta có một môn công pháp, thứ này chắc chắn là thứ ngươi đang cần, có thể khiến ngươi trong khoảng thời gian nhanh nhất mà trở nên mạnh mẽ.”
“Thật sao?!”
Trảm Ngọc kích động xông về phía trước, vén lên tấm màn vải.
Đột nhiên tim y co rút lại!
Sau tấm màn vải u tối có một bà lão gù lưng thấp bé, từ nơi đầu khăn lộ ra lớp da khô cằn tiều tụy, mang theo lúm đồng tiền thâm trầm.
“Là công pháp gì?”
“Đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, ngươi có muốn không?”
Trảm Ngọc cả kinh!
Ma công!
Chẳng trách trong người bà lão này có khí tức vô cùng quỷ dị, hóa ra là người trong Ma môn!
Người trong Ma môn, chính đạo khinh thường!
“Ta muốn! Ngươi mau đem công pháp bán cho ta!”
“Công pháp này không bán, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện giúp ta thử ba vị thuốc! Nếu như ngươi chết trên đường, hiệp nghị giữa chúng ta sẽ phế bỏ.”
Trảm Ngọc đột nhiên bóp lấy cổ của bà lão, bất chấp mà uy hϊếp nói: “Giao cho ta, bằng không ta gϊếŧ ngươi!”
Bà lão cười lạnh một tiếng, phất áo choàng trên cổ, đẩy Trảm Ngọc lùi xa một trượng, đυ.ng mạnh vào tường.
“Không nên kích động, người trẻ tuổi.”
“Ngươi là Huyền Vương?!” Trảm Ngọc nôn ra một ngụm máu, chật vật dựa vào vách tường thở dốc.
Chậm rãi buông khóe miệng, bà lão nở nụ cười âm u kinh dị: “Bà bà ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể suy nghĩ, bởi vì có rất nhiều người trẻ tuổi muốn công pháp của ta nhưng bọn họ lại không chịu được kịch độc mà tự sát, lãng phí không ít dược thảo của ta. Vì thế ngươi có thể suy nghĩ, cầm mạng của ngươi đến đây mua, ha ha ha.”
Trảm Ngọc đỡ vách tường, vất vả mà kiên định đứng lên.
“Được, ta bán mạng cho ngươi.”