*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong ký ức đau đớn khi tu bổ năng lượng hạch của Viên Úc Thần, ý thức dần dần khôi phục, cơ thể tràn đầy năng lượng như vậy muốn nói không có cảm xúc chính là gạt người, lần nữa kiểm soát được cơ thể, sự thay đổi không đến nửa năm này khiến lòng Viên Úc Thần có chút phức tạp.
Không nhìn thấy người mình muốn gặp, Viên Úc Thần khó tránh khỏi có chút mất mát, chính là biệt thự quạnh quẽ rất nhanh làm y trở nên bất an.
Sân Mộc không thích náo nhiệt lại thích gần gũi cùng y, tỉnh lại lâu như vậy vẫn không thấy Sân Mộc có động tĩnh, Viên Úc Thần mơ hồ đoán được có chuyện không tốt.
Gọi Lâu Linh tới, nhìn ánh mắt né tránh của Lâu Linh làm tim Viên Úc Thần nháy mắt chìm vào đáy cốc. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?."
Lâu Linh há mồm muốn nói lại thôi, nửa ngày mới thốt ra một câu. "Sân thiếu, không thấy nữa."
Đồng tử Viên Úc Thần co rút, biểu tình một khắc trở nên tối tăm đáng sợ. Lâu Linh thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng trấn an "Trọng thượng tá đã dẫn người đi tìm, rất nhanh sẽ mang về tin tức."
Viên Úc Thần xoay người xuống giường, thân thể vừa mới chữa trị còn rất suy yếu, Lâu Linh muốn đỡ lại kiêng kị uy áp khiến người sợ hãi trên người Viên Úc Thần, chỉ có thể yên lặng đi theo đằng sau.
Bước nhanh thoát khỏi đội đặc chiến trong biệt thự, Viên Úc Thần trực tiếp đi đến phòng Sân Mộc. Hình ảnh trước sau loạn thành một đoàn, phòng Sân Mộc còn chưa có người dọn dẹp, nhìn thứ màu đỏ ghê người kia mà khiến Viên Úc Thần đau mắt.
"Nguyên soái, đó đều là máu của ngài." Thấy cảm xúc Viên Úc Thần không đúng, Lâu Linh chặn lại nói.
Viên Úc Thần âm trầm tiến vào phòng, mùi máu nồng đậm khiến y nghĩ tới Sân Mộc, bất an trong lòng càng tăng thêm.
Đi đến trước giường, dư quang xẹt qua một điểm sẫm màu ở dưới góc tường, bèn đi đến ngồi xổm xuống, đưa tay quẹt qua chỗ sền sệt ấy đặt lên chóp mũi. Mùi tanh quen thuộc bỗng nhiên làm Viên Úc Thần rùng mình, đáy mắt mơ hồ như nhiễm suy tư gì đó.
Lâu Linh đi tới "Nguyên soái, phát hiện gì sao?"
Viên Úc Thần nhanh chóng đứng dậy đưa tay về phía sau, dưới chân đã không còn thấy những dấu vết sẫm màu đó nữa. "Liên lạc với Trọng Lân, nói cho ta tình huống hiện tại." Viên Úc Thần rời khỏi phòng "Cho người đến dọn phòng Tiểu Mộc sạch sẽ."
"Vâng." Lén nhìn chỗ Viên Úc Thần đã đứng, Lâu Linh không hiểu sao cảm thấy có điều kỳ quái.
Đi tới cửa, bước chân Viên Úc Thần dừng lại, khóe mắt liếc về phía sau, vì suy đoán vừa lóe lên mà tâm phiền ý loạn. Vô luận như thế nào, khẳng định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Mộc bây giờ ở bên ngoài không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất. "Phái ra toàn bộ đội đặc chiến, sau khi tìm được Tiểu Mộc không cần kinh động đến em ấy, ta sẽ tự đến."
"Nguyên soái, đội đặc chiến này là lão nguyên soái phân phó bảo hộ cho ngài."
"Còn kẻ nào có thể tiến vào Viên gia ám sát ta!" Viên Úc Thần lạnh lùng nói, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa tức giận.
Biết Viên Úc Thần thật sự sinh khí Lâu Linh cũng không dám nói nhiều, đành phải phục tùng mệnh lệnh đi phân phó.
Khu ổ chuột hỗn loạn, Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo một thân chế phục viện sinh sạch sẽ đi vào chỗ này có vẻ không thích hợp, trẻ con náo loạn chạy trốn ở góc đường, xoa cái mặt dơ hề hề trộm nhìn hai người, Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng giải thích cùng Sân Mộc. "Nghe nói chỗ này là địa phương nghèo nhất toàn bộ Lam Á Tinh, mỗi năm chính phủ liên bang điều có quỹ cứu trợ cho nơi này."
Sân Mộc gật đầu không có ý định nói gì, nhìn quen với khung cảnh đen tối xấu xí thời mạt thế, nơi này cực kỳ giống khu an toàn đã từng được nhân loại xem là hy vọng.
"Căn cứ theo thông tin nhập học của Bách An Ngưng, lại đi đến phía trước một chút là được." Trác Kỳ Bảo đóng quang não, bước chân nhanh hơn.
Hai người xuyên qua đường phố chật hẹp, Trác Kỳ Bảo nghẹn họng trân trối nhìn nhìn căn nhà rách nát. "Căn nhà đó xác định sẽ không sụp xuống chứ?" Trác Kỳ Bảo cố gắng đem những kiến trúc kia gọi là "nhà".
"Hiếm khi thấy thứ lạ sao." Sân Mộc ôm cánh tay khinh bỉ. "Đi hỏi đường."
Trác Kỳ Bảo sờ sờ cái mũi, duỗi tay kéo lấy đứa nhỏ đang trốn một bên, khom lưng đưa qua một bao kẹo. "Tiểu quỷ, biết Bách An Ngưng ở chỗ nào không?"
Bé trai khẩn trương đem kẹo cất vào, nghi ngờ đánh giá Trác Kỳ Bảo và Sân Mộc một hồi, xoay người chạy vào khu nhà dân "Em mang các người đi."
Nhìn ra sự ghét bỏ của Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc nhấc chân đá qua "Đuổi theo."
Trác Kỳ Bảo ủy khuất dẫn đầu theo vào, cảnh giác phòng bị bốn phía phòng ốc xung quanh. Đi theo bé trai xuyên qua hẻm nhỏ tối tăm, không lâu đã thấy được một gian nhà nhỏ cũ nát đằng trước. "Dạ, nơi này chính là nhà Bách An Ngưng." Bé trai giơ tay bảo, không đợi hai người nói chuyện đã xoay người chạy đi xa.
Sân Mộc quét mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, đang chuẩn bị tiến lên gõ cửa thì đột nhiên cửa đã mở ra từ bên trong, đi ra là một nữ nhân mặc áo màu đỏ có nét mặt đầy tang thương. Đυ.ng phải Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo, nữ nhân rõ ràng hoảng sợ, chén đĩa bưng trên tay rơi xuống đất.
"Mẫu thân, là ai?" Có lẽ nghe được động tĩnh bên ngoài, Bách An Ngưng khẩn trương từ trong nhà chạy ra. Chờ đến khi nhìn thấy hai người Sân Mộc, cũng sững sờ tại chỗ.
"Bách An Ngưng." Trác Kỳ Bảo cười hì hì chào hỏi.
Bách An Ngưng lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt rõ ràng mang theo khẩn trương. "Các ngươi, các ngươi vì sao lại ở đây?"
"Đương nhiên là tới tìm ngươi." Trác Kỳ Bảo không để ý có người lạ ôm lấy bả vai Bách An Ngưng, nhìn nữ nhân áo đỏ bên cạnh lễ phép chào hỏi. "A di(*) khỏe, cháu là Trác Kỳ Bảo, đồng học kiêm bằng hữu của Bách An Ngưng."
(*) A di: Tiếng gọi chị hoặc em gái của mẹ. Ta gọi là Dì.
Sân Mộc khẽ gật đầu giới thiệu "Sân Mộc."
"Ngươi, các ngươi khỏe." Nữ nhân co quắp xoa tay. "Các ngươi vào nhà, vào nhà ngồi."
Bố cục căn nhà có thể nói là tồi tàn, Sân Mộc tập mãi thành thói quen, Trác Kỳ Bảo được giáo dưỡng tốt cũng không lộ ra biểu tình thiếu lễ phép nào, điều này làm cho nữ nhân thả lỏng đi khẩn trương rất nhiều.
"An Ngưng, con bồi bằng hữu chơi, ta đi dọn dẹp." Đổ nước sôi, nữ nhân cười ôn hòa rời khỏi phòng.
Nữ nhân chân trước vừa mới đi, sau lưng Trác Kỳ Bảo đã lộ nguyên hình, đánh một quyền lên bả vai Bách An Ngưng. "Như thế nào vừa nghỉ liền biến mất không chút dấu vết? Long Vũ bọn họ còn biết gửi tin tức."
"Ta bận." Bách An Ngưng nhỏ giọng nói. Nhìn Sân Mộc nửa ngày, trong mắt hiện lên lo lắng. "Sắc mặt ngươi hình như không tốt, sinh bệnh sao?"
"Bị thương." Trác Kỳ Bảo lanh mồm lanh miệng oán giận. "Hơn nửa đêm gọi ta đến cứu viện, cả người đầy máu như sắp chết, làm ta sợ muốn chết."
"Xảy ra chuyện gì!" Bách An Ngưng khẩn trương đứng lên, hai mắt gắt gao khóa trên người Sân Mộc.
"Rắc rối nhỏ thôi." Sân Mộc vô tâm giải thích, nhấc chân đá mông Trác Kỳ Bảo. "Bây giờ không thể tính sổ được ngươi, còn muốn tiến thêm một thước?"
Biết Sân Mộc nói chuyện gì, Trác Kỳ Bảo nhe răng trợn mắt che mông không dám lại tìm đường chết, ngược lại nhìn căn nhà nói "Bách An Ngưng, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
Bách An Ngưng vùi đầu trầm mặc không nói, Trác Kỳ Bảo tự biết mình nói sai rồi, chột dạ nói. "Ta không có ý gì khác, nếu không ngươi đến chỗ ta đi, ta có mấy căn biệt thự riêng, ta đưa ngươi một căn. Nếu như cần quyền hạn thân phận, ta có thể để ba ta hỗ trợ."
"Không cần." Bách An Ngưng yên lặng lắc đầu. "Ta ở chỗ này rất tốt, tuy rằng sinh hoạt kham khổ, nhưng tất cả mọi người đều rất thiện lương. Bây giờ ta đã là viện sinh chính thức trường quân đội, không ai dám khi dễ chúng ta nữa."
Trác Kỳ Bảo thất thần gật đầu, chỉ nghĩ lòng tự trọng Bách An Ngưng rất cao, cũng không tiếp tục nhiều lời.
Sân Mộc từ trước đến nay không nói nhiều, Bách An Ngưng lại là hũ nút, Trác Kỳ Bảo ngồi không được một hồi liền buồn chán, trái phải hai bên câu lấy bả vai Sân Mộc và Bách An Ngưng nói "Kỳ nghỉ còn ba ngày, chúng ta gọi Long Vũ bọn họ tụ lại chơi đi."
Bách An Ngưng nhìn Sân Mộc, Sân Mộc không sao cả gật đầu "Có thể."
"Bách An Ngưng, mẫu thân ngươi có cho không?" Trác Kỳ Bảo thử hỏi.
Bách An Ngưng nhấp miệng tựa như cười. "Trong nhà cũng không có việc gì, ta nói với mẫu thân một chút liền có thể."
Mẫu thân Bách An Ngưng là nữ nhân rất ôn nhu, dặn dò ba người giữ an toàn liền cho đi, thấy mẫu thân Bách An Ngưng đứng xa xa đằng sau, Trác Kỳ Bảo không khỏi cực kỳ hâm mộ. "Bách An Ngưng, mẫu thân ngươi thật tốt."
"Ân." Bách An Ngưng thấp thấp giọng đáp một câu. "Nàng rất thiện lương."
Ba người cùng mặc chế phục viện sinh đi trong khu ổ chuột rách nát đưa tới ánh nhìn của không ít người. Trác Kỳ Bảo ôm bả vai Bách An Ngưng kiêu ngạo bước đi, Sân Mộc cũng hiếm khi bỏ qua sự sai phạm thứ hai của cậu ta mà không đánh.
Sân Mộc không khó để hiểu tâm tư cẩn thận của Trác Kỳ Bảo, khu dân nghèo chia cắt với luật pháp liên bang sẽ thường xuyên có phạm tội. Mà viện sinh trường quân đội đệ nhất liên bang được mệnh danh là quân nhân tiền tuyến tương lai của Lam Á Tinh, Trác Kỳ Bảo toàn thân thuộc về tầng lớp quý tộc cũng là sự chống lưng công khai cho Bách An Ngưng, cảnh cáo những người tâm thuật bất chính kia.
Sân Mộc hiểu, Bách An Ngưng thông minh tự nhiên cũng sẽ hiểu, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng không cự tuyệt hành động khoa trương ấu trĩ của Trác Kỳ Bảo.
Mấy người Sân Mộc đến thật sự đã làm Long Vũ cùng Mễ Phi bất ngờ một phen, hai người đang sửa xe huyền phù hai tay đều dính bẩn, ba người hấp dẫn ánh nhìn đã từ phía sau bọc đến.
Đẩy Trác Kỳ Bảo đang muốn nhào tới, ý bảo trên tay dính bẩn, Long Vũ kỳ quái nhìn ba người "Các ngươi như thế nào tới đây? Không phải nói ngày mai gặp sao?"
"Đây không phải là chờ không kịp sao." Trác Kỳ Bảo cười nói. "Các ngươi đang làm gì?"
"Đang học thúc thúc duy tu, thúc thúc ta là thợ sửa chữa." Mễ Phi buông công cụ, từ dưới xe huyền phù bò ra, lau mồ hôi trên mặt.
Long Vũ đã tẩy rửa sạch sẽ từ trong nhà đi ra "Ăn cơm chưa?"
"Chưa, chờ các ngươi mời khách đấy." Ba người theo Long Vũ vào nhà, tách khỏi đám đông đang tò mò vây xem bên ngoài.
"Chỉ có dịch dinh dưỡng, thúc thúc không có ở nhà, ta cùng Mễ Phi đều không biết nấu cơm."
"Cùng chúng ta đi đi." Trác Kỳ Bảo ôm cổ Long Vũ uy hϊếp. "Chúng ta chính là tới bắt cóc. Đêm nay ở lại chỗ ta, ngày mai đi chơi."
"Muộn một chút đi." Mễ Phi sửa sang lại dụng cụ trên mặt đất, nói. "Còn hai chiếc phi hành khí chưa sửa, đây là nhiệm vụ thúc thúc giao cho."
Trác Kỳ Bảo nghĩ nghĩ "Cũng được, ta mang Sân Mộc ra ngoài tham quan, Sân Mộc còn chưa có tới khu phố cổ đâu."
Sân Mộc khom lưng đứng bên cạnh Mễ Phi, dùng chân đá đá mấy linh kiện xe huyền phù bị hư. "Ngươi sửa chữa những thứ này?"
"Mễ Phi học giỏi hơn ta." Long Vũ tới trước phi hành khí bên kia. "Rất nhanh sẽ trở thành thợ duy tu chuyên nghiệp, ta đi theo chỉ có thể làm trợ thủ, thúc thúc nói cậu ấy có thiên phú."
Sân Mộc như suy tư gì "Ngươi có thể sửa phi thuyền không?"
Mễ Phi từ xe huyền phù lấy ra một bức họa, bảo Sân Mộc đem công cụ bên kia đưa cho mình. "Đang trong quá trình tiếp xúc, đều là tri thức thúc thúc chỉ dạy, còn chưa có cơ hội động thủ thật sự."
"Lư Sâm." Tầm mắt Bách An Ngưng dừng trên ảnh chụp.
"Ngươi biết thúc thúc ta?"
"Có đọc qua thông tin của y." Bách An Ngưng nhớ lại. "Từng đi lính phục vụ cho quân đội, đại sư duy tu đứng nhất nhì, sau khi bị thương đến trường quân đội đệ nhất nhậm chức giáo sư, từng được tôn vinh là đại đạo sư, nhưng không biết vì sao lại lui ẩn."
"Ta cũng nghe phụ thân nói qua về Lư Sâm." Trác Kỳ Bảo nói. "Y tạo ra phi thuyền cải cách, mô phỏng theo máy móc trí năng của nhân loại, y một bậc thầy duy tu tuyệt vời."
"Những cái này thúc thúc đều có nói qua." Mễ Phi hừ một tiếng. "Mỗi ngày đều khoe trước mặt ta, ta đã nghe đến phiền." Mễ Phi chui ra khỏi xe huyền phù. "Y nói gì ta không cần biết, ta chỉ biết y là đại tửu quỷ, tiền trong nhà đều bị y dùng để mua rượu."
"Y là thúc thúc ruột của các ngươi sao?" Bách An Ngưng thấp giọng dò hỏi.
Không nhìn thấy Bách An Ngưng khác thường, Mễ Phi nhún vai "Ta cùng Long Vũ đều là những đứa trẻ mồ côi, thời điểm lưu lạc là y thu nhận chúng ta, coi như đã từng được y cứu một mạng đi."
Sân Mộc nghiêm túc lắng nghe, liếc nhìn Bách An Ngưng một cái, không bỏ lỡ nét vặn vẹo lóe lên rồi biến mất trên mặt cậu ta. Đáy mắt Sân Mộc hiện lên điểm nghi hoặc, lặng lẽ đem chuyện này đặt trong lòng.
Sân Mộc vỗ vỗ vai Mễ Phi. "Học cho tốt, về sau sẽ hữu dụng."
Mễ Phi hồ nghi nhìn Sân Mộc, Sân Mộc nói "Ở học viện sẽ có cơ hội tiếp xúc với phi thuyền, ngươi muốn học duy tu phi thuyền không?"
Không biết Sân Mộc có ý gì, Mễ Phi vẫn ngây thơ gật đầu "Nga."
Đang lúc mấy người nói chuyện, ngoài tiệm sửa chữa đột nhiên truyền đến âm thanh kêu gào đứt quãng, Mễ Phi và Long Vũ nhăn mày ra khỏi xe huyền phù cùng phi hành khí. Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo nhìn thoáng qua nhau, phiền toái lại tới nữa?.