Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 3: Đứng nói chuyện bị đau thắt lưng là biểu hiện củahư thận 

"Nhẹ hơn một chút." Đứng dậy, Tạ Loan kiên nhẫn dạy ấu tể mục tạp nên làm thế nào củng mình, anh giang hai tay, làm tốt tâm lý chuẩn bị lại bị củng ngã một lần nữa.

Không phải cự tuyệt, mà là dạy. Sau đó Tạ Loan nhìn thấy ấu tể mục tạp cúi thấp đầu, từng chút từng chút để sát vào lòng mình, cuối cùng thật nhẹ nhàng củng một chút.

Thanh niên không có năng lực chiến đấu. Bởi vì rời sinh là chủng tộc chiến đấu nên ấu tể mục tạp có thể dễ dàng phán sự mạnh yếu của một sinh mệnh thể.

Vì thế lúc ba người bên kia tiến tới gần, Tạ Loan liền thấy ấu tể mục tạp đứng chắn trước mặt mình, đồng tử dựng thẳng phát ra âm thanh uy hϊếp, hơn nữa đặc biệt nhắm về phía người đi cuối.

Tuy biểu hiện thực uy hϊếp nhưng ấu tể mục tạp không hề làm ra hành động công kích, chỉ lựa chọn giấu thanh niên ở phía sau mình.

Đây là hành động bảo hộ, Tạ Loan đột nhiên ý thức được điểm này.

"Đã nói đừng có thu dưỡng ấu tể mục tạp rồi, hội trưởng cứ không chịu nghe, loại ấu tể chủng tộc cấp thấp này vốn không cần phải nuôi dưỡng... dưỡng rồi lòi ra một đống chuyện phiền toái." Thấy ấu tể mục tạp hiện giờ không còn chủ động công kích nữa, nam nhân vừa nãy vẫn sợ hãi rụt rè lập tức tỏ ra bất mãn.

Loại chủng tộc trí tuệ thiểu năng này ngay cả ngôn ngữ phức tạp cũng không thể hiểu được, từ nhỏ chỉ có bản năng chiến đấu. Lớn lên đến kỳ trưởng thành cũng chỉ được thuê tới chiến trường, dùng chiến đấu để đổi lấy tài nguyên sinh tồn.

Cho nên cũng không cần chăm sóc, dù sao khả năng sinh tồn của chủng tộc này rất ương ngạnh, ấu tể vừa phá xác đã được sức chiến đấu, cứ để chúng nó ở bên ngoài tự mình lớn lên không phải không được, mang về bảo dưỡng đúng là nhàn rỗi tự kiếm việc để làm.

"Hội trưởng cũng thấy rồi đấy, ấu tể mục tạp này có tính công kích như vậy, đối với mọi người trong hiệp hội đều rất nguy hiểm. Lần này may mắn không gặp chuyện, lần sau thì khó nói, không bằng chúng ta sớm đưa ấu tể này đi đi." Tuy rất muốn nói là đuổi đi nhưng lúc ra tới miệng thì đối phương đổi từ dễ nghe hơn một chút.

Muốn đưa ấu tể đi, dám làm trò nói ngay trước mặt ấu tể như vậy. Ấu tể mục tạp đang dùng thân mình che chắn cho thanh niên nghe không hiểu, vẫn tiếp tục không nhúc nhích bảo hộ thanh niên, thế nhưng Tạ Loan nghe hiểu, vì thế cậu bước ra ngoài.

Trừ bỏ lúc bình thường hơi lười một chút, tật xấu thứ hai của Tạ Loan chính là bao che khuyết điểm.

"Ấu tể sẽ không vô duyên vô cớ lộ ra tính công kích." Áp chế độ cung khóe miệng, giọng điệu Tạ Loan vô cùng chắc chắc, lúc nói những lời này anh cố ý liếc nhìn nam nhân mặc quần áo lao động kia một cái.

Lúc bị ấu tể mục tạp bổ gục, Tạ Loan đã phát hiện lúc người này đứng gần tính công kích của ấu tể mới trở nên rõ ràng hơn, tựa hồ xem đối phương là địch nhân.

Nếu nói không có nguyên nhân, Tạ Loan chắc chắn không tin.

Đồng dạng cũng là bảo mẫu trong hiệp hội, cũng là người tái duy lạp, nam nhân trẻ tuổi này tên là Triệu Xuyên, đã làm việc ở đây được hai năm.

Bị thanh niên liếc mắt một cái, Triệu Xuyên ngậm miệng lại không nói tiếp nữa. Kỳ thực gã cũng không làm chuyện có tính thương tổn thực sự, nhưng gã quả thực có ném đồ vào ấu tể này, lớp xác ngoài của tộc mục tạp có tính phòng ngự rất cao, gã biết ném như vậy căn bản sẽ không tổn thương.

Thế nhưng ai biết được ấu tể mục tạp này lại đột nhiên phát cuồng, căn bản là không có đạo lý a!

Lúc này biểu tình của Hạ Kỳ đứng bên cạnh lão hiệu trưởng cũng không dễ nhìn chút nào, tuy cô cũng có chút sợ hãi với ấu tể mục tạp, thế nhưng cô tuyệt đối không đồng ý hành vi vứt bỏ ấu tể có ba mẹ đã qua đời như vậy: "Nếu đã thu dưỡng thì phân hội chúng ta phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó đến kỳ trưởng thành. Nếu chuyện vứt bỏ ấu tể bị truyền ra ngoài, cậu cảm thấy..."

"Đã nói mục tạp chính là chủng tộc cấp thấp." Triệu Xuyên mở miệng đánh gãy lời đối phương: "Lúc đó mấy phân hội đó không phải cũng không chịu tiếp nhận quả ấu tể đản này sao, là hội trưởng nói có thể lưu lại, hiệp hội không có nghĩa vụ phải bảo dưỡng ấu tể chủng tộc cấp thấp, đưa nó đi cũng thể gọi là vứt bỏ."

Tình huống kinh tế của phân hội bọn họ vốn không tốt lắm, đuổi ấu tể này đi thì có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế, còn có thể tiết kiệm nhân lực, Triệu Xuyên cảm thấy thực không có gì tốt hơn.

Không thể nghe hiểu hai người trước mặt tranh luận cái gì, lúc phát hiện thanh niên từ phía sau mình bước ra, ấu tể mục tạp lập tức phát ra tiếng hí khàn khàn, có chút khẩn trương. Nó muốn giấu thanh niên ra sau lưng mình, như vậy nó có thể giúp thanh niên chống đỡ công kích, không để đối phương gặp nguy hiểm.

Thế nhưng Tạ Loan không lui lại, đưa tay vỗ vỗ trấn an ấu tể đại hình ở bên cạnh, lười nói đạo lý, Tạ Loan dùng kỹ năng trào phúng đã nhiều năm không sử dụng của mình nói: "Há miệng ngậm miệng đều là chủng tộc cấp thấp, bị truy đuổi còn không phải chỉ biết gào khóc bỏ chạy sao."

Cũng không biết là tên nào vừa nãy chạy trối chết, lại còn rống mỏ kêu cứu?

Rõ ràng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, trên mặt thanh niên cũng không có nhiều biểu tình, thế nhưng ý trào phúng trong giọng nói hoàn toàn đạt max điểm.

Một câu này làm Triệu Xuyên nghẹn họng, một lúc lâu sau vẫn không nói được tiếng nào, cuối cùng chỉ đành chuyển đề tài: "Đây là chuyện trong phân hội chúng tôi."

Tạ Loan thực phối hợp gật gật đầu: "Quên giới thiệu, tôi là Tạ Loan, vừa mới nhận chức bảo mẫu."

Triệu Xuyên sửng sốt, một lần nữa nghẹn lời.

Cuối cùng lão hội trưởng nãy giờ vẫn im lặng cũng lên tiếng: "Tiểu Loan là đồng sự mới, cũng là nhân viên hiệp hội. Chuyện đuổi ấu tể đi là không có khả năng, cậu không cần nói nữa."

Hội trưởng đã lên tiếng, Triệu Xuyên đương nhiên không thể không nghe, nhìn thanh niên nhân loại đứng chung một chỗ với ấu tể mục tạp, không tính là hữu hảo nhỏ giọng thì thầm: "Đứng nói chuyện một hồi thắt lưng lại đau..."

Đối phương căn bản chưa chăm sóc ấu tể mục tạp, đương nhiên không biết chuyện này phiền toái thế nào.

"Đứng nói chuyện mà đau thắt lưng là biểu hiện của thận hư." Tạ Loan thực thành khẩn nói, nói xong còn dùng ánh mắt quan tâm liếc nhìn đối phương một cái, giây tiếp theo liền thấy đối phương nghẹn đỏ mặt.

Căn bản không thể đánh nhau, cũng không cần phải nhìn đối phương, Tạ Loan quay đầu đi, đưa tay cỗ nhẹ cẳng tay sắc bén của ấu tể mục tạp ở bên cạnh. Chờ ấu tể nằm rạp xuống phát ra tiếng kêu trầm thấp, Tạ Loan mới đi tới trước vài bước, sau đó xoay người lại vẫy vẫy tay, nhẹ giọng gọi: "Bảo bảo, lại đây."

Nghe không hiểu, thế nhưng ấu tể mục tạp có ngoại hình nguy hiểm lập tức tiến qua, lúc bị thanh niên gọi là "bảo bảo" nó sẽ vô thức dịu ngoan hơn một chút.

Được Hạ Kỳ dẫn đường, Tạ Loan dẫn ấu tể mục tạp không còn biểu hiện công kích tiến vào tòa kiến trúc vừa nãy không kịp tiến vào kia, chân chính nhìn nơi mà mình sắp bắt đầu làm việc.

Phong cách trang hoàng khá giống nhà trẻ trong ấn tượng của Tạ Loan, có rất nhiều đồ dùng trẻ con, không khí ấm áp sáng sủa, trên tường còn có không ít tranh ảnh trang trí, chính là đại khái vì trải qua một thời gian khá dài nên có vài chỗ đã bị tróc sơn, mấy bức tranh cũng khá cũ kĩ.

Tòa kiến trúc này cũng chỉ có một tầng, không gian khá rộng rãi, trong phòng ngăn cách ra vài khu vực, phân biệt là nơi ăn cơm, nơi ngủ, nơi chứa các vật phẩm chăm sóc ấu tể, phòng tắm.

"So với những phân hội khác hơi đơn sơ một chút, bất quá những dụng cụ cơ bản thì có đủ cả..." Lúc nói những lời này, trên mặt Hạ Kỳ có chút xấu hổ cùng ước ao.

Phân hội bọn họ không có nơi dành riêng để dạy học cho ấu tể, bình thường bọn họ cũng chỉ có thể dạy ngôn ngữ tinh tế thông dụng này nọ, những phương diện khác thì bất lực.

Hạ Kỳ từng tới tham quan phân hội xếp trong top mười, những phân hội đó thậm chí còn có cả phòng mô phỏng chiến đấu---- phải biết công trình đắt đỏ như vậy bình thường chỉ có ở những học viện quân sự hàng đầu mới có, thực sự là thứ đốt tiền.

Tuy không thấy tận mắt nhưng Hạ Kỳ nghe nói, phân hội đó đã mời giáo viên hướng dẫn cột trụ chiến đấu là một thiếu tướng quân đội của tinh minh, người nọ nghe nói có danh tiếng rất lớn.

Nếu một ngày nào đó phân hội bọn họ cũng được phát triển như vậy, Hạ Kỳ cảm thấy cho dù là ngủ mơ thì cô cũng sẽ cười!

"Ừm." Tạ Loan gật đầu, âm thanh không hề có chút miễn cưỡng.

Hiện tại trong phân hội bảo dưỡng tổng cộng mười hai ấu tể, đều là ấu tể mồ côi, tạm thời không có cha mẹ nào nguyện ý đưa ấu tể tới phân hội bọn họ.

Chưa kịp gặp nhóm ấu tể khác, sau khi đưa ấu tể mục tạp về phòng cùng làm quen với nhóm đồng sự, anh được Hạ Kỳ dẫn tới khu ký túc xá nhân viên.

Lúc Tạ Loan giao lại ấu tể mục tạp cho đồng sự, ấu tể đại hình nãy vẫn im lìm nhìn anh, tựa hồ muốn đi theo anh, vẫn là Tạ Loan dỗ dành vài câu nó mới chịu ngoan ngoãn ở lại phòng.

Thấy ấu tể mục tạp thân cận Tạ Loan như vậy, đồng sự không khỏi sửng sốt, vừa kinh ngạc vì ấu tể mục tạp nghe lời như vậy, đồng thời cũng bội phục thanh niên nhân loại cư nhiên không hề sợ hãi ấu tể mục tạp.... bình thường bọn họ cũng không dám quá thân cận ấu tể này, càng miễn bàn tới chuyện để nó củng vào người mình.

Ở trong này chính là "ngoan", từ những lời nói vụn vặt của thanh niên, ấu tể mục tạp tiếp nhận được một tin tức mơ hồ như vậy, vì thế nó im lặng ở nguyên một chỗ không nhúc nhích, đồng tử đỏ tươi nhìn chằm chằm bóng dáng thanh niên rời đi.

Nếu nó "ngoan" thì sẽ nhìn thấy thứ lấp lánh kia. Thứ đó xuất hiện trong mắt thanh niên, đối với ấu tể mục tạp đó là một thứ nó không biết tên, nó giống với nhiệt độ ấm áp trên người thanh niên, làm nó muốn tới gần.

"Mấy gian này đều là phòng trống." Dẫn đồng sự mới tới ký túc xá, Hạ Kỳ chỉ ba gian phòng cho đối phương lựa chọn.

"Phòng này đi." Tạ Loan chọn gian bên trái, cũng là gian cách bọn họ gần nhất.

Mở cửa ra, Tạ Loan liền nhìn thấy một gian phòng trống đúng nghĩa----- chỉ có bốn bức tường, bên trong không hề có đồ đạc gì cả, chỉ có một mớ tro bụi.

"Khụ, cậu đừng vội, chị giúp cậu quét dọn... dọn xong thì có thể trải nệm." Hạ Kỳ có chút xấu hổ cười cười, sợ thanh niên hiểu lầm còn đặc biệt giải thích: "Phòng ốc của nhân viên khác cũng không có giường, nệm dày lắm, ngủ rất thoải mái."

"Ừm." Tạ Loan đáp, hiền hòa cám ơn Hạ Kỳ. Tuy mới được nhận vào nhưng Tạ Loan có thể nhìn ra Hạ Kỳ rất có tiếng nói ở đây, hẳn đã làm việc lâu hơn người khác.

Thấy trên mặt Tạ Loan không hề có chút ghét bỏ, Hạ Kỳ cũng có hảo cảm hơn. Nhớ tới trước đó cô từng dẫn hai nhân viên mới tới chọn phòng, hai người nọ chỉ chưa viết hẳn hai chữ "ghét bỏ" lên mặt nữa thôi.

"Tình huống tài vụ của phân hội chúng ta không tốt lắm, chờ sau này ổn hơn thì hội trưởng nhất định sẽ cải thiện đãi ngộ với nhân viên." Hạ Kỳ vừa nói vừa hỗ trợ quét dọn. Cô nói vậy chủ yếu là muốn để thanh niên biết, không phải lão hội trưởng hà khắt với nhân viên, chỉ là hội bọn họ thực sự không có tiền mà thôi.

Cùng nhau quét dọn, Tạ Loan cũng nhân cơ hội nói chuyện với đối phương, thuận tiện tìm hiểu thêm về tình huống phân hội.

"Phân hội bảo dưỡng ấu tể chúng ta là của cá nhân hội trưởng thành lập, phương diện tài chính cũng do một mình ông ấy gánh vác." Hạ Kỳ rất kính trọng lão hội trưởng, trong giọng nói không hề che dấu điểm này: "Gia tộc của hội trưởng trước kia là quý tộc rất nổi danh, bất quá sau này đã xuống dốc. Mảnh đất xây dựng phân hội chính là gia sản gia tộc hội trưởng lưu lại, vốn là phòng đấu giá, hội trưởng đã thiết kế lại thành phân hội."

Hạ Kỳ không nói phân hội bọn họ suốt mấy năm qua vẫn không hề phát triển, lão hội trưởng từng nói, có lẽ qua hai ba năm nữa sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Tài vụ phân hội do Hạ Kỳ quản, cho dù lão hội trưởng không nói thì cô cũng hiểu được... bất quá cho dù là vậy, trước khi ngày đó tới, Hạ Kỳ vẫn muốn chăm chỉ làm việc, cố gắng chăm sóc ấu tể mà phân hội thu dưỡng.

Bản thân Hạ Kỳ cũng là cô nhi, vì thế cô hi vọng những ấu tể mồ côi như vậy có thể được chăm sóc tốt, đây cũng là nguyên nhân cô đã chọn lựa đến phân hội này làm bảo mẫu.

Quét dọn phòng ốc sạch sẽ, trải nệm mềm, tuy phòng khá trống trải nhưng vào ở là không thành vấn đề. Lúc này chú ý tới đồng sự có chút suy sụp tinh thần, Tạ Loan liền an ủi: "Sau này sẽ tốt hơn thôi."

"Đương nhiên rồi." Hạ Kỳ gật mạnh đầu, mỉm cười thật tươi: "Mục tiêu của phân hội chúng ta chính là phát triển trở thành phân hội top một trên bảng xếp hạng! Những phân hội kia có thể mời thiếu tướng quân đội tinh minh tới làm giáo viên chiến đấu, phân hội chúng ta có thể mời... có thể mời trung tướng!"

Cho dù biết đó không có khả năng, nhưng người ta vẫn có thể mơ mộng mà, không phải sao?

Chính là Hạ Kỳ không thể nào ngờ được... những lời cô nói hôm nay không chỉ có thể trở thành sự thực trong tương mà còn tốt hơn thế.

----- chân chính là giấc mộng đẹp biến thành sự thật.

Mà hết thảy biến đổi đều xuất phát từ thanh niên nhân loại ở ngay trước mắt.